TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1169: Em nói không có rồi mà

Chuyện mà Dương Thần nói, đương nhiên còn cần phải họp với đám người Ninh Quang Diệu nữa.

Lúc trước máu lạnh của Ninh Quang Diệu khiến cho Dương Thần không thừa nhận người đàn ông này là bố vợ của mình nữa.

Đối với Dương Thần mà nói, Ninh Quang Diệu chỉ là một phiền phức muốn giết mà không thể giết. Bây giờ ông ta chủ động tìm đến đây, hơn nữa lại còn tiến một bước, Ninh gia chủ động hành động của mình, không thể không khiến cho Dương Thần phải cẩn thận đối phó.

Đặc biệt là Dương Thần vừa mới về liền cảm thấy Ninh Tâm và Ninh Đức hiển nhiên đều là cao thủ Hóa Thần trung kỳ.

Công khai hành động ở thế tục như vậy, lại cùng với Ninh Quang Diệu, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là người mà Ninh gia thuộc gia tộc Thượng Cổ phái đến.

Nghĩ như vậy, chỗ dựa vững chắc của Ninh gia ở thế tục không ngờ là gia tộc Thượng Cổ. Dương Thần không thể không xem xét kỹ lại thực lực của Ninh gia một lần nữa.

Đến dưới chân núi, Quách Tuyết Hoa và những người phụ nữ khác chạy ra đón.

Quách Tuyết Hoa lộ vẻ cực kỳ lo lắng cho tình hình của Sắc Vi, nhìn từ trên xuống dưới, ấm giọng hỏi Sắc Vi có bị thương hay không?

Sắc Vi cảm kích cười lắc đầu. Quách Tuyết Hoa coi trọng mình như vậy, từ trước đến nay Sắc Vi chưa từng ngờ tới. Dù sao mình cũng chỉ là người tình, nhưng trải qua việc tối ngày hôm nay, đã gần gũi được với mẹ chồng hơn nhiều.

Trong mắt Lâm Nhược Khê lộ vẻ u oán, nhưng tình hình vừa rồi thực sự nguy hiểm, cũng cố gắng không nghĩ nhiều nữa.

Dương Thần nhìn thấy cảnh này, trong lòng khẽ thở dài, nhưng vẫn để cho Quách Tuyết Hoa và những người phụ nữ khác trở về trước đã.

Ở lại dưới chân núi, Dương Thần lạnh lùng gọi Ninh Quang Diệu lại.

Ninh Quang Diệu dường như sớm biết Dương Thần sẽ không dễ dàng để ông ta đi như vậy, nên cùng với Ninh Tâm và Ninh Đức đứng lặng lẽ ở đó chờ đợi.

Nhìn thấy những người phụ nữ kia đã đi xa, Dương Thần mới nói lạnh lùng:

- Tôi còn nhớ, trước kia ông đã từng nói hai lần rằng, ông sẽ không nhận Nhược Khê là con gái của ông. Tôi nói không sai chứ?

Ninh Quang Diệu khiêm tốn cười cười:

- Dương Thần à, tôi thừa nhận tôi đã từng nói không ít những lời sai lầm, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ruột rà máu mủ dù gì cũng là thật.

- Đừng có ngụy biện nữa. Mặc dù tôi còn chưa xác nhận được ông định làm gì, nhưng tôi khuyên ông tốt nhất hãy tránh xa người phụ nữ của tôi ra.

Ông đã từng làm cô ấy bị thương, khó khăn lắm cô ấy mới có một cuộc sống mới, có thể cười tươi như vậy, nhưng ông lại đến để giày vò cô ấy…

Nếu ông thực sự có lương tâm thì hãy nghĩ đến trách nhiệm của một người cha. Ông làm như vậy chẳng phải cứ lần này lần khác đến khiêu chiến với sức chịu đựng có hạn của cô ấy hay sao, ông nên để cho cô ấy được bình yên sống một cuộc sống vui vẻ.

Ninh Quang Diệu lắc đầu:

- Tôi không cho phép cậu nói những lời như vậy. Tôi là cha ruột của Nhược Khê, tôi có quyền gặp mặt con gái tôi. Tôi biết cậu rất có thực lực, nhưng cậu không thể phủ nhận việc tôi là cha nó.

Huống hồ, Ninh gia chúng tôi không sợ người nhà họ Dương các người. Cậu đừng tưởng cậu mạnh là tôi sẽ sợ cậu. Tôi sẽ không từ bỏ cốt nhục của tôi đâu.

