Trong khi mọi người câm như hến, Dương Thần xoay người, nhẹ nhàng chạy đến thùng hàng đựng chỗ bom còn lại, chuyển từng thùng từng thùng ra, chuẩn bị cho nổ toàn bộ từ đường phía sau.
Lúc này đây, không còn ai dám chủ động đi lên ‘chịu chết nữa’, đây căn bản là con mãnh thú và dòng nước lũ không thể ngăn cản!
- Cha, không bằng đi liều mạng với hắn.
Mông Khuyết bỗng nhiên lên tiếng, bàn tay nắm chặt.
- Cha, đừng kích động, Dương Thần này dám một mình đến đây, rõ ràng là biết chúng ta không làm gì được hắn.
Mông Nguyệt khuyên nhủ, nhìn người đàn ông xa xa đang đứng trong đống thuốc nổ, ngoài trừ phẫn nộ còn có một chút suy tư khác thường.
- Bang chủ, Dương Thần này là kẻ điên nổi tiếng trong giới, nếu không có sức mạnh áp đảo hắn, chỉ sợ cái gì hắn cũng không để ý, chúng ta vẫn là nhanh chóng lui lại, tránh trúng độc thủ của hắn, bàn bạc kỹ hơn rồi nói!
Bạch Hà dáng người buồn bã đề nghị.
Ánh mắt Mông Khai Nguyên phức tạp nhìn từ đường trang nghiêm trang trọng, bàn tay to vung lên nói:
- Nghe lệnh, Đường chủ Kim Ngọc Đường Trương Duẫn hy sinh vì nhiệm vụ, em trai Trương Duẫn, Phó Đường chủ Trương Hiến tạm thay vị trí Đường chủ, tứ đại Đường chủ ngay lập tức dẫn tất cả các anh em khác rút lui khỏi Mông phủ!
Trương Duẫn nói thế nào cũng là vì bang hội mà chết, Mông Khai Nguyên sẽ không ghẻ lạnh Trương gia, tiếng ra lệnh này, cũng làm cho Trương Hiến vừa rồi còn bi thương vì cái chết của anh trai lộ ra một tia kinh hỉ.
- Bang chủ, ngài đi trước đi!
Bạch Hà trung thành và tận tâm nói.
Mông Khai Nguyên tức giận nói:
- Bảo các người cút thì mau cút! Bằng không ta sẽ giết người đó trước!
Không ít bang chúng cho dù muốn ở lại tử chiến, nhưng nghe lão Bang chủ nói thế cũng chỉ đành bất đắc dĩ rút lui.
Rất nhanh, Mông Triết Long, Bạch Hà, Trương Hiến dẫn người nhanh chóng rời khỏi quảng trường, mau chóng rời khỏi Mông phủ, bọn họ cũng thực sự sợ hãi, ai biết kẻ điên này sẽ đối phó bọn họ như nào?
Mông Triết Tân và Trương Linh cũng không để ý nhiều, thấy Mông Khai Nguyên không có ý giữ bọn họ lại vấn tội, theo đám người rời đi.
- Cha, người không đi sao?
Mông Khuyết buồn bực hỏi Mông Khai Nguyên.
- Con và Nguyệt Nhi đi trước đi, ta sẽ không có việc gì được.
Mông Khai Nguyên dù sao cũng đã tới tu vi Tiên Thiên, rất nhanh chóng đã điều trị xong thương thế.
Mông Khuyết và Mông Nguyệt nghe thấy vậy, nhất thời nhíu mày, im lặng đứng bên cạnh Mông Khai Nguyên, không muốn rời đi.
Mông Khâm vẫn đấu tranh không ngừng, loại thời điểm này nếu như ở lại, tất nhiên là có thể chứng minh bản thân can đảm không giống người thường với phụ thân, nhưng vừa nhìn thấy thi thể cháy trên mặt đất, vẫn cắn răng chạy ra ngoài.
Mông Khai Nguyên liếc mắt nhìn đứa con cả và cháu gái trưởng cuối cùng vẫn còn ở lại bên cạnh mình, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
- Được, được, để tổ tôn chúng ta ba người, xem xem tiểu tử này có thể làm ra trò gì.
Chính tại lúc này, Dương Thần đã đem toàn bộ thuốc nổ trong thùng đựng hàng ra.
