Sắc Vi hơi thất vọng, nhưng cô biết không phải là Dương Thần không chịu nói, mà chính là Dương Thần cũng không hiểu rõ, nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Dương Thần lại nhớ ra vấn đề mấu chốt, để người phụ nữ này ngồi lên trên đùi mình, nói:
- Sắc Vi bảo bối, em nói thật đi, đã làm chuyện gì không ngoan rồi, những ngày anh không có ở nhà, đang yên đang lành sao đột nhiên lại bị thương được?
Sắc Vi mấp máy môi, ấm ức nói:
- Làm gì có chuyện em không ngoan, chuyện mà em làm đã có sự cho phép của anh rồi còn gì.
- Anh cho phép?
- Ừ.
Sắc Vi gật đầu, nói:
- Chẳng phải anh đồng ý với em, có thể ở cùng Thanh Long, để mở rộng thế lực ra bên ngoài tỉnh còn gì, dạo này em luôn phải tiếp xúc với bọn xã hội đen ở những tỉnh phía bắc.
Nghe Sắc Vi nói, Dương Thần mới biết được chân tướng sự tình.
Hóa ra, sau khi Sắc Vi và Lưu Thanh Sơn hợp tác với nhau, hai người vì muốn mau chóng khuếch trương thanh thế, lựa chọn hai con đường, Lưu Thanh Sơn bắt đầu từ đại bản doanh ở Yến Kinh mở rộng xuống phía nam, còn Sắc Vi của hội Hồng Kinh thì bắt đầu từ Trung Hải, mở rộng lên phía Bắc.
Hai người bàn tính với nhau ổn thỏa, đánh từ hai phía, khiến cho những đối thủ nằm ở giữa đều căng thẳng, chưa đầy một hai năm, toàn bộ xã hội đen ở vùng duyên hải trung bộ phía Đông của Trung Quốc này, tất nhiên sẽ không thể ngăn được thế lực hùng mạnh ở Yến Kinh và Trung Hải, đến lúc đó hai bên mỗi bên chiếm nửa giang sơn, rồi lại tiếp tục kéo lên phía tây nam tây bắc.
Nhưng không ngờ được là, nhóm xã hội đen ở tỉnh Tô tiếp giáp với Trung Hải cùng không hề đơn giản, thế lực lớn nhất ở tỉnh Tô là “hội sói trắng” sau khi thấy hội Hồng Kinh tiến đến, liền ào ạt chống trả, tạo thành xung đột kịch liệt nhiều ngày.
Hội Hồng Kinh có không ít kẻ từng được dạy dỗ bởi đội Hải Ưng tinh nhuệ, mặc dù chỉ có thể nói là học được vài ngón đấm đá chân tay, nhưng cũng đủ tiểu chuẩn nằm trong đội đặc chủng binh bình thường.
Không ngờ, người của hội Sói Trắng lại cũng tinh nhuệ chả kém gì, thậm chí có phần chiếm ưu thế hơn.
Vốn dĩ giao lại mọi chuyện cho Trần Dung xử lý, định tính toán đến chuyện người kế nghiệp mình Sắc Vi, cuối cùng không kiềm chế được, hoặc có thể nói là, trong lòng lại dấy lên tính tự cường háo thắng, cảm xúc hưng phấn lên, đích thân đi tới tỉnh Tô một chuyến, chỉ huy thuộc hạ sống mái một phen.
Trong một lần hai bên giao đấu quyết liệt, Sắc Vi và một gã có máu mặt trong hội Sói Trắng động thủ với nhau, điều Sắc Vi không ngờ tới rằng, người đàn ông trung niên đó không ngờ lại có võ công không tầm thường chút nào, và còn luyện cả Ngạnh Khí Công.
Sắc Vi vốn tưởng rằng thân thủ của mình qua sự chỉ dẫn của Dương Thần, lại được sự dạy bảo qua của người của đội Hải Ưng, trong đám xã hội đen chắc sẽ không có ai là đối thủ được, hội Sói Trắng đúng thật là ngọa hổ tàng long.
Bởi vì nhất thời không chú ý, lúc Sắc Vi bị đối phương xuất kình lực, cố gắng chịu đựng đỡ lấy, lúc đó cảm thấy cánh tay như run lên, rồi mất đi cảm giác, tiếp sau đó, bởi vì trong lòng bị chấn động, lưng lại nhận thêm một chưởng nữa.
