TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 460: Hôn sự hoang đường.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Mộ Dung Thiên Cực ở Hiên Viên Khâu được xem như là một nhân vật có tầm ảnh hưởng không nhỏ. Phiêu Tuyết Lâu tuy rằng không thể có thực lực nhất lưu như tám môn