Những bang chúng Hoa Nam bang ở phía sau đang tháo chạy, Dương Thần cũng lười để ý, nhiệm vụ hôm nay chính là làm nổ từ đường Mông gia, tránh để người khác nói mình chỉ dám nói không dám làm, nếu thật sự là như vậy, bản thân cũng không cần lăn lộn nữa.
Mối thù này nhất định phải kết, người không phạm ta ta không phạm người, ai bảo có người không biết tốt xấu chứ.
Hoa Nam bang muốn đối phó mình như nào mình đều có thể tiếp nhận, làm càng xấu thì mình càng phát huy được tốt hơn, cũng tiện để cho Lưu Thanh Sơn tiếp nhận sau này.
Chia thuốc nổ thành tám đống, đặt ở tám phương vị của từ đường, Dương Thần tính toán khoảng cách nổ mạnh, hẳn có thể một lần kích toàn bộ kíp nổ.
Quay đầu lại, cười tươi với ba tổ tôn Mông gia,
- Thật đáng tiếc, chỉ có ba người được xem trực tiếp pháo hoa từ khoảng cách gần như vậy, hy vọng các người sẽ xem được vui vẻ!
Nói xong, Dương Thần cầm kíp nổ lên, dùng đầu thuốc châm, sau đó kích động chạy xa vài bước, chuẩn bị đợi âm thanh bộc phá.
Nhìn bộ dáng cười cợt của Dương Thần, Mông Khuyết thiếu chút không nhịn được muốn xông lên, nhưng lại bị Mông Khai Nguyên ngăn lại.
Kíp nổ được đốt cháy, đống thuốc nổ đầu tiên sắp bị làm cho nổ tung.
Dương Thần vốn tưởng nhiệm vụ đêm nay sẽ hoàn toàn, không ngờ, tình thế chuyển biến bất ngờ!
Đột nhiên! Hai cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng của từ đường mở ra!
Một đạo thân ảnh màu xám từ từ đường lao ra ngoài như một đạo gió xoáy màu xám thổi qua, ném kíp nổ lên giữa không trung!
Ầm ầm ầm…
Tiếng nổ liên tục trên không trung, đều không phải là thuốc nổ bị nổ, mà là lực lượng làm vỡ vụn toàn bộ thuốc nổ!
Mùi ni-trát ka-li tràn ngập trong không khí, bụi bay lả tả làm cho Dương Thần ở phía dưới thở hổn hển, chạy nhanh ra xa hơn mười thước, buồn bực phủi đi bụi bặm trên người.
Dương Thần không khỏi muốn mắng chửi, trong này sao lại vẫn có người? Kỳ lạ!
Cũng chính bởi vì bản thân không thể vận dụng thần thức, bằng không cũng sẽ không muộn như vậy mới phát hiện.
Giương mắt nhìn lên, đã thấy một gã mặc áo bào xám rách rưới tay rộng, dáng người hơi có vẻ cô độc, râu tóc xám trắng, tóc búi thành một búi, ánh mắt hờ hững nhìn mình.
Từ động tác vừa rồi của gã mà phán đoán, lòng Dương Thần còn kinh ngạc hơn trước rất nhiều!
Kia rõ ràng là chiêu thức dùng Chân nguyên lực mới có thể hoàn thành, lão già này không ngờ lại là Hóa Thần Kỳ? Từ đường Mông gia thậm chí còn có cả Hóa Thần Kỳ trấn thủ?
Chết tiệt! Tuyệt kiếm đạo nhân chó má gì sao không đến? Nơi này có người có thể chộp được tới Hồng mông!
Nhưng Dương Thần cũng biết, sự việc chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy, nếu Hồng Mông có thể có cao thủ Hóa Thần Kỳ trở lên xuất hiện trông coi cho Tứ đại thế gia, vậy Mông gia, có lẽ cũng là một trường hợp đặc biệt.
- Hộ Đường Trưởng lão, gây rắc rối cho ngài rồi, Khai Nguyên vô cùng xấu hổ!
Mông Khai Nguyên lúc này đã đi lên, gật đầu tạ lỗi với lão già áo bào xám, kính cẩn lễ phép, trong lời nói, có vài phần tự hào.
Tuy phán đoán từ bên ngoài, dường như tuổi tác của hai người không kém nhau là mấy, nhưng Mông Khai Nguyên hoàn toàn dùng giọng điệu của vãn bối để nói chuyện.
Mà Mông Khuyết và Mông Nguyệt ở phía sau đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng trong mắt lại vô cùng kích động.
Bọn họ giờ mới biết được, thì ra cha để những người khác đi, chính là vì không để người ngoài biết, từ đường này còn giấu diếm huyền cơ!
Hai hàng lông mày trắng của Hộ Đường trưởng lão theo gió phiêu động, tiếng nói mấy phần tang thương thản nhiên mở miệng nói:
- Tiểu bối vô tri, niệm tình là con cháu Dương gia, tha cho ngươi một mạng, mau chóng rời đi.
Dương Thần dường như không nghe thấy, hùng hùng hổ hổ đến trước mặt lão nhân,
- Tôi nói này ông già, nếu ông sợ bị nổ chết, thì nói với tôi trước một tiếng, đi ra sớm một chút không phải xong rồi sao?
- Ông tiêu hủy chỗ thuốc nổ tôi bày ra, ông bảo tôi phóng hỏa thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn tôi lấy bật lửa đốt củi à?
- Dương Thần! Chớ có càn rỡ! Ngươi có biết vị Trưởng lão Mông Kỳ trước mặt này là nhân vật gì không? Cho dù là ông nội Dương Công Minh của ngươi ở đây cũng không dám làm càn!
Mông Khai Nguyên trợn mắt nhìn.
- Tôi là tôi, ông lôi ông nội tôi ra làm gì, đều là những lão già rồi, ông còn làm ra vẻ đáng thương ở đây, tôi cảm thấy mất mặt thay ông.
Dương Thần liên miên cằn nhằn một câu, sau đó tự mình đi bố trí chỗ thuốc nổ còn lại một lần nữa.
Mấy người Mông gia đều không nghĩ đến, Dương Thần hoàn toàn không biết chữ ‘sợ’ viết như nào, lại muốn tiếp tục cho nổ?
Mông Kỳ được gọi là ‘Hộ Đường Trưởng lão’, tuy chỉ là phụ trách bảo hộ từ đường tổ tông, nhưng lại là nhân vật nguyên lão cao cấp chân chính của Mông gia, còn là mạch cơ bản nhất.
Vãn bối như Mông Khai Nguyên, bên ngoài là Bang chủ, nhưng trong mắt ông ta, chẳng qua chỉ là con búp bê nhỏ.
Mông Kỳ không ngờ tới chính là, hai mươi mấy năm không ra ngoài, không ngờ lại đụng phải tên tiểu tử không sợ trời không sợ đất, khiến ông ta tức giận vô cùng!
Trong lúc nhất thời, Mông Kỳ cảm thấy buồn cười, con ngươi già của ông lóe ra quang mang, tay áo của áo bào xám mạnh mẽ phất lên mang theo sóng triều chân nguyên!
Dương Thần đang muốn đi bày đống thuốc nổ ra, toàn bộ bị lực Chân nguyên đập nát, rơi rớt bốn phía, hoàn toàn không còn tác dụng!
- Hừ, muốn phá hoại từ đường Mông gia trước mặt lão già này, nhóc con không biết trời cao đất rộng…
Mông Khuyết và Mông Nguyệt ở phía sau đều nhìn đến mắt lóe tinh quang, đây mới thực sự là khả năng tuyệt vời, công phu luyện đến tình trạng gì mới có thể có thực lực này?
Dương Thần thấy tình cảnh này, lại ‘hít’ sâu một hơi, chỉ hận không thể dùng tu vi của mình, nghiến răng nghiến lợi xoay người lại,
- Lão già, ông cũng đừng quá quá đáng, ông không muốn tôi dùng thuốc nổ làm nổ, nhất định phải để tôi đập tan mới được đúng không? Được! Ông chờ đó!
Dương Thần đâu chịu bỏ qua, cũng lười so chiêu với lão nhân, bởi vì trong tình huống không thể dùng tu vi, bản thân chưa chắc đã bắt kịp một tu sĩ Hóa Thần Kỳ như ông ta.
Cho nên, Dương Thần phi thân nhảy lên, đi thẳng tới cửa từ đường, hai tay bắt lấy cửa lớn dày hơn hai thước, thoải mái kéo ra ngoài!
Chỗ kết hợp của hai miếng cửa lớn cùng tường khó có thể kiên trì mà phát ra âm thanh gào thét, trục hợp kim kết nối đã bị kéo đứt!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1384: Hộ Đường Trưởng lão
Chương 1384: Hộ Đường Trưởng lão