TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 950: Anh thật tàn nhẫn

Một vầng sáng màu xanh đen, đột nhiên phát ra, giống như khí trời, quay xung quanh thân thể Lâm Nhược Khê!

- Pằng!!

Một lực chống đỡ mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng được, khi Ninh Quốc Đống vừa định đụng đến Lâm Nhược Khê, thì toàn bộ cơ thể gã liền bị hất tung ra ngoài!

A!!!

Một tiếng hét đau đớn, sắc mặt Ninh Quốc Đống trắng bệch, bị hất ngược ra.

La Thúy San vội vàng xông lên, ôm lấy cổ đứa con trai, như vậy mới khiến cho mặt mũi Ninh Quốc Đống không bị bầm dập.

Có thể hình dung là như thế này, chiếc vòng trên người Lâm Nhược Khê đột nhiên phát ra một quầng sáng màu xanh đen, khiến cho hai mẹ con Ninh Quốc Đống cũng phải sững người lại!

Đây là cái gì vậy?

Hình như là một lớp sương mù, nhưng... nhìn trông cũng giống một vòng lửa.

Như, lửa gì mà lại có màu xanh đen?

Lâm Nhược Khê cũng bị dọa, nhìn chiếc vòng trên tay mình, chiếc vòng tay Phượng Tường phát ra ngọn lửa xanh đen, tựa như mộng ảo.

Đột nhiên, trong đầu Lâm Nhược Khê, nhớ lại những lời thần bí mà Dương Thần nói với cô hôm đó...

- Bà xã, từ nay về sau, đi đâu làm gì em cũng phải đeo chiếc vòng này, đừng bao giờ tháo nó ra...

Hóa ra, anh ấy đã sớm biết rằng chiếc vòng tay này có thể bảo vệ được mình?

Lâm Nhược Khê trong lòng cảm thấy vững tin hơn đôi chút, nhưng cũng cảm thấy cáu giận, tên này, chuyện gì cũng giấu mình, lẽ nào không thể trực tiếp nói với mình rằng chiếc vòng tay này là một pháp bảo được hay sao?

Lâm Nhược Khê không biết là, Dương Thần không nói sở dĩ vì, chiếc vòng Phượng Tường này không chỉ là một pháp bảo, mà còn là một thứ đang trong giai đoạn Độ Kiếp nên căn bản không thể cảm nhận được đây là một bảo bối.

Đây cũng là lí do tại sao Yến Tam Nương ở nhà họ Dương mấy chục năm, nhưng cũng không biết đến sự đặc biệt của chiếc vòng tay này.

Dương Thần phát hiện ra chiếc vòng tay giống với chiếc vòng tay Càn Nguyên Bắc Đẩu, đồng thời cũng có tác dụng hộ thân, mơ hồ ý thức được, một pháp bảo cao cường như vậy, không chừng cũng có lúc cần dùng đến, thậm chí còn có thể là thứ bảo bối như lời đồn, là tiên phẩm được truyền tụng như lời đồn.

Như vậy, nếu biết được mọi người sẽ trở nên bất an, chi bằng để cho Lâm Nhược Khê đeo còn hơn, dùng để bảo vệ Lâm Nhược Khê cũng rất thích hợp.

Chỉ cần người sở hữu cảm nhận được mức độ nguy hiểm đủ lớn, thì chiếc vòng tay Phượng Tường có linh tính này, tự nhiên sẽ ở chế độ thúc dục.

- Quốc Đống, con không sao chứ.

La Thúy San ôm đứa con lo lắng hỏi.

Ninh Quốc Đống lau chút máu ở khóe miệng, lắc đầu tức giận nói:

- Con không sao, mẹ, trên người con tiện nhân kia có quỷ.

- Hừ, chắc chắn là Dương Thần đã sớm tiên liệu được chuyện này, cô ta làm gì có bản lĩnh.

- Làm thế nào để con có thể tiến đến gần cô ta được.

Ninh Quốc Đống sốt ruột nói.

La Thúy San cắn răng, bóng hình đỏ rực lóe lên, rồi đột nhiên bước thẳng đến trước mặt Lâm Nhược Khê!

Ánh sáng màu xanh đen bao quanh Lâm Nhược Khê vừa mới biến mất, lại đột nhiên xuất hiện!

Lần này bởi La Thúy San tấn công kịch liệt hơn, nên ánh sáng phản kích cũng trở nên mạnh mẽ hơn!

Lâm Nhược Khê chỉ dám nhắm tịt mắt lại, đưa một tay ra, giơ chiếc vòng ngọc phỉ thúy về phía trước!

La Thúy San không thể bước vào được trong ánh sáng đó, cảm thấy như vừa bị một đám lửa cực nóng đánh úp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nếu càng kháng cự, thì lại càng bị tấn công dữ dội hơn!

- Đoàng!

La Thúy San thấy mình vẫn không việc gì, Lâm Nhược Khê mới thấy bình tâm trở lại, căng thẳng giữ chặt, không dám buông ra.

Đồng thời, ánh sáng màu xanh đen kia, một lần nữa lại chậm rãi biến mất, rút hết vào trong chiếc vòng Phượng Tường.

- Chết tiệt, xem ra chuyện quái quỷ này đều do chiếc vòng trên tay cô ta dở trò. Mẹ cũng không có cách nào tiếp cận cô ta cả.

La Thúy San căm giận nói.

Ninh Quốc Đống lo âu nói:

- Mẹ không còn thời gian nữa rồi, Dương Thần sắp quay về rồi, không phải mẹ nói ba sẽ đến bảo vệ con sao? Ông ấy đâu?

La Thúy San không cam tâm, trong lòng oán giận liếc nhìn Lâm Nhược Khê một cái, giơ tay sờ sờ hai má Ninh Quốc Đống, nói:

- Ông ta chắc chắn đã đến sơn trang rồi, chỉ cần con ra ngoài, là có thể nhìn thấy ông ta.

Ninh Quốc Đống gật đầu,

- Được, con biết rồi, còn người phụ nữ này thì phải làm thế nào.

La Thúy San cười lạnh lùng nói:

- Con vốn dĩ là không nhìn thấy cô ta bước vào nhà vệ sinh, tại sao lại phải quản xem cô ta như thế nào?

Ninh Quốc Đống giật mình, rồi nhếch miệng cười nham hiểm, gật đầu nói:

- Con biết phải làm như thế nào rồi.

La Thúy San cười khanh khách vài tiếng, không nói thêm gì nữa, sau khi bóng hình đỏ rực lóe lên, thì cũng lập tức rời khỏi hiện trường.

Ninh Quốc Đống đã nhìn thấy khoảng trống ở hành lang, vẫn chưa quen lắm với hành tung thần bí của mẹ gã ngày hôm nay, nhưng cũng lấy lại tinh thần rất nhanh.

Sau khi đi vào nhà vệ sinh, liếc mắt nhìn Lâm Nhược Khê đang căng thẳng ngồi một góc, khẽ cười một tiếng, rồi Ninh Quốc Đống lấy tay chỉnh cà vạt và quần áo của mình, vừa chỉnh, vừa rời khỏi nơi này.

Nhìn thấy Ninh Quốc Đống ra khỏi nhà vệ sinh, thân thể Lâm Nhược Khê mới trở nên mềm nhũn, thở gấp dựa vào vách tường...

Trước đó.

Trên đường cao tốc bên ngoài sơn trang Thu Thủy, hai chiếc xe một đỏ một vàng đang chạy như bay!

Đã chạy được gần hết đường, tiến đến một khúc cua cuối cùng, Dương Thần và Weber cùng tăng hết tốc lực, nhưng vẫn khó phân thắng bại.

Kỳ thực con đường lớn như vậy, chỉ có hai chiếc xe, thì sẽ rất khó phân định thắng bại, cộng thêm với việc Dương Thần cảm thấy thắng thua thì đều phải quyên tiền, thế nên cũng không coi trọng chuyện thắng thua lắm.

Chạy được một lúc rồi, chỉ cần để thua Weber, thì Dương Thần cũng vui vẻ chấp nhận.

Rốt cuộc, một phút sau, trong tiếng gầm rú của động cơ, Dương Thần lái chiếc Mclaren lách qua chiếc Ferrari của Weber, chạy song song với nhau tiến về vạch đích.

Những vị khách đến dự tiệc nhìn thấy kết quả như vậy, đều vỗ tay cổ vũ hai người.

Đặc biệt một số người muốn lấy lòng Dương Thần, muốn làm quen, lại càng không ngừng tâng bốc Dương Thần.

Còn nhiều người, nghe thấy tin đồn tối qua Dương Thần giết chết hai người phản đối hắn ở nhà họ Dương, thì có chút sợ hãi không dám tiến lên.

Weber nắm chặt lấy tay Dương Thần, xúc động nói:

- Tôi rất tò mò, tại sao anh Dương rõ ràng không phải là một tay đua chuyện nghiệp, nhưng lại có kỹ thuật điều khiển xe tốt như vậy, chắc bởi vì anh Dương trước đây là lính đặc công?

Dương Thần thản nhiên cười nói:

- Anh lái xe vì cái gì?

- Nói dễ nghe thì là vì sự nghiệp, nhưng nói thật thì là vì tiền.

Weber nói thẳng.

Dương Thần cười sâu xa nói:

- Tôi lái xe, là vì mạng sống, xuất phát điểm, đã cao hơn anh nhiều rồi.

Weber sửng sốt, tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng cười cười gật đầu.

Sau đó, hai người đều viết tấm chi phiếu một trăm ngàn đô la Mỹ ngay tại buổi tiệc, đến lúc này màn đua xe mang tính giải trí mới chính thức kết thúc.

Trở lại đại sảnh của bữa tiệc, Dương Thần mới phát hiện ra không thấy tung tích của Lâm Nhược Khê đâu cả, đồng thời Ninh Quốc Đống cũng không biết Ninh Quốc Đống đã đi đâu.

