Dương Thần mơ mơ màng màng mở mắt dậy, đã lâu không được ngủ một giấc thật sâu rồi, tuy rằng việc tu luyện của mình không cần thiết có nhu cầu như một người bình thường, nhưng dù sao cũng khó có thể từ bỏ một thói quen có từ lâu.
Rút một cánh tay bị Lưu Minh Ngọc ôm chặt trước ngực, Dương Thần với lấy điện thoại, nhìn vào, đúng là Triệu Hồng Yến.
Từ sau cái đêm nồng cháy đó, Triệu Hồng Yến vẫn thấy có lỗi, cũng không dám quá chủ động trong việc liên hệ với mình, phải thật sự có chuyện cô mới gọi.
Dương Thần lập tức bắt điện thoại, hỏi:
- Hồng Yến, có việc gì thế?
- Dương Thần, Tổng giám đốc Lâm có ở cùng với anh không?
Triệu Hồng Yến hỏi.
Dương Thần buồn bực nói:
- Nhược Khê? Cô ấy không ở đây, cô ấy không đi làm sao?
Triệu Hồng Yến vừa nghe xong, vội vàng nói:
- Sao lại như thế, sáng nay Tổng giám đốc Lâm không có đến công ty, mà em gọi điện cô ấy cũng không bắt máy, em cứ nghĩ là cô ấy ở cùng với anh…
Dương Thần ngồi phắt dậy, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng rõ ràng là mình đã phái đội Hải Ưng bảo vệ cô ấy rồi, sao lại không có động tĩnh gì được.
Suy nghĩ một lát, Dương Thần nhíu mày nói:
- Em hãy khoan lo lắng đã, đừng có loan tin này ra ngoài, nếu có ai hỏi, thì hãy nói cô ấy ở cùng anh có việc gấp. Anh sẽ lo chuyện này.
Triệu Hồng Yến tuy lo lắng, nhưng cũng không cách gì, sau đó cô cúp máy.
Một Lưu Minh Ngọc đang mê muội đột nhiên cảm nhận được động tác mạnh của Dương Thần, nhập nhèm mở mắt ra:
- Ông xã, sao thế…
Dương Thần nói sơ qua mọi chuyện, nghe nói Lâm Nhược Khê mất tích, Lưu Minh Ngọc hiển nhiên vô cùng kinh ngạc lo sợ:
- Có phải là kẻ thù nào không?
- Anh cũng chưa thể khẳng định, rõ ràng anh đã cho người bảo vệ rồi…Tóm lại, Minh Ngọc em hãy về công ty đi, anh sẽ lập tức giải quyết chuyện này.
Lưu Minh Ngọc biết rằng chuyện này đặc biệt nghiêm trọng, cũng không dám cản trở thêm, mau mau để Dương Thần đi tìm Lâm Nhược Khê, một mình cô có thể về công ty.
Sau khi Dương Thần mặc vội quần áo, gọi số Mạc Lâm, và lao nhanh khỏi phòng.
- Minh Vương Các Hạ, ngài có gì chỉ bảo.
Mạc Lâm vẫn cách nói trầm mặc.
Dương Thần chất vấn:
- Nhược Khê đang ở đâu, tại sao hôm nay cô ấy không đi làm, mà còn không liên lạc được?
Mạc Lâm có chút ngạc nhiên trong chuyện này:
- Hai đội viên phụ trách bảo hộ Parked Persephone đã không cảnh báo tôi chuyện gì, chẳng lẽ cô ấy mất tích rồi sao?
- Câu này là tôi hỏi anh đấy.
Khẩu khí Dương Thần khó tránh khỏi tức tối, chuyện này không đùa đâu.
Mạc Lâm lập tức gọi cho hai đội viên trên tổng bộ tại Trung Hải, qua mười mấy giây, giọng nói của Mạc Lâm có phần run rẩy đáp:
- Minh Vương Các Hạ…Tôi…Là tôi không làm tròn bổn phận, hai tên đội viên đó không hồi đáp gì, nhưng tín hiệu liên lạc vẫn ổn, có lẽ…Có lẽ đã bị ám sát rồi.