Ninh Quang Diệu lộ vẻ chính nghĩa, dựa vào huyết mạch, quyết không nhường một bước.

Dương Thần liếc mắt sang nhìn Ninh Tâm và Ninh Đức ở bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ đen tối như một con báo sắp xồ ra.

Ninh Tâm và Ninh Đức đều là Hóa Thần trung kỳ, còn kém xa so với Dương Thần, không bằng cả Tuyệt Đạo Kiếm Nhân, đương nhiên trong lòng hơi run sợ.

Nhưng sau lưng có con quái vật to lớn của Ninh gia chống đỡ như vậy, bọn họ như được mọc cánh, hồn nhiên nhìn thẳng Dương Thần mà không chút sợ sệt.

- Cậu thanh niên này, tư chất của cậu tốt, tu vi lại cao, nhưng cũng đừng tưởng cô ấy là vợ của cậu, nói là vợ của cậu, nhưng cũng là huyết mạch của Ninh gia chúng tôi.

Mặc dù cô ấy chỉ là người cùng họ với Ninh gia chúng tôi, nhưng Ninh gia chúng tôi cũng sẽ không coi thường cô ấy. Quang Diệu thực sự đã phạm phải nhiều sai lầm, nhưng Ninh gia chúng tôi vẫn sẽ ủng hộ quyết định này của ông ấy.

Nếu như vậy còn vô lễ với chúng tôi thì Ninh gia chúng tôi quyết không bỏ qua cho cậu đâu.

Ninh Tâm cười lạnh nói.

Dương Thần hận một nỗi không thể lập tức lấy Hỗn Độn Đỉnh ra để cho mấy tên này vào trong luyện thành linh khí để dùng làm linh đan. Nhưng gia tộc Thượng Cổ thực sự không phải đơn giản như vậy.

Mình đã đụng phải cao thủ muốn cướp Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh của mình, mặc dù không xác định được đó có phải cùng một người hay không, cũng không xác định được có phải tất cả đều là Lạc gia hay không, nhưng chắc chắn đó là cao thủ mà gia tộc Thượng Cổ phái đến.

Nếu như mình chỉ có một mình thì đã tốt, đánh không được thì có thể chạy, nhưng còn liên lụy đến cả người nhà, dù sao cũng phải suy nghĩ cho gia đình nữa.

Dương Thần cắn răng, thực lực của mình hôm nay quả thật sẽ không theo kịp được những kẻ địch trong tương lai. Hồng Mông và gia tộc Thượng Cổ đã tích lũy trên vạn năm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

Vì kế hoạch hôm nay, có lẽ chỉ có vượt qua Thượng Thanh Thần Lôi Kiếp của Cửu Thiên Thần Lôi Kiếp đệ nhị mới có thể phân cao thấp với bọn họ được.

Nhưng Thượng Thanh Thần Lôi Kiếp trước mắt còn là điều quá xa vời, hơn nữa thực sự muốn đụng được thì có thể chống lại được hay không cũng là vấn đề. Mấy cao thủ hai vạn năm trước đó chưa chắc đã kém mình, người ta đều bị chém thành mây bụi, mình thực sự có thể ư?

Nghĩ đến đây, thực sự sốt ruột nhưng lại chưa có cách nào.

Thở dài một tiếng, Dương Thần nói với Ninh Quang Diệu:

- Tốt nhất là ông hãy chân thành. Nếu như không phải thì cho dù ông có thực lực vững chãi như thế nào, tôi muốn giết một mình ông cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Nói xong, Dương Thần cũng không thèm để ý đến ánh mắt tức giận của Ninh Quang Diệu, thoắt một cái đã biến mất tại chỗ.

Ninh Tâm và Ninh Đức nhìn Dương Thần rời đi, lẩm bẩm nói:

- Tuổi của tên tiểu tử này còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao đến kinh ngạc, hơn nữa rõ ràng hắn có địch ý với Ninh gia chúng ta. Xem ra phải nhanh chóng nói cho Gia Chủ biết thôi, đề phòng trước vẫn tốt hơn.

Trong mắt Ninh Quang Diệu u ám, bỗng nhiên nói:

- Ninh Tâm trưởng lão, chẳng phải có thể phái hai cao thủ trong gia tộc để phế tu vi của hắn sao?

- Hừ hừ.

Ninh Tâm nhếch miệng nói:

- Quang Diệu, ông thật sự có dã tâm. Nói thế nào đi nữa thì đó cũng là chồng của con gái ông.

- Mạng của hắn có thể giữ lại, nhưng bản lĩnh của hắn thực sự sẽ là hậu họa về sau.