Nếu không phải Sắc Vi từng được nhận dòng máu chứa sức mạnh của Dương Thần, tố chất cơ thể được cải thiện hơn, thì với hai chưởng này chắc chắn sẽ không chỉ làm cho kinh mạch bị thương đơn giản như thế này, cho dù không phải là thổ huyết mà chết thì cũng phải nằm liệt giường ít nhất hai ba tháng.
Dương Thần không biết nhiều lắm về giới xã hội đen của Trung Quốc, cho nên khi nghe đến “hội Sói Trắng” cũng chẳng có cảm giác gì nhiều, lúc này nghe xong mới hỏi:
- Vậy bây giờ, ở bên tỉnh Tô tình hình như thế nào rồi?
Sắc Vi có vẻ như không muốn nói nói:
- Em không ngờ trong hội Sói Trắng lại có cao thủ nội công, mấy tên tay chân của bọn chúng võ công cũng rất cao, bọn em không đánh lại được, cứ như thế này, cảnh sát và quân đội ở tỉnh Tô cũng không dễ dàng mà bỏ qua cho đâu, cho nên, em bảo Dung Dung rút hết người về Trung Hải rồi, chuyện này đúng là tức chết mà, hội Sói Trắng bao nhiêu năm nay đều giấu kỹ như vậy, hại chúng ta mất đi bao nhiêu là thuộc hạ, cũng chẳng chiếm được cái gì.
Nhìn thấy Sắc Vi nghiến răng thở phì phò, Dương Thần âu yếm vuốt ve lên khuôn mặt đã đỏ ửng của cô, ôn tồn nói:
- Sắc Vi bảo bối, em hy vọng có thể mở rộng khuếch trương thế lực đến vậy sao?
- Ừ?
Sắc Vi cảm nhận được trong lời nói của người đàn ông này có chút gì đó phức tạp, chớp chớp đôi mắt sáng long lanh,
- Ông xã, anh sao vậy?
Dương Thần cười cười, chậm rãi nói:
- Kỳ thực lúc nãy vừa bước vào cửa, phát hiện em bị thương, anh rất tức giận.
Sắc Vi xấu hổ cúi đầu:
- Em biết em sai rồi, sau này em sẽ cẩn thận.
- Em không có gì sai, là anh tức giận với chính mình,
Dương Thần cầm lấy tay người phụ nữ này, day day, nói:
- Là anh giận anh, không thể chăm sóc tốt cho anh, đây không phải là lần đầu tiên em bị thương, mặc dù anh có thể rất nhanh trị khỏi được cho em, nhưng thực sự anh rất lo lắng, nếu như có một ngày anh không kịp cứu em thì sao.
Cảm nhận được Dương Thần đang tự trách mình rất gay gắt, Sắc Vi đâm ra có chút hoảng hồn, vội vàng lắc đầu, nói:
- Không đâu, sau này em sẽ không làm những chuyện nguy hiểm như thế này nữa, em sẽ ngoan ngoãn lui lại phía sau, em có thể làm được.
- Nhưng anh không thể làm như vậy với em được,
Dương Thần cười khổ sở nói:
- Em đi theo anh, vốn dĩ đã là rất oan ức rồi, anh có thể thật lòng với em, có thể giúp em tất cả những gì em muốn, nhưng anh lại không có thời gian để bảo vệ em, nhưng anh không thể cứ ở bên cạnh em mãi được, anh cũng thể biến em thành chim hoàng yến để nhốt trong lồng được, nếu như không thể để em làm những chuyện mà em thích, thì khác gì việc nhốt em ở trong lồng.
Anh biết em thích làm những chuyện liên quan đến xã hội đen, anh biết em thích cái quá trình tranh đấu giành giật, từ nhỏ anh đã sống trong môi trường đó, anh biết là rất khó để thay đổi, anh làm sao có thể nhẫn tâm để em cô đơn một mình trong căn nhà rộng thênh thang được, trước đây anh đồng ý để em hợp tác với Thanh Long, cũng là sợ em không vui, nhưng bây giờ em lại bị thương rồi... anh đột nhiên cảm thấy, bản thân mình dường như không có năng lực đem lại hạnh phúc cho em.