- Thật đáng chết.
Dương Thần chửi mắng, thiếu điều muốn đập nát cả điện thoại.
Nhưng nghĩ lại, nếu đối phương muốn giết hai tên đội viên Hải Ưng trước rồi mới bắt Lâm Nhược Khê đi, nhất định là còn chưa muốn hạ thủ ngay, chỉ là họ muốn sau khi bắt Lâm Nhược Khê, kéo dài thời gian để mình không lập tức phát hiện.
Như vậy, có thể khẳng định, mục tiêu của đối phương không phải là Lâm Nhược Khê, mà có khả năng là mình!
Dương Thần vội nói:
- Kẻ có thể giết họ mà không để họ kịp phản ứng, thì các anh cũng không đối phó được, lần này cũng không thể trách anh được.
- Hãy đem hai tên đội viên đi an táng, nếu họ còn người nhà, tất cả hãy cho năm triệuro tiền trợ cấp.
- Nhưng tốt nhất anh hãy nhớ rằng, lần sau nếu như có phái bất kỳ đội viên nào đi bảo hộ đều phải mang dụng cụ cảm ứng mạng sống đừng có để đến chết mà cũng không biết!
Mạc Lâm run rẩy nhẹ nhàng thở hắt ra, lập tức vâng dạ, đồng thời nhỏ giọng hỏi:
- Nhưng mà…Minh Vương Các Hạ, hiện giờ Parked Persephone mất tích, chúng ta phải làm sao đây?
Dương Thần cười nói:
- Chẳng lẽ anh quên rồi sao, lúc trước những người ở cạnh tôi đều có mang túi cảm ứng khí, dùng để liên lạc khẩn cấp, nếu như không ngoài dự đoán, thì cái vật đó…Vẫn chưa bị lấy đi.
Mạc Lâm kinh ngạc nói:
- Sao lại thế được, như thế không phải sẽ lập tức xác định được tọa độ cụ thể sao?
- Đúng vậy.
Dương Thần nói:
- Đối phương cũng vì muốn tôi đến đó nên mới bắt Lâm Nhược Khê, cho nên, họ sẽ không thể khiến tôi không tìm ra.
Mạc Lâm vò đầu không hiểu, trong mắt anh ta, kẻ đối kháng với Dương Thần chỉ có chết mà thôi, tại sao đối phương còn để anh ta tìm được cơ chứ.
Nhưng Dương Thần không rảnh để giải thích với anh ta, trong lòng đã có kế hoạch đồng thời, Dương Thần mở bản đồ GPS để tìm tung tích trên chiếc điện thoại thông minh của mình.
Những người phụ nữ quanh mình đều có mang dụng cụ cảm ứng, Lâm Nhược Khê dù có giận mình như thế nào, thì cũng không thể vứt bỏ cái vật bảo vệ mạng sống của mình như thế.
Quả nhiên, đợi bản đồ mở ra hết, một vệt màu đỏ nằm phía xa bên ngoài thành phố Trung Hải, lập tức thu hút sự chú ý của Dương Thần!
Nhìn kỹ một chút, chính là số của Lâm Nhược Khê!
Dương Thần tính toán khoảng cách một chút, ít nhất cũng cách xa trung Hải hơn 200km, đã vào vùng núi Sơn Nam tỉnh lân cận.
Dương Thần không dám do dự, đây không còn là chuyện tu luyện, sợ hãi Thần Lôi Thiên Kiếp nữa, nhìn thấy hành lang chẳng có bóng người, lập tức dùng sức mạnh của trời đất, trong giây lát đã biến mất tại chỗ.
Thành ngoài 200km, tỉnh Tây Nam.
Núi non trùng điệp, cây xanh cao chọc trời.
Gần đây, không ít cảnh đẹp để du ngoạn, đa phần là thôn núi, thu hút du khách bốn phương.
Nhưng tại trung tâm mảnh đất này, bởi vì thạch quái lởm chởm, vách núi dựng đứng, nham thạch lạnh tanh, rất khó phát triển.
Ngoài một số hộ nông trong núi ra, rất ít bóng người qua lại.
Trên một ngọn núi cách mực nước biển không quá một ngàn mét này, trong một tòa tháp cổ bị bỏ quên mấy chục năm thời dân quốc.
Bên trong sự mục nát cũ kỹ, mọc toàn cỏ dại cây khô, còn khe hở của mấy cục gạch mọc ra mấy cây dây leo.
Trần nhà rách nát thấy được cả ánh sáng mặt trời, chỉ còn lại vài miếng ngói cũ miễn cưỡng chống chọi với bề mặt cửa.
Chính tại ngôi tháp cổ cũ kỹ trên vùng núi hoang sơ này, Lâm Nhược Khê co rút trong góc, vì đất đầy bụi bùn, khiến cho quần áo của cô vô cùng hỗn loạn.
Khuôn mặt xinh đẹp đã sợ tới trắng bệch, một dòng nước mắt sợ hãi tuôn trào, rụt rè nhìn tên đạo sĩ đang xếp bằng giữa ngôi tháp cổ.
Đó là một người đàn ông độ khoảng bốn mươi mấy tuổi, mặc một bộ đồ đạo sĩ màu xám đen, tóc dài liền với bộ râu, rối tung không trật tự, bởi vì các thớ thịt trên mặt, khiến cho ông ta vô cùng dữ tợn.
Bên hông của đạo sĩ, giắt một miếng lệnh bài màu đồng, có hình thoi khá dày, nhưng nhìn không ra có tính chất gì, chỉ viết một chữ “Hoàng” cổ trên đó.
Lâm Nhược Khê cắn môi, cố đừng cho bản thân quá sợ hãi mà phát ra tiếng khóc.
Cô vốn là cô gái mạnh mẽ, nhưng hôm nay xảy ra chuyện, lại vượt quá mức chịu đựng của cô.
Đột nhiên có một tên đạo sĩ xuất hiện trong xe của mình, còn bắt mình phải dừng xe, vừa dừng xe lại, liền bị đánh bất tỉnh đi.
Đợi khi tỉnh lại, thì phát hiện mình đang đến một vùng núi hoang sơ ở ngoại thành.
Lâm Nhược Khê từng có ý muốn chạy trốn, nhưng khi đi đến đỉnh núi, mới phát hiện, một cái cầu treo đi thông xuống núi, vì nhiều năm qua không ai đi qua nơi này, đã vỡ nát rồi!
Là đường cùng rồi!
Vì vậy, Lâm Nhược Khê nghĩ đến một chuyện —— là bị tên đạo sĩ mang mình bay tới đỉnh núi này.
Người bắt cóc mình, nhất định có quan hệ với Dương Thần, nếu không sao lại ra tay với một cô gái bình thường như mình?
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê cảm thấy oan ức quá chừng, vì sao tên đàn ông thối tha đó làm mình tổn thương nhiều lần, đuổi hắn ra ngoài, ngược lại chính mình còn phải vì hắn mà bị kẻ xấu bắt cóc?
Lúc này, đạo sĩ đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại, quay sang nhếch miệng với Lâm Nhược Khê.
- Cô gái nhỏ, chồng cô hình như không quan tâm đến cô, tại sao đến giờ này còn chưa tới tìm cô?
Tên đạo sĩ có hàm răng đen, càng làm cho ông ta thêm dữ dằn.
Lâm Nhược Khê sao mà nói nên lời, đến hít thở còn thấy khó khăn, không những cơ thể bị tảng đá cào đến sứt mẻ đau điếng, mà trong lòng cũng đau nhói.
Đúng rồi, tên đàn ông kia sao giờ còn chưa đến, không lẽ hắn không cần mình nữa sao? Hay đang chơi đùa với người phụ nữ khác?
Nhất thời trong đầu, Lâm Nhược Khê trong lúc mong mình có thể ngất đi bị tên đạo sĩ này giết quách cho rồi.
Tại sao mình lại gặp phải chuyện này?
Tên đạo sĩ cười ha hả:
- Xem ra, thật là tươi ngon, lão đạo sĩ ta đã mấy chục năm không được nhìn thấy người đẹp như vậy, nếu như giữ được cô, thì đạo sĩ ta không ngại phá giới một lần đâu, ha ha ha ha…
Lâm Nhược Khê thiếu điều bị dọa đến ngất xỉu, nếu như mình bị tên quái thú này xâm phạm, thì cho dù có ai cứu được, mình cũng không thích sống nữa.
Ngay chính lúc trái tim gần như tuyệt vọng, một âm thanh quen thuộc với một giọng hừ giận dữ, khiến Lâm Nhược Khê vui mừng khôn tả.
- Hừ, không biết sống chết thế nào!
Giọng nói người đàn ông như lôi đình rống giận, vạn quân đánh úp!
Chỉ thấy một bóng người, một sự uy hiếp không rõ ràng, vọng lại từ xa bên ngoài, chớp mắt tựa thiên thạch rơi xuống, hướng ngay đầu tên đạo sĩ.
Lão đạo sĩ vẻ mặt kinh sợ, nhưng rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước!
- Càn Nguyên Thiên Cương!
Tên đạo sĩ đưa ra bàn tay to tướng, chiếc vòng trên cổ tay màu bạch kim lóe lên ánh sáng chói lọi.
Một vòng sáng màu vàng bảo hộ đột nhiên nổi lên, bao phủ lên khắp người của tên đạo sĩ.
"Ầm"
Một tiếng dữ dằn ác nghiệt, với sóng va chạm vỡ toang, khiến vách tường xung quanh vốn đã đổ ngã sập xuống, một làn bụi đất bay tứ tung.
Bóng người này từ trên trời bay xuống, đương nhiên là Dương Thần đã đến nơi cực nhanh, lúc còn ở rất xa, Dương Thần đã nhận thấy tu luyện của đối phương chẳng qua là đến mức độ cuối của hóa thần.
Vốn là xen lẫn giữa sức Diễn Sinh Chi Lực với cú đá mãnh liệt, tuy chỉ pha lẫn chưa đến hai phần của sức lực, nhưng theo lý thuyết cũng đù để hủy diệt một cơ thể trong mức độ cuối của hóa thần, nhưng với tình trạng hiện nay lại khiến Dương Thần ngẩn ra một lúc.
Đây là cái thứ gì? Tại sao mình lại không thể qua được nó?
Chẳng lẽ, đây chính là những gì Christine từng nói, bảo pháp của tu sĩ Hoa Hạ.
Không đợi Dương Thần kịp nghĩ ngợi, tên đạo sĩ đã lập tức phản công.
- Khà khà.
Cười lớn vài tiếng, sau lưng tên đạo sĩ trong khoảng không hiện ra một cái chùy sắt hình bầu, lâm râm phát ra tiếng “vo ve”.
- Hãy chịu một đòn trấn ma kim chùy của ta!
Kim chùy của tên đạo sĩ dường như có người khống chế trong không trung, xoắn ốc bay lộn, hướng vào ngực Dương Thần chùy tới.
Dương Thần nói thầm, “không hay rồi” thứ này dường như có linh khí mãnh liệt, nếu bị đánh trúng, sợ sẽ bị tan xương nát thịt.
Vội bay lùi đi, chuyển động hết nội lực để đón cái kim chùy, với một lực phản hồi theo hướng.
Cái kìm chùy “trấn ma” dường như sao băng đuôi quăng, lại trở lại phía tên đạo sĩ, nhưng tên đạo sĩ kia chỉ tiện tay chạm vào, tốc độ bay của cái chùy giảm đi đáng kể, ngoan ngoãn bay lượn trên khoảng không người tên đạo sĩ, lại lần nữa nhắm ngay vào Dương Thần, vận sức chờ phát động!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 920: Phá giới một lần
Chương 920: Phá giới một lần