Dương Thần nghe Lâm Nhược Khê hỏi mình như thế, kích động xém chút nữa là phun hết cháo và màn thầu từ trong miệng ra.
Ý này, chẳng lẽ cô ấy muốn tìm mình để sống một mình, để giải quyết màn chiến tranh lạnh này?
Nuốt vội tất cả thức ăn xuống cổ, Dương Thần mở miệng có ý làm hòa với cô ấy:
- Đương nhiên là rảnh, Lâm Nhược Khê yêu dấu, em muốn hẹn hò với anh phải không? Anh đã nói rồi, vợ anh là người rất rộng lượng, anh sẽ cố gắng biểu hiện tốt, được rồi, em muốn đi đâu cũng được, hay là chúng ta đi Maldives du lịch vài ngày nhé? Một đêm cũng đủ để anh biểu đạt tình cảm sâu đậm anh dành cho em rồi?
Dương Thần đang rầu rĩ vì chưa tìm được cơ hội để làm hòa, đầu óc phát sốt cả lên, hắn còn không biết mình đang nói gì nữa.
Đừng nói đến Lâm Nhược Khê, mà trên bàn ăn Quách Tuyết Hoa, vú Vương và cả Trinh Tú đều mở to mắt há hốc miệng.
Dương Thần tự thấy mình hơi quá đà, cầm đôi đũa gãi gãi đầu, cười cười mà hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì thế?
Lâm Nhược Khê mặt ửng đỏ cả lên, cô rất muốn phá ra cười, nhưng mà cảm thấy mới lúc nãy đã bị hắn chọc tức, bây giờ mà nở nụ cười là nhẹ nhàng cho hắn quá, cho nên rất kiềm chế, cô nói:
- Jennifer, vợ của Chris gần đây đã trở về Hoa Hạ rồi, vợ chồng họ muốn mời một số bạn bè đến gặp mặt, tuy em từng là học trò của ông ta, nhưng vừa là thầy vừa là bạn, bây giờ lại cùng làm việc với nhau, nên em cũng phải đi…
- Ồ, là cuộc gặp gỡ hội ngộ của các cặp vợ chồng à?
Dương Thần hiểu ý hỏi.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu:
- Đây đều là những nhân vật có địa vị không nhỏ, em học thạc sĩ tuy rằng chưa tốt nghiệp đã đi làm, những bạn học ngày xưa cùng học với giáo sư Chris, nay họ đều là những người có địa vị, tuy hôm nay là cuộc gặp gỡ mang tính cá nhân, nhưng tất cả họ đều muốn thông qua các mối quan hệ của Chris, mở rộng một số quan hệ công việc, số lượng độ chừng mười mấy hai chục người, cũng không ít đâu, nếu như anh muốn đi cùng em…thì tốt…
Lâm Nhược Khê muốn Dương Thần đừng bê bối cẩu thả như ngày thường nữa, sẽ rất mất mặt, dù sao cũng là buổi giao lưu của tầng lớp thượng lưu.
Nhưng mà, bây giờ Lâm Nhược Khê biết, cái tên này không phải không biết gì về tầng lớp thượng lưu, mà biết rất rõ nữa là khác, chỉ có điều là hắn không để tâm đến mà thôi.
Kết quả là, Lâm Nhược Khê mắc kẹt ở đây không biết mở miệng thế nào, vốn dĩ đôi bên vừa mới tìm được đề tài để nói, sợ nói những lời khó nghe lại không đúng.
Dương Thần nhìn ra sự khó xử của người đàn bà, hắn tiếp lời:
- Không cần phải lo đâu, tối nay anh sẽ ăn mặc chỉnh tề, tuyệt đối sẽ nghe theo sự chỉ thị của em.
Lâm Nhược Khê mím mím môi, giờ mới yên tâm nói rằng:
- Tối nay trước 6h em sẽ tan sở về nhà, địa điểm ở khách sạn Shangri-La, không mặc trang trọng là không được, anh hãy tự chuẩn bị cho mình đi.
Trong lòng Dương Thần có chút thất vọng, thật tình thì hắn không thích những cuộc gặp gỡ như thế chút nào, đối với hắn, chỉ cần cùng Lâm Nhược Khê đi dạo chợ đêm, đi nghe hòa nhạc còn hơn những thứ này nhiều, nhưng vì muốn Lâm Nhược Khê vui, nên cũng vui vẻ gật đầu.
Ăn sáng xong, Lâm Nhược Khê đi làm, và Dương Thần đưa Trinh Tú đến trường thi.
Với tình trạng kẹt xe, lòng người phức tạp như vậy, để Trinh Tú đi thi một mình thật không yên tâm.
Trên đường đi, trong xe đều phát toàn những bản nhạc nổi tiếng nhất của Tuệ Lâm, từ lúc tổ chức buổi biểu diễn cá nhân thành công tại Yến Kinh đến giờ, Tuệ Lâm đã rất bận rộn đi lưu diễn toàn quốc, đồng thời đã phát hành một số bài hát tiếng Anh tại một số nơi trên thế giới, sức ảnh hưởng đã lan tràn đến mọi ngõ ngách.
Cô gái trời sinh giọng hát ngọt ngào hòa nhập vào những ca khúc thịnh hành được nhiều người yêu âm nhạc thích, hơn nữa lại được tài trợ từ một số vốn hùng hậu, không nổi tiếng mới là chuyện lạ.
Dương Thần đang mong buổi biểu diễn của Tuệ Lâm tại Trung Hải vào tháng bảy đến nhanh một chút, đến lúc đó sẽ cùng cả gia đình đến ngồi tại hàng ghế VIP mà thưởng thức, chắc chắn sẽ là một trải nghiệm thú vị.
Sau khi đưa Trinh Tú đến trường thi, nhìn theo cô gái vào trong, Dương Thần mới quay xe đi, một mình chạy đến một khu công viên gần đó, tìm một chỗ yên tĩnh, cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc gọi cho Thái Ngưng ở xa tận Yến Kinh.
Thái Ngưng đúng lúc đang bận chuyện gì đó, vừa bắt máy liền trực tiếp hỏi:
- Sao đột nhiên lại gọi vào giờ này, có chuyện gì sao?
Xem như là người phụ nữ này đã bộc lộ xong, cũng không có chút ý tứ của cô gái trẻ, ngược lại còn lạnh lùng như ngày xưa.
- Ngưng nhi, gần đây em rảnh không?
Dương Thần lơ lễnh cười nói:
- Đi với anh một chuyến liên tỉnh nhé?
- Tại sao vậy?
- Anh muốn đến Đường Môn.
Dương Thần nói.
Thái Ngưng ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, mới nói:
- Em…Không mấy thích nơi đó.
Dương Thần sửng sốt, sao lại có chuyện này, chẳng phải Đường Môn là sư môn của Thái Ngưng sao? Không phải nơi đó có sư phụ của cô ấy sao?
Rất nhanh, Thái Ngưng lại nói:
- Nhưng em có thể đi cùng anh, mà sao anh lại muốn đến đó?
Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng Thái Ngưng sẽ không đi với mình, đến lúc đó mình chỉ còn cách mặt dày mà nói chuyện với họ, thậm chí còn làm liều nữa.
Rất nhanh, Dương Thần đem chuyện muốn cải cách tu hành môn pháp, muốn người nhà cùng tu luyện nói hết cho Thái Ngưng nghe.
Đối với một cao thủ võ đạo đã gần đạt đến cảnh giới Tiên Thiên như bản thân Thái Ngưng mà nói, sau khi nghe được tin này, so với Sắc Vi, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Thái Ngưng không thể nào biết được, Dương Thần đã đạt được cảnh giới khó không thể tưởng tượng này.
Theo cô mà nói, cảnh giới Tiên Thiên khó vượt tựa rãnh trời như thế, mà trong mắt người đàn ông này, nó đã không là gì hết…
Lần này, thời gian im lặng của Thái Ngưng ở đầu dây bên kia lâu hơn hết mọi lần, gần như chuyện phải tiêu hóa những thông tin vừa nghe được, đối với người phụ nữ này là khó vô cùng.
Rất lâu, Thái Ngưng mới dịu giọng nói:
- Em có thể đi với anh, nhưng không phải mấy ngày này, gần đây nhiệm vụ của quân đội, em vẫn còn đang điều tra, có thể là phải qua vài ngày nữa…
- Nhiệm vụ à? Có nguy hiểm không?
Trái tim Dương Thần đang âm thầm đập. Thái Vân Thành đúng là thiết diện vô tư, vậy mà cũng không để cho Thái Ngưng rãnh rỗi.
Thái Ngưng nói:
- Không sao, nói cho anh nghe cũng không sao, thật ra là về cái chết của La Thúy San, phu nhân Thủ tướng của nàh họ Ninh …
- Cái gì, La Thúy San chết rồi sao? Khi nào vậy?
Dương Thần ngờ vực hỏi.
Thái Ngưng như có chút nghi ngờ:
- Em nghĩ anh đã biết rồi chứ, lúc trước La Thúy San mất tích tại Trung Hải, không phải cũng có liên quan đến anh sao?
Dương Thần nhíu mày, lúc trước hắn đang ở Mỹ, cũng không quan tâm chuyện này, lần cuối anh gặp bà ta, là tại con hẻm đó vào một đêm mưa, nhìn thấy La Thúy San cùng tên què, vốn dĩ nghĩ rằng trước sau gìbà ta cũng bị người của nhà họ Ninh tìm thấy, thật không ngờ bà ta lại chết như vậy.
- Cái chết của La Thúy San rất ly kỳ, tự nhiên vì làm việc quá sức mà chết đột ngột, tuy trên ti vi vì yêu cầu của Thủ tướng nên không dám nói nhiều, nhưng theo em được biết, sau khi La Thúy San mất tích tại Trung Hải, không hề có ghi chép gì về việc bà ta quay lại Yến Kinh làm việc, cho nên nguyên nhân cái chết có thể liên quan đến một số bí mật nào đó, nhưng đáng tiếc không có chứng cứ, vì không muốn tạo sự bất mãn với nhà họ Ninh, nênTướng quân yêu cầu em điều tra âm thầm điều tra…
Thái Ngưng tiếp tục giải thích.
Trong đầu Dương Thần hiện lên lần đầu gặp tên ăn mày chân què đó, suy nghĩ nói:
- Nếu đã như vậy, Ngưng Nhi, em điều tra trước đi, chú ý an toàn của mình, anh có một tin có thể cho em biết, đừng ngại tìm đến anh. Có thấy một người thanh niên què hay ra vào nhà họ Ninh không…Nếu có thì anh đoán không sai, trước lúc La Thúy San chết, có thể là ở cùng tên què đó…
Thái Ngưng tò mò hỏi:
- Xem ra ý của anh là, anh biết được tung tích trước kia của bà ta? Không phải là anh đã giết bà ta chứ?
Giọng điệu cô gái tràn đầy lo lắng.
- Em yên tâm, nhất định không thể là anh, anh cũng rất tò mò…Không biết rốt cục là ai đã cho bà ta vết dao cuối cùng.
Dương Thần nói
Thái Ngưng không hỏi gì thêm nữa, tâm tư cô rối bời, gần như đã đoán được ít nhiều, chỉ là không nói ra để cho người đàn ông lo lắng, huống chi chuyện này càng được che đậy càng tốt.
Dương Thần cười hì hì nói:
- Ngưng Nhi, anh nói rằng muốn dạy Sắc Vi tu luyện trước, em có buồn không?
- Không.
Thái Ngưng trả lời lưu loát:
- Em hiểu chứ, vẽ trên một tờ giấy trắng sẽ dễ dàng hơn sửa lại một bức vẽ chứ.
Dương Thần chậc chậc thở dài:
- Chị em các cô thật là thông minh hơn anh tưởng, xem ra anh đã lo lắng thái quá…
Nói chuyện một lát nữa, đùa giỡn với Thái Ngưng có vẻ mặt nghiêm túc, khoái chí với phản ứng lúng túng của người phụ nữ, Dương Thần mới thích thú gác điện thoại xuống.
Tìm một chỗ có bóng cây, nằm ở công viên một chút mới đến trường thi đón Tú Trinh về nhà ăn cơm trưa.
Buổi sáng thi tổng hợp, buổi chiều lại đi thi ngoại ngữ, Dương Thần cũng trải nghiệm qua việc làm phụ huynh.
Sắp sáu giờ, Lâm Nhược Khê về nhà rất đúng giờ.
Sau khi tắm xong, người phụ nữ đã thay bằng một bộ váy liền áo màu đen bó sát người với cổ áo tròn và xẻ ra ở phần dưới, phần cổ thon đẹp càng được làm nổi bật lên sự quý phái, đeo một vòng cổ hạt chuỗi ngọc trai trơn bóng, trong cái đơn giản lộ ra nét tao nhã khó mà che đậy, mà với đôi giày cao gót màu đỏ chất liệu như pha lê, khiến Dương Thần nhìn mà chút nữa con ngươi muốn lòi ra ngoài.
Còn Dương Thần lại mặc bộ veste đã lâu không mặc, còn thắc cà-vạt màu đỏ, kiểu ăn mặc này trong tháng 6 thực sự là nóng nực một chút, may là Dương Thần có thể tự điều tiết nhiệt độ cơ thể mình, không giống như phần lớn người đàn ông khác nóng đến thảm hại.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê có vẻ tán thưởng đối với cách ăn mặc của mình, Dương Thần cũng cảm thấy trút xuống được cõi lòng, thứ xã giao gì mình không cần quan tâm, mấu chốt là muốn cho bà xã vui vẻ.
Dù sao cũng là cuộc gặp gỡ của những người quen biết, tuy rằng là chính thức nhưng chưa long trọng lắm, cho nên vẫn là Dương Thần phụ trách lái chiếc xe từ trong gara ra, chiếc Aston Martin DB9 màu đỏ sậm, để đến nơi hẹn.
Cái thứ giá cả gần bốn triệu tệ này, xe đua thuộc hạng cấp độ thế giới với công suất 5.9, nếu như lái vào ngày thường, sẽ khoa trương lắm, cho nên gặp phải trường hợp cần sĩ diện như thế, chỉ có thể một mực nằm mục nát trong gara.
Phóng nhanh hết tốc độ, Dương Thần vốn dĩ muốn lái nhanh hơn nữa, nhưng sợ nhanh quá sẽ làm Lâm Nhược Khê phản cảm, cẩn thận khống chế tốc độ trên dưới 100km, nhưng khổ cho Dương Thần, chiếc xe này muốn lái chậm, còn khó hơn là lái nhanh.
Lâm Nhược Khê nhận ra rằng người đàn ông luôn muốn cầu hòa, tuy rằng trong lòng có chút vui, nhưng không biểu hiện ra ngoài, nói thầm trong lòng, sao bây giờ mới lấy lòng, vậy thì trước kia đã làm gì? Để xem anh lấy lòng được đến bao giờ…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 787: Maldives du lịch vài ngày
Chương 787: Maldives du lịch vài ngày