Ninh Quang Diệu lo âu nói.

- Vô phương. Ông không biết, tu vi của Độ Kiếp Kỳ tăng lên, không phải đơn giản như Hóa Thần Kỳ. Tu sĩ Hóa Thần Kỳ chỉ cần đủ thời gian là có thể tiến vòa được một nửa của thời kỳ Hóa Thần cuối, hơn nữa cũng không kém nhiều.

Nhưng Độ Kiếp Kỳ, chân nguyên cần tăng lên, nhưng lại rộng ra. Cho dù ông có thể điều khiển hạc như năm đó, tên tiểu tử này chưa có duyên lớn, cũng có thể được sự giúp sức của một khối lượng lớn các linh đan cực phẩm, chưa chắc có thể tăng tu vi lên được bao nhiêu.

Hơn nữa tên tiểu tử này có lai lịch cổ quái, chúng ta tùy tiện mời cao thủ trong gia tộc ra tay với hắn, khi thắng thua chưa phân rõ thì điều này đã vượt qua sự can thiệp của ảo cảnh, cũng sẽ khiến cho hai gia tộc khác và Hồng Mông cho rằng chúng ta có dã tâm quá đà.

Đến lúc đó nếu trước sau đều có địch thì vị trí vững chãi thứ nhất của Ninh gia chúng ta trong gia tộc Thượng Cổ rất dễ lung lay, vì vậy chỉ cần chú ý tới hắn thì hắn sẽ không làm gì được.

Ninh Tâm nói.

- Đúng vậy, huống hồ Ninh gia chúng ta có Tam Tiểu Thư trấn thủ, thu nạp tên tiểu tử này bất cứ lúc nào cũng có thể.

Ninh Đức cười nhạo nói.

Ninh Quang Diệu tán thành. Ông ta cực kỳ tin phục Tam Tiểu Thư, nhưng ở trong lòng vẫn không nén được nỗi ưu tư.



Dương Thần vẫn chưa về nhà ngay, mà đi đến nhà của Sắc Vi, dặn dò Sắc Vi vài câu, đương nhiên là có liên quan đến việc ứng phó với Tuyệt Kiếm Đạo Nhân, rồi sau đó mới về nhà.

Đang lúc muốn rời đi, mặt của Sắc Vi ngây ra, Dương Thần không khỏi đắc ý. Nếu như kế hoạch của hắn thành công thì sau này ứng phó với Hồng Mông sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Khi bước vào nhà, dưới lầu chỉ có Quách Tuyết Hoa trong phòng bếp không biết bận gì, nhìn thấy Dương Thần trở về, vội ngẩng đầu hỏi:

- Con trai, người của Ninh gia không làm khó con chứ?

Dương Thần cười nói:

- Là con chủ động tìm họ. Sao họ có thể làm khó được con chứ. Mẹ yên tâm đi, con chỉ cảnh cáo ông ta không được làm tổn thương Nhược Khê mà thôi.

Quách Tuyết Hoa bất lực than vài tiếng:

- Cũng không biết con bé Nhược Khê nghĩ gì trong lòng. Một người sống nửa đời người như mẹ rồi cũng không thể nhìn ra trong lòng nó đang nghĩ gì nữa.

Dương Thần tự nhủ trong lòng, nếu có đoán được thì mình cũng sẽ không bị lừa nhiều lần như vậy, rồi lắc đầu cười cười, đi lên lầu.

Đi vào trong phòng Lâm Nhược Khê, Dương Thần gõ cửa.

Phải đợi một lúc Lâm Nhược Khê mới ra mở cửa, nhìn thấy Dương Thần đứng ở cửa, vẻ mặt tái nhợt nói:

- Nhỏ giọng một chút, Lam Lam đang ngủ. Có chuyện gì không?

Dương Thần hơi đau lòng, dịu dàng nói:

- Bà xã, em không sao chứ. Ông ta có nói gì làm tổn thương em không?

Lâm Nhược Khê lắc đầu:

- Không.

- Nhìn sắc mặt khó coi của em kìa. Nếu như Ninh Quang Diệu bắt em làm cái gì đó thì em cứ nói với anh, sau này anh sẽ chặn ông ta ở ngoài cửa.

- Em nói là không có rồi mà. Anh đừng có nhắc đến ông ta nữa có được không!

Lâm Nhược Khê bực tức, trợn mắt nhìn Dương Thần.

Dương Thần kinh ngạc, không biết sao giống như cô đang không vui vậy.

| Tải iWin