Dương Thần vẻ mặt trở lên rối rắm, sờ sờ mặt, có vẻ không nhịn được buồn cười.
Dương Thần thấy Lâm Nhươc Khê bĩu môi, mới cười nói:
- Không phải quả chúng ta ăn không có, mà là, những cái gai đó đều được Vú Vương rửa và gọt sạch rồi, chẳng lẽ còn để lại cho em ăn?
Lâm Nhược Khê lập tức hiểu ra, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ ném quả dưa về phía Dương Thần
- Cười cái gì! Em chưa nhìn thấy quả dưa chuột còn sống, hơn nữa ở nhà cũng ít ăn dưa chuột, em làm sao mà biết được!
- Dưa chuột còn...sống ha ha, Nhược Khê bảo bối, em biết cái này gọi là gì không
Dương Thần thần bí nói.
- Vấn đề gì...
Lâm Nhược Khê hoài nghi nói.
- Cái này gọi là bệnh tiểu thư, được chiều chuộng quen rồi, đến quả dưa chuột như thế nào cũng không biết.
Dương Thần quái di cười nói.
- Anh...Anh mới bị bệnh tiểu thư! Chẳng qua em vẫn chưa được nhìn thấy dưa chuột được trồng như thế nào.
Lâm Nhược Khê buồn bực nhìn hắn, chạy đi xem những loại khác.
Dương Thần cười cười, vuốt vuốt cằm, nhìn quả dưa trong tay, có chút cảm thán, cô ta đến quả dưa cũng không biết như thế nào, xem ra hơn hai mươi năm nay đúng là sống rất”Thanh bạch”
Đương nhiên, ý nghĩ xấu xa này, hắn cũng không dám nói ra.
Đúng lúc này, Dương Công Minh cũng đi theo từ bên ngoài vào,
“Ai da” hét to một tiếng!
Có thể khiến cho ông già này nóng vội như thế, Dương Thần không khỏi nhanh chóng quay đầu lại.
Chỉ thấy Dương Công Minh vẻ mặt đau lòng đứng ở một mảnh vườn rau, cúi người xuống, nâng lên một đám củ cải!
- Cái này là do ai nhổ lên! Sao lại có thể nhổ nhiều như vậy! Đúng là lãng phí mà!!
Lâm Nhược Khê vừa chạy về phía mấy ngọn cà chua, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, giống như trẻ nhỏ làm sai chuyện gì, cúi đầu đi sang một bên.
- Ông nội..là do cháu nhổ...
Lâm Nhược Khê sợ hãi nói.
Dương Công Minh hoàn toàn không còn vẻ gì ôn hòa thường ngày, cầm hai củ cải trên tay, lại nhìn bảy, tám củ cải trên đất, hỏi:
- Ai bảo cháu nhổ nhiều củ cải như vậy!? Số rau ăn mỗi ngày, đều có nhà bếp đến lấy, cháu lấy nhiều như vậy, ăn không hết rất là lãng phí! Cái này đều là tâm huyết của ông!
Lâm Nhược Khê hốc mắt ửng đỏ, không nghĩ tới nhổ có mấy cây củ cải lại có thể làm cho Dương Công Minh tức giận như thế.
- Cháu...lần đầu tiên nhìn thấy, hóa ra củ cải mọc lên như vậy, muốn nhổ một cây lên xem...sau khi nhổ một cây, phát hiện ở dưới đất có cây rất to, cháu chỉ nghĩ rằng, chẳng lẽ cây nào cũng rất to, cho nên mới nhổ thêm vài cây.
- Sau đó phát hiện không ngờ nhổ mấy cây củ cải lại vui như vậy...cuối cùng lại nhổ thêm vài cây nữa...
Lâm Nhược Khê càng nói càng lí nhí.
Nghe thấy như vậy, làm cho Dương Công Minh giống như quả bóng xịt hơi, muốn tức giận cũng không biết làm thế nào.
- Cháu...Cháu sao...
Quách Tuyết Hoa và Yến Tam Nương ở bên cạnh đều hé miệng cười, đặc biệt là Quách Tuyết Hoa, cười đến rơi nước mắt.
Dương Thần cố nín cười.
Đi đến ôm lấy vai Lâm Nhươc Khê, nói:
- Được rồi, ông già, chẳng qua chỉ là một chút củ cải thôi mà, tôi ăn rất khỏe, buổi tối tôi sẽ ăn hết giúp ông, như vậy sẽ không lãng phí nữa.
- Hừ, cháu thật đúng là có lòng tốt.
Dương Công Minh có chút đau lòng nhìn mấy củ cải, quay đầu lại nói với Yến Tam Nương:
- Tam Nương, nói với nhà bếp, những củ cải này nếu chế biến thành đồ ăn không hết, thì đem muối, ăn dần.
Yến Tam Nương theo thói quen gật đầu.
Dương Thần nhướng mày nói:
- Tôi còn cho rằng ông rất là hào phóng, mới có mấy củ cải mà đã nhỏ mọn như vậy, đây là người sẽ tăng thêm cháu chắt cho ông, chỉ nhổ vài cây củ cải của ông, ông cũng dọa cho sắp khóc đến nơi rồi.
- Cháu biết cái gì!
Dương Công Minh cằn nhằn nói:
- Mỗi một cây củ cải đều được ông trông theo hàng lối, ngày ngày chăm bón, cuối cùng nhìn thấy như thế này, ông còn có thể vui vẻ được sao?
Lâm Nhược Khê thật cẩn thận nói:
- Ông nội, vậy cháu giúp ông mang mấy củ cải này chôn xuống được không, dù sao vẫn chưa bị cắt ra, chôn xuống là được rồi.
Dương Công Minh chán nản nói:
- Xem ra cháu không hiểu cái gì cả, cháu xem những cái này so với lúc đầu có gì khác nhau không, rễ đều bị đứt hết rồi, tiếp tục trồng xuống cũng sẽ bị mục nát.
Lâm Nhươc khê hoàn toàn lọt vào trong sương mù, không ngờ lại như vậy, không khỏi cảm thấy áy náy.
- Được rồi, cháu cũng không phải tự trách mình, ai bảo ông mong các cháu về, cháu từ nhỏ đã sống ở thành thị, coi như cũng có thể hiểu được.
Dương Công Minh phất tay, nói:
- Ra kia ngồi nói chuyện, các cháu ngồi uống trà với ông, nói chút chuyện.
Mọi người cũng không dám có ý kiến khác, thấy bộ dạng đau khổ của Dương Công Minh, đều cảm thấy ông rất đáng thương, giống như đứa nhỏ bị làm hỏng đồ chơi.
Tuy nhiên, Dương Thần lại cảm thấy có chút buồn cười, chỉ cảm thấy ông cũng có mặt đáng yêu.
Mới vừa đi đến cái đình được bao phủ bở giàn nho, định bảo người hầu mang trà lên, liền có một cận về vào báo cáo:
- Lão gia, Thái gia phu nhân Khương San, cùng với Thái gia đại tiểu thư Thái Ngưng, đến hỏi thăm.
Mọi người nghe thấy thế, mỗi người sắc mặt đều khác nhau.
Dương Thần có chút hổ thẹn, tuy rằng việc Thái Ngưng đến là không tệ, nhưng bà mẹ vợ Khương San, thực sự làm cho người khác đau đầu.
Lâm Nhược Khê mặt không đổi sắc, chỉ có điều ánh mắt u uất nhìn hắn.
Quách Tuyết Hoa thần sắc có chút cổ quái, dường như đang nghĩ nên có thái độ như thế nào.
- Thái Ngưng...
Dương Công Minh trầm lặng một lúc, hé miệng cười nói:
- Con bé này ta đã nghe qua rất nhiều lần rồi, hình như có quan hệ không tồi với tên này.
Thấy Dương Công Minh thẳng thừng hỏi mình như vậy, Dương Thần ho khan hai tiếng, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhược Khê, gật gật đầu.
- Vậy gặp một lần đi, mời Thái phu nhân và con gái đến đây cùng uống trà đi.
Dương Công Minh cảm thấy hứng thú nói.
Dương Công Minh quyết định như vậy, cho dù Lâm Nhược Khê trong lòng có cảm thấy không thoải mái, cũng không dám nói gì.
Lâm đại tổng giám đốc cũng thật đáng thương, chỉ vì nhổ nhầm mấy cây củ cải mà vẫn còn cảm thấy áy náy.
Chỉ chốc lát sau, một giọng của phụ nữ từ phía hành lang truyền đến.
- Ây da, thật sự phải cảm ơn Dương Lão nguyên soái! Có thể để cho hai mẹ con chúng tôi giữa trưa thế này đến làm phiền, thật không hổ là nguyên lão trụ cột của Hoa Hạ.
Những lời nói nịnh nọt của Khương San, làm cho mấy người Dương Thần toàn thân nổi da gà, tuy nhiên Dương Công Minh lại cảm thấy rất có hứng thú, vuốt cằm cười nhẹ.
Khương San dung mạo diễm lệ, trên người còn mặc chiếc váy hoa thời trang, trên tay còn có một hộp dài màu đỏ, giống như là mang lễ vật đến.
Thái Ngưng mặc một chiếc váy màu nude, từ đầu đến cuối chỉ đứng sau lưng mẹ, hai tay nắm chặt để ở phía trước, làm cho những căng thằng từ trong nội tâm đều hiện ra.
Sự thanh nhã, hoàn toàn không giống em gái Thái Nghiên, làm cho Thái Ngưng cùng với đình viện này càng cảm thấy hòa hợp.
Trong mắt Dương Công Minh hiện lên sự vừa lòng, vẻ tươi cười trên mặt càng ấm áp hơn.
Khương San rất quen thuộc, nhiệt tình tung hô Dương Công Minh, lại chào hỏi Quách Tuyết Hoa và Yến Tam Nương.
Cuối cùng, đến lượt Lâm Nhược Khê, Khương San có vài phần kích động.
- Nhược Khê à, cũng mấy năm không gặp rồi, hình như là từ lúc cháu còn là cô bé quật cường, chớp mắt đã biến thành cô gái duyên dáng đáng yêu thế này rồi, nghe nói cháu đến Yến Kinh, cũng sớm muốn đến gặp cháu, cho nên vội vàng đến đây, cháu không để ý chứ.
Bởi vì Thái Nghiên và Nhược Khê cùng nhau lớn lên, cho nên lúc còn nhỏ cũng thường xuyên gặp mặt Khương San lúc đó còn ở Trung Hải, cho nên mới có lời dạo đầu như thế.
Tuy rằng ý đồ đến đây của Khương San rất rõ ràng, nhưng đối với Nhược Khê mà nói lại không có bao nhiêu cảm tình, nhưng nghe thấy bà ta nói thế, giống như trưởng bối nhớ đến con cháu, cũng cảm thấy có vài phần tình cảm hoài niệm.
Lâm Nhược Khê hướng về Thái Ngưng khẽ cười, mới gật đầu cười với Khương San.
- Đương nhiên không để ý, cháu cũng rất vui khi được gặp dì Khương.
Khương San trên mặt cười như nở hoa, kéo Thái Ngưng đang lúng túng ở bên cạnh, nói:
- Dì đã sớm nói với Thái Ngưng rồi, phải thường xuyên qua lại với cháu, cháu quen thân hơn với Thái Nghiên, nhưng do Ngưng Nhi từ nhỏ đã đến Tứ Xuyên học nghệ, cho nên cũng không gặp mặt nhiều, bây giờ mọi người có quan hệ như thế này, tìn rằng sẽ ngày càng thân hơn.
Quan hệ như này?
Khương San nói thì nhẹ nhàng khéo léo, nhưng thực ra đều đem những quan hệ hé lộ ra, thậm chí nhanh chóng đem quan hệ như thế quyết định.
Dương Công Minh và Yến Tam Nương nhìn nhau, hai lão nhân này đối với Thái phu nhân rất khâm phục, đây không phải chỉ có mặt dày bình thường mới có thể làm được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 940: Bệnh Tiểu Thư
Chương 940: Bệnh Tiểu Thư