Sắc Vi đột nhiên giơ tay ra bịt lấy miệng Dương Thần, khẽ lắc đầu,
- Không cần nói nữa, hiếm có lúc rảnh rỗi đến với em, đi dạo phố với em được không, mấy ngày hôm nay ở trong người em sắp rũ ra rồi đây nè.
Dương Thần bất đắc dĩ thở dài, gật đầu:
- Vậy em đi thay quần áo đi, anh đợi em ở đây.
Sắc Vi lúc này mới nhoẻn miệng cười, hôn lên mặt Dương Thần một cái, sau đó nhanh nhẹn chạy lên tầng, từ động tác có thể thấy, quả thật đã không còn bệnh tật gì nữa rồi.
Phụ nữ ra khỏi nhà đúng là lắm chuyện, cho dù không để ý đến lắm chuyện ăn mặc như Sắc Vi cũng không thể xuống nhanh được, bắt Dương Thần ở dưới đợi đến hai mươi phút đồng hồ, thì Sắc Vi mới ló mặt xuống.
Mặc một chiếc áo bằng tơ màu xám rộng phối với một chiếc váy màu xanh ngọc bích, chân đi một đôi giày xăng đan màu đen, buộc tóc lên đơn giản, thoạt nhìn thấy rất tươi trẻ.
Nhìn thấy người phụ nữ của mình như tỏa sáng, tâm trạng Dương Thần cũng tốt lên nhiều, vui vẻ để cho Sắc Vi kéo đi, hai người bước ra cửa.
Ngồi vào trong xe, Dương Thần khởi động xe, mới nghĩ ra là không biết đi đâu, hỏi:
- Sắc Vi bảo bối, em muốn đi dạo ở đâu. Hay là đi ăn cái gì?
Sắc Vi thắt xong dây an toàn, nghĩ nghĩ, nói:
- Ông xã, thanh niên bây giờ yêu nhau thì thường làm những chuyện gì?
Dương Thần mỉm cười:
- Cái gì mà thanh niên bây giờ? Lẽ nào chúng ta già lắm rồi sao, chúng ta làm là những chuyện mà thanh niên bây giờ họ làm.
Sắc Vi cười khanh khách nói:
- Em nghĩ ra rồi, có người nào đó thực ra còn nhỏ hơn em mà, uhm... không trách sợ bị nói là già.
Hứ... Dương Thần trừng mắt lên nhìn người phụ nữ này,
- Đừng nói đến chuyện tuổi tác, sinh sau đẻ muộn một hai năm, thì có gì đáng để nói đến.
Bị Sắc Vi vạch trần chuyện mình nhỏ tuổi hơn, Dương Thần có hơi ảo não, nói ra, lúc mà còn chưa có quan hệ với Sắc Vi, mình luôn mồm gọi là “chị Sắc Vi” hôm nay nhắc đến chuyện này, có đôi chút xấu hổ.
Sắc Vi cũng biết là Dương Thần không thực sự tức giận, cười cười nói:
- Ông xã nhỏ, vậy thì dẫn em đi làm những chuyện mà những người thanh niên như chúng ta nên làm đi.
- Ông xã nhỏ?
Dương Thần nổi giận, trong mắt toát ra ánh nhìn đầy tà ý, nhìn vào bộ ngực đẫy đà của Sắc Vi, nói:
- Sắc Vi bảo bối à, em lại xưng hô linh tinh rồi, anh biết là phải nên làm cái gì trong xe rồi.
Sắc Vi vừa nghe lập tức nép sát mình vào xe, ngậm miệng lại không nói gì nữa, cố nén cười, cô thật sự không muốn bị Dương Thần đẩy ngã trong xe làm những chuyện khiến người ta xấu hổ đó, nếu như chiếc xe này đỗ ở bên đường, lại không có gì che chắn, ngộ nhỡ gã đàn ông mặt dày này mà thực sự xông đến, thì mình cũng chẳng phản kháng được, đến lúc đó bị người đi đường nhìn thấy, làm cho cười cho người ta thì coi như xong.
Huống hồ, ở gần nhà mình lại có không ít thuộc hạ của hội Hồng Kinh, mình đường đường là hội trưởng mà lại không thể đứng đắn trước mặt thuộc hạ lại bị đàn ông ức hiếp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 596: Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi
Chương 596: Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi