- Nghiêm Bất Vấn, đừng nhiều lời, ngươi đã giết người của Hồng Mông, sau đó lại giết đám người của Cục an ninh và Viêm Hoàng Thiết Lữ, lại định giết cả Dương Thần, muốn xóa sổ Dương gia và Ninh gia. Đến lúc đó người của Hồng Mông đến cũng có ích gì, còn để ý những người này làm gì!
Đường Triết Sâm chậm rãi nói.
- Ông…Đường Triết Sâm, ông đang nằm mơ à!
Lý Mạc Thân phẫn nộ gầm lên.
Đường Triết Sâm lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý tới, quay đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng của Đường Uyển, nói:
- Tiểu Uyển, cháu vẫn còn là người có ích cho Đường gia. Nếu như cháu về bên ông nội, ông sẽ bảo toàn mạng sống cho cháu, sau này tiếp tục đảm nhận công việc kinh doanh ở phía Nam.
Đường Uyển cứng nhắc lắc đầu, nhưng ánh mắt thì vô cùng kiên định:
- Vì muốn lấy mạng người đàn ông mà tôi yêu, ông đã nhẫn tâm hạ độc thủ với đứa cháu ruột này, ông không phải là ông nội của tôi…Ông cũng không xứng là ông cố của con gái tôi. Cho dù hôm nay tôi chết dưới tay Nghiêm Bất Vấn, có làm ma tôi cũng sẽ không nhận ông!
- Ha ha!
Nghiêm Bất Vấn cười lớn:
- Lão già họ Đường kia, xem ra cháu gái của ông không thèm tính sổ với ông nữa. Ông cũng giúp ích cho ta không ít, ta sẽ giúp cô ta ra đi một cách nhẹ nhàng, không đau đớn.
- Hừ!
Đường Triết Sâm ánh mắt lạnh lùng:
- Không muốn quay lại Đường gia cũng không sao, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái, một khi đã có đàn ông thì tim cũng không thuộc về cái nhà này nữa.
Nói xong, Đường Triết Sâm quay người lại chỗ Đường Hoàng và đám người Đường gia đang đứng, nói:
- Hôm nay con cháu Đường gia đang ở đây, nếu như có ai không đồng ý với cách làm của ta, thì có thể bước ra đây. Ta không cần những kẻ ngu ngốc, hèn nhát xuất hiện tại Đường gia trong tương lai.
Tiếng quát lớn đến chói tai, toàn bộ người của Đường gia đều im thin thít.
Đến Đường Hoàng cũng chỉ biết nhắm mắt cúi đầu.
Tuy bọn họ đều đang rất sợ hãi, nhưng vẫn có thể nhìn ra tình hình hiện tại.
Bây giờ, đến cả Dương Thần cũng chỉ như lấy trứng chọi đá, Nghiêm Bất Vẫn chiếm thế thượng phong. E rằng, nếu như không đứng về phía Đường Triết Sâm thì không chừng sẽ mất mạng ngay lập tức.
Hơn nữa, nếu Đường gia thực sự tiêu diệt Dương gia, Lý gia, Ninh gia, thì họ sẽ trở thành gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, sẽ thu được bao nhiêu lợi lộc? Thật khó có thể tưởng tượng được!
Có người cảm thấy thê lương, nhục nhã ê chề, có người lại âm thầm thấy hưng phấn, với các ý nghĩ xấu xa, quỷ quái.
Nhìn thấy không ai phản đối mình, Đường Triết Sâm cười đầy thâm ý, đưa mắt nhìn Nghiêm Bất Vẫn nói:
- Được rồi! Bắt đầu đi, kẻ đáng chết, hôm nay nhất định phải chết!
- Không cần ông nói ta cũng biết!
Nghiêm Bất Vấn lại lần nữa giơ tay, hướng về phía mọi người đang đứng, một chùm năng lượng phát sáng mạnh mẽ phát ra.
Dương Thần vừa định tạo ra vòng bảo hộ thì phát hiện ra có chỗ không ổn.
- Lý Độn!!
Vì vừa rồi khi tạo ra vòng bảo hộ Đường Tâm và Lý Độn lại ở cách nhau khá xa mọi người.
Dương Thần để đảm bảo có thể bảo vệ được đám người của Lý gia, Thái gia, đã dùng hết sức tạo ra vòng bảo hộ, nếu tiếp tục mở rộng sẽ không thể chống cự nổi, nên lúc này chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hai người họ ở bên ngoài.
Lý Độn cũng phát hiện ra tình huống này, nhưng ngay lập tức y cũng phát hiện ra cột sáng mà Nghiêm Bất Vấn tung ra không phải trực tiếp nhắm thẳng vào họ, mà là có 5 cột sáng nhỏ cùng đi theo một hướng, chúng tách ra rồi sẽ nhập lại khi chạm tới họ.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc ấy, suy tính trong chớp mắt, Lý Độn dồn toàn bộ Tiên Thiên chân khí, nhanh như cắt ôm lấy Đường Tâm tránh đi.
Nhưng mọi việc không chỉ có vậy, tốc độ của chưởng năng lượng ấy, lại nhanh hơn tốc độ của y.
- Hự!!
Cùng lúc quần áo phía sau lưng Lý Độn bị xé toạc, một tia ánh sáng xuyên qua người y.
- Áaaaaa!
Lý Độn hai mắt mở lớn, đau đớn phát ra tiếng kêu đầy thống khổ.
Chưởng này đau đớn tàn nhẫn thân thể như bị tằm ăn. Không phải là điều những người bình thường có thể tưởng tượng được.
Cũng may tu vi của Lý Độn đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên khá thuận lợi, tuy không mạnh như lực chân nguyên, nhưng Tiên Thiên chân khí có thể giảm bớt uy lực của đòn tấn công này.
Vết thương ở lưng căn bản không lớn lắm, vì Tiên Thiên chân khí ngưng tụ đang dần khống chế được đòn tấn công, nhưng máu lại chảy không ngừng khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ.
- Độn Nhi!
Lý Mạc Thân và mấy người khác hét lớn, đây là đứa con độc đinh nhà họ Lý, họ làm sao có thể không lo lắng cho được!
Còn Đường Tâm lại cảm nhận được trong nháy mắt ấy, Lý Độn vì cứu cô, mà dùng thân thể của y để che chắn, điều này khiến cô hoàn toàn ngây dại.
Tuy rằng vẫn biết Lý Độn luôn cố gắng để bảo vệ cô. Lúc sáng sớm trong rừng sam, y cũng liều chết bảo vệ cô như vậy.
Nhưng, trực tiếp nhìn thấy như vậy, thì lại là lần đầu tiên cô cảm nhận một cách rõ ràng y luôn sẵn sàng chết vì cô.
Điều này khiến cho Đường Tâm không thể tưởng tượng được, lại càng khó chấp nhận được là khi cô thừa nhận đứa con trong bụng là của kẻ thù không đội trời chung – Nghiêm Bất Vấn kia, hơn nữa lại rơi vào tình cảnh như vậy…
Lý Độn, không ngờ y lại vẫn một lòng bảo vệ cô như vậy!
Đường Tâm không thể nghĩ được gì khác, cảm nhận thấy bàn tay của Lý Độn ôm lấy cô, rồi lại bất lực rơi xuống, không kìm được quay người, khóc trên nền đất.
- Lý Độn…sao anh lại ngốc như vậy…!
Lý Độn môi trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng khắc chế vết thương, không nói được lời nào.
Dương Thần vô cùng tức giận, nhưng không phải vì vết thương của Lý Độn, như mất đi hết lí trí bởi cục diện này, trống rỗng, một ánh sáng lướt qua, thân xác của 5 tay súng gần đó lần lượt nổ như pháo.
- Pang! Pang! Pang…
Những tiếng nổ liên tiếp nhau vang lên, chính là lúc Dương Thần lấy lại tu vi, đã làm cho 5 tay súng đó bị bóp nát.
Còn lại mấy tên không có vũ khí, đứng gần Thái Ngưng, ít nhất thì trước mắt tính mạng chúng cũng không bị nguy hại gì.
Dương Thần không có thời gian để chữa trị vết thương cho Lý Độn, bởi vì trước mắt giải quyết Nghiêm Bất Vấn đang lơ lửng trên không trung kia mới là chuyện cấp thiết nhất.
Mặc dù hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Nghiêm Bất Vấn ung dung thưởng thức màn bi ai đang diễn ra dưới đất, nhìn thấy Dương Thần bay lên trên không, đối đầu với mình, hắn ta mới quay đầu lại.
