Nghe được hai chữ “vườn rau”, Lâm Nhược Khê suýt nữa nghẹn miếng cháo vừa ăn.
Cô xấu hổ lấy tay che chiếc miệng nhỏ nhắn, nghi hoặc nhìn Dương Công Minh.
- Ông nội… có việc gì không ạ?
Dương Công Minh gật đầu nói:
- Xem cháu rất hứng thú với những cây rau quả kia, ông sẽ nói cho cháu một chút, nhân tiện cháu giúp ông làm ít việc, tưới nước, bón phân.
Tưới nước bón phân?
Lâm Nhược Khê cảm thấy có chút không hiểu ra sao cả, công việc này cho dù ông Dương Công Minh không muốn làm, thì người làm thuê khác cũng có thể làm.
- Cảm thấy kỳ quái?
Dường như ông Dương Công Minh nhìn ra những thắc mắc của cô, liền nói:
- Đây là vườn rau do chính ông nuôi trồng, từ trước đến giờ chưa từng thuê người làm, ngoài Tam Nương ra, thì cháu là người đầu tiên được cho phép chăm sóc bảo bối của ông.
Vừa nói như vậy, trong lòng Lâm Nhược Khê có chút vui mừng, tuy rằng vẫn cảm thấy là lạ, nhưng cô đã gật đầu đồng ý.
Dương Thần không quan tâm, đúng lúc hắn có thể chuẩn bị hôn lễ, công việc cuối cùng liên hệ với Ron một phen, để xác nhận tiến độ kế hoạch, xem có cần sửa đổi tạm thời hay không.
Sau bữa sáng, Lâm Nhược Khê theo Dương Công Minh đến vườn rau trong sân sau ngày hôm qua đã phải đợi một lúc lâu.
Những giọt sương sáng tinh mơ trên những lá cây cỏ từng giọt rơi xuống, rau quả trong vườn cũng đặc biệt tươi xanh, đâm chồi nảy lộc.
Lâm Nhược Khê cũng không dám tùy tiện đụng vào những cây rau quả này, cô chỉ đi sau ông Dương Công Minh, đến một phòng nhỏ cổ xưa ở bên vườn rau.
Ông Dương Công Minh lúc này đã thay bộ quần áo vải thô màu xanh xám, hiển nhiên là trang bị làm việc nhà nông, bởi Lâm Nhược Khê không có quần áo thích thích hợp, nên cô cũng từ bỏ.
Đợi Dương Công Minh mở cửa nhà gỗ, một mùi hăng từ bên trong lan ra.
Lâm Nhược Khê vội vã che mặt lại, cô giữ hơi thở, nhưng lại rất kinh ngạc xem bên trong là cái gì.
- Ha ha, Lâm Nhược Khê cháu hãy đứng đợi ở bên ngoài, mùi nơi này nặng quá.
Dương Công Minh vừa nói, vừa đi vào bên trong.
Lâm Nhược Khê tò mò đợi hơn mười mấy phút sau, thì nhìn thấy trên lưng Dương Công Minh đeo một chiếc thùng bằng nhựa, nối liền với một vật giống như ống bơm hơi trên tay ông cầm.
Dương Công Minh liền cười, giải thích nói:
- Cháu không phải rất ngạc nhiên với những cây rau quả và việc nhà nông này đấy chứ, đây là công cụ bón phân, bên trong đựng phân u-rê đã được hòa, có thể bón phân cho những cây đậu đũa và cây cà kia.
Lâm Nhược Khê chợt bừng tỉnh gật gật đầu, cô có chút nóng lòng muốn được thử, nếu không phải nhìn thứ này tương đối bẩn, lại có mùi hăng, mà cô chỉ mặc chiếc váy trắng, thì cô cũng muốn đi thử một chút.
Lâm Nhược Khê hỏi:
- Vậy… Ông nội, cháu phải làm những gì ạ?
- Đợi lát nữa lúc ông đi bón phân cho nhưng cây rau kia, cháu đợi ông rải phân bón xong, thì đi tưới nước cho những cây rau đó, không cần nhiều quá, nhưng cố gắng cây rau nào cũng được tưới đều.
Nói xong, vừa lúc Yến Tam Nương mang một chiếc bình nước nặng trĩu màu đen từ nơi khác đến, đưa cho Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê liền cười rồi nhận lấy, vốn tưởng rằng Yến Tam Nương có thể dễ dàng cầm bằng một tay, thì mình cũng có thể xách mà không cần dùng sức, nhưng ai biết, một tay nhận lấy, suýt nữa thì bị rơi thẳng xuống mặt đất.