Ánh mắt khiến cho người khác nhìn thấy phải rùng mình, Dương Thần nhìn về phía cánh cửa gỗ lớn ở phía bên đại sảnh.

Lúc này Ninh Quốc Đống bước ra từ bên đó, đang chỉnh đốn lại trang phục.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bên đó, nhìn Ninh Quốc Đống bước lên trên sân khấu trong đại sảnh.

Ninh Quốc Đống rất phong độ, ghé vào microphone nói:

- Các vị, xem ra đã rất thỏa mãn với cuộc đua xe từ thiện này, tiếp theo, tôi cũng không nói nhiều làm gì, tôi xin tuyên bố, buổi biểu diễn của đêm tiệc Thất Tịch, chính thức bắt đầu!

Tiếng vỗ tay trong đại sảnh vang như sấm dậy.

Âm nhạc nổi lên, đèn cũng được tắt đi, tất cả đều tập trung lên sân khấu, những diên viên biểu diễn lũ lượt kéo nhau ra.

Cả phòng tiệc thực sự bước vào thời khắc của bữa tiệc.

Còn người chủ sự là Ninh Quốc Đống, sau khi tuyên bố bắt đầu, thì yên lặng ngồi trước bàn ăn, coi như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Dương Thần mở thần thức của mình, tìm toàn bộ ở sau hội trường, sắc mặt trầm xuống, phóng như bay đến cánh cửa mà Ninh Quốc Đống vừa mới bước ra.

Bước vào trong hành lang, vừa hay nhìn thấy, Lâm Nhược Khê khoác trên mình chiếc áo véc của mình, váy thì ướt sũng toàn rượu là rượu, đôi mắt đỏ hoe, dường như đã sợ hãi đến tột cùng.

Ánh mắt Dương Thần tràn đầy vẻ xót xa, nhưng cũng không quá kích động, tất cả những chuyện này, kỳ thực quá nửa đã nằm trong dự liệu.

- Nói ra rồi sao.

Dương Thần hỏi.

Lâm Nhược Khê lúng túng ngẩng đầu, nhìn vào vẻ mặt thản nhiên, và ánh mắt dịu dàng của người đàn ông này.

- Đều là những chuyện anh đã biết rồi, đúng không.

Lâm Nhược Khê yếu ớt hỏi

- Đua xe là cố ý dụ anh rời khỏi đây, anh cố ý để mình trúng kế, để cho bọn chúng nới lỏng cảnh giác, sau đó ỷ vào việc em có chiếc vòng Phượng Tường, nên sẽ không thể xảy ra chuyện gì được, để mặc em rơi vào mưu kế của bọn họ?

Dương Thần thở dài,

- Anh chỉ có thể đoán ra được ý đồ thôi, nhưng cũng không rõ ràng, anh cũng không biết Ninh Quốc Đống sẽ làm những chuyện gì, đương nhiên anh cũng hi vọng, hắn sẽ không làm những chuyện vô vị.

- Sao anh không nói sớm cho em biết, có thể hắn sẽ giăng bẫy.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng hỏi lại.

- Bởi anh biết, nếu như em có chuẩn bị trước, với tấm lòng lương thiện của em, em sẽ không nhẫn tâm để xem tới cùng, bộ mặt thật của thằng đó.

Dương Thần thở dài:

- Anh chỉ hy vọng, có thể đảm bảo an toàn cho em, khiến cho em hiểu rõ hơn.

- Anh thật tàn nhẫn,

Lâm Nhược Khê thấp giọng nói.

- Cũng chỉ vì muốn tốt cho em, chỉ khi nào tận mắt em trông thấy những điều này, thì em mới có thể đoạn tuyệt với tất cả những suy nghĩ không thực tế đó.

- Em không có suy nghĩ gì hết.

Lâm Nhược Khê xấu hổ lắc đầu.

Dương Thần bất đắc dĩ cười nói:

- Em muốn giấu ai thì giấu nhưng cũng không thể giấu được anh đâu, trên đời này, không có người nào hiểu em bằng anh nữa đâu. Tuy rằng em giả bộ như không để ý tới, nhưng chắc chắn em vẫn muốn nhân nhượng với hai người đàn ông nhà họ Ninh, Ninh Quốc Đống đã hết thuốc chữa rồi, nếu như bây giờ em hận gã, anh có thể giết gã ngay lập tức.

- Anh điên rồi sao? Giết anh ta ở đây? Vậy sau này làm sao anh có thể sống được ở Yến Kinh, ở Hoa Hạ?!

Lâm Nhược Khê vội vàng nói.

Dương Thần cười thoải mái,

- Đối với anh mà nói, giết hay không giết người nhà họ Ninh không phải là vấn đề, điều duy nhất cần nghĩ đến, đó là vợ anh, có bị tổn thương hay không, có tức giận, có oán hận, có bị ám ảnh hay không... còn những chuyện khác, anh vốn dĩ không để tâm đến.

| Tải iWin