- Ngươi nên biết rằng bây giờ ngươi đã không còn là đối thủ của ta nữa. Nếu như ta tiêu diệt Hồng Mông, ta sẽ trở thành kẻ mạnh nhất trên thế giới.
Nghiêm Bất Vấn ngẩng đầu ngạo nghễ.
- Nếu như ngươi bây giờ muốn phục vụ cho ta, làm thuộc hạ của ta, hoặc là làm nô lệ, thì ta sẽ để cho ngươi sống thêm một thời gian nữa.
Dương Thần nắm chặt hai nắm đấm, nhìn lướt những nhừng đứng phía dưới:
- Tuy ta không biết có thể làm thịt được ngươi hay không, nhưng ta lại không tìm được kẻ đứng đằng sau khiến ngươi trở thành con chó của hắn, tại sao lại chết nhanh đến như vậy?
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt Nghiêm Bất Vấn đầy vẻ nghiêm túc.
- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ta phải thừa nhận khoảng thời gian này ngươi trốn rất giỏi. Hơn nữa thực lực lại tiến bộ tới mức ta không thể tưởng tượng tới. Nhưng, trước lúc đó, nếu như không phải kẻ đó cướp đi thần khí, cướp đi đá Thần giúp ngươi, e rằng ngươi cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Mặc dù ta cũng không biết tên đó là ai, nhưng trong mắt hắn ta ngươi chắc chắn cũng chỉ là loại cẩu nô tài làm trâu làm ngựa mà thôi, tên đó mới là mục tiêu ta cần tìm.
Nghiêm Bất Vấn tức giận đến cả người phát run.
- Ngươi thì hiểu gì! Ta cũng không muốn phí lời với ngươi. Hôm nay ta sẽ chứng minh rằng ta mạnh hơn ngươi gấp nhièu lần! Ta sẽ băm vằm ngươi thành trăm mảnh! Cho ngươi tan thành tro bụi! Đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ đem đám đàn bà của ngươi đến nơi dơ bẩn nhất, để vô số tên đàn ông đùa giỡn! Nếu không sẽ khó có thể rửa mối hận trong lòng ta.
Dứt lời, ngay chỗ trái tim của Nghiêm Bất Vấn, có một luồng ánh sáng màu xám bạc lóe lên!
Dương Thần không dám khinh địch, quanh mình vẫn xuất lực tạo thành lốc xoáy mạnh, lúc nào cũng có thể chống lại lực tấn công đến.
Đồng thời, vì đã hoàn toàn phóng ra tu vi nên trời đất lúc này như có cơn lốc xoáy cuồn cuộn quét qua.
Trên bầu trời những đám mây cuộn lại một cách bất thường, cuồng phong gào thét từng trận, không gian xung quanh Dương Thần cũng bắt đầu chấn động không ổn định.
Dưới mặt đất Thái Ngưng dùng ám khí chọc mù mắt của đám lính, cuối cùng thì áp lực cũng giảm đi.
Nhưng mọi người cũng không có ý định bỏ chạy, bởi vì hiện tại có chạy trốn, cũng chạy không kịp. Nếu đến những nơi đông người, như vậy sẽ càng khiến cho những người dân vô tội gặp nạn.
Có thể nói, Yến Kinh ngày hôm nay có thể là 3 đại gia tộc, hay là một đại gia tộc, chính là nhờ vào phân định thắng bại của hai con người trên không trung kia.
Ngay lúc thần kinh của mọi người căng lên như sắp đứt thì Nghiêm Bất Vấn động thủ trước.
Hiển nhiên Nghiêm Bất Vấn đang trong cơn giận dữ, không chỉ có ngực hắn ta phát sáng, trên hai tay cũng hình thành hai cầu ánh sáng.
- Đi chết đi!
Chỉ thấy ba luồng năng lượng ánh sáng lao thẳng về phía Thái Ngưng và Đường Uyển trên mặt đất.
- Đê tiện!
Dương Thần đã sớm đoán trước được, nếu như tên này thực sự muốn tấn công hắn, thì tự mình có thể tránh được. Nhưng nếu tấn công những người dưới mặt đất, đặc biệt là những người phụ nữ của hắn, thì hắn chỉ có thể trực tiếp đỡ ba luồng năng lượng ánh sáng ấy mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 980: Mối hận trong lòng
Chương 980: Mối hận trong lòng