Lâm Nhược Khê vội vàng xách lên bằng hai tay, mới không làm vỡ bình nước.
Yến Tam Nương điềm đạm cười nói:
- Thiếu phu nhân, bên trong chiếc bình này đầy nước, nên hơi nặng.
Lâm Nhược Khê giật mình nhìn người đàn bà lúc nào cũng hòa nhã, trong đầu trần ngập những điều lạ lùng, không thể tin nổi.
Chiếc bình này ít nhất cũng hai mươi cân, hai tay cô cầm cũng phải dùng lực, vậy mà Yến Tam Nương lại cầm tựa như lông ngỗng!
Đã biết không ít chuyện nên Lâm Nhược Khê mới hiểu được, vẻ bề ngoài của Yến Tam Nương nhìn cũng không phải đơn giản như vậy!
Nhưng không kịp ngẫm nghĩ, Dương Công Minh đã dẫn cô bắt đầu đi bón phân cho cây cà gần đó.
Lâm Nhược Khê nhìn ông Dương Công Minh hết lòng bón phân cho từng mầm của cây cà, sau đó cô liền theo sát sau, vẩy nước đều đều cho những cây mầm đó, theo sự hướng dẫn của Dương Công Minh, hòa tan phân bón.
- Những cây cà đó phải được bón thúc, mới có thể lớn lên đủ to khỏe, nhưng bón nhiều phân đạm sẽ dễ làm lụi rễ cây, nên ông mới để cháu đi theo tưới thêm chút nước…
Dương Công Minh vừa bận công việc, vừa giảng giải cho Lâm Nhược Khê những bí quyết của việc nhà nông.
Lâm Nhược Khê nghe một cách say mê, gặp phải những vấn đề không hiểu, cô cũng thường xuyên hỏi.
Dần dần, một già một trẻ, ở trong vườn rau, làm công việc nhà nông hơn một tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Đợi Lâm Nhược Khê để bình nước xuống, lúc ngồi nghỉ ngơi cùng Dương Công Minh ở băng ghế đá gầy đấy, cô phát hiện ra, mồ hôi đã ngấm ẩm cả chiếc váy của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, tóc mây bay nhẹ, vài sợi tóc dính ở trên trán, cô thở hổn hển, bộ dạng có chút nhếch nhác.
Yến Tam Nương bưng một chén trà lạnh tới, Lâm Nhược Khê đón lấy, cô không thục nữ mà “ừng ực” uống hết một chén lớn.
Chờ ý thức được hai bậc trưởng bối đều đang nhìn mình cười tủm tỉm, cô ngượng ngùng cúi đầu xuống, cảm thấy có chút bối rối, xấu hổ.
Ông Dương Công Minh hài lòng cười nói:
- Ha ha, đứa nhỏ này, có gì mà phải thẹn thùng, như vậy rất tốt… tốt lắm…
Lâm Nhược Khê hơi khó hiểu, không biết ông đang nói cái gì, nhưng vẻ mặt như đang khen ngợi mình.
Yến Tam Nương cười nói:
- Lão gia, vừa rồi nhìn Thiếu phu nhân lúc đang làm việc, tôi không khỏi nghĩ lại rất lâu trước đây, hình dáng lúc tiểu thư làm việc.
Tiểu thư?
Lâm Nhược Khê buồn bực, đó là ai vậy?
Chẳng lẽ là cô Dương Tiệp Dư - con gái ông Dương Công Minh?
Nhưng tại sao lại là “rất lâu trước đây”?
Trong mắt Dương Công Minh chảy qua một dòng hoài niệm, nhìn Lâm Nhược Khê mở to đôi mắt long lanh nước tràn đầy vẻ nghi hoặc, ông chậm rãi giải thích:
- Tiểu thư mà Tam Nương nói, là vợ của ông, cũng chính là bà nội của cháu và Dương Thần, bà đã mất rất lâu rồi.
Lâm Nhược Khê lúc này mới hiểu được, nhưng lại cảm thấy kì lạ, cô liền hỏi:
- Vậy tại sao Yến Tam Nương lại gọi bà nội là Tiểu thư?
Lúc này Yến Tam Nương mới nói ra:
- Thiếu phu nhân có điều không biết, tôi năm đó, quả thực là một nha đầu xuất giá theo tiểu thư, sau khi tiểu thư mất, thì tôi vẫn luôn ở lại Dương gia hầu hạ lão gia.
Lâm Nhược Khê hơi sửng sốt, có chút không thể tin được, không ngờ Yến Tam Nương xuất thân chỉ là một nha đầu?
Cho dù từ thái độ bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, và thực lực tiềm ẩn vừa phát hiện ra, đều không giống những thứ mà một nha đầu nên có!
Không khỏi, Lâm Nhược Khê đều không kịp một lần gặp mặt nhà chồng bà nội, cô hết sức tò mò, rốt cuộc thì là một người phụ nữ như thế nào, là một nha đầu được lưu lại sau khi bà mất, thì sao lại có thực lực như vậy?
Lâm Nhược Khê không kìm nổi hỏi:
- Ông nội, hãy kể cho cháu một chút, bà nội là một người như thế nào, nghe có vẻ bà là một người rất đặc biệt.
Dương Công Minh uống một ngụm trà lạnh, ông quay đầu lại, nhìn về phía vườn rau rộng lớn, hé ra một nụ cười tràn đầy hoài niệm.
- Bà nội các cháu hả… ông cũng không biết nên kể cho cháu nghe bắt đầu từ đâu, bà mất không bao lâu sau khi bà sinh Phá Quân, bà bị mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, điều kiện chữa bệnh lúc đó còn kém, nếu để đến bây giờ, có thể sẽ chữa khỏi được…
Bà nội các cháu… không hẳn là xinh đẹp, thời còn trẻ, cũng giống như bao người phụ nữ khác gặp trên đường.
Khi bà nội được gả cho ông, điều kiện cuộc sống của ông bà rất kham khổ. Tuy Dương gia là một đại gia tộc, nhưng rốt cuộc thì nhà nước hồi đó có rất nhiều việc bị gác lại và cần phải làm, Dương gia trí óc lại không linh hoạt buôn bán như Đường gia.
- Ông đã cùng cụ ông các cháu, đều ở trong bộ đội, thu nhập cả gia đình thường ngày, còn phải gánh vác cho những người trong gia đình cấp dưới cũ, cho nên, cũng gắng gượng để toàn Dương gia có thể no ấm.
Bà nội các cháu rất lương thiện, ngay tại thời điểm đó, bà còn thường lén lút đem những đồ ăn còn thừa cho những chú chó lưu lạc, những con mèo hoang đi qua sân… Vì những việc nhỏ ấy, mà còn bị cụ ông các cháu mắng nhiều lần, nhưng bà vẫn vậy, lén lút cho chúng ăn.
Bây giờ nghĩ lại, ông vẫn luôn nghi ngờ, có phải là bà đã lấy tất cả tiền làm quần áo đi đổi lấy lương thực để cứu tế những con chó con mèo kia không, ha ha…
Nghe ông Dương Công Minh vừa cười vừa nhắc lại chuyện của mấy chục năm về trước, trước mắt Lâm Nhược Khê như mở ra một quyển tranh ảnh đã ố vàng, cùng với một loạt những suy nghĩ.
- Về sau đợi Phá Quân ra đời, điều kiện trong nhà cũng tốt lên, sau khi cụ ông qua đời, ông tiếp nhận ví trí tộc trưởng, cùng lúc, vì ông đang chỉ huy trên chiến trường Việt Nam, đẩy nhanh kết thúc chiến tranh, cũng bị tặng thêm quân hàm Nguyên soái.
Khi đó, lúc ông sức mạnh danh tiếng nhất ở Yến Kinh, thời gian lập nước Hoa Hạ hai mươi năm, lại là một cửa ra hai Nguyên soái! Dương gia gần như tới được một đỉnh cao hoàn toàn mới.
Hơn nữa theo sự giao lưu kinh tế ngoài nước, sau khi ông bước vào chính quyền trung ương, nên phải giống với những đại gia tộc khác, thực lực của Dương gia cũng lớn mạnh thêm.
Con người một khi đã có tiền, chốc lát sẽ trở nên nhàn hạ, lúc đó sẽ có hàng loạt những ý nghĩ trước giờ chưa từng có…
Cũng chính vào lúc đó, ông nội cháu, suy nghĩ có chút mơ màng, nhìn con cháu của những gia tộc khác, đều có mấy hồng nhan đi theo, ông cũng không nhịn được, nên đã gặp một vài người phụ nữ khác ở bên ngoài…
Vừa mới nghe còn thấy thú vị, Lâm Nhược Khê nghe đến đó, mặt liền đỏ ửng lên, không dám tin nhìn Dương Công Minh!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 945: Nha đầu xuất giá theo
Chương 945: Nha đầu xuất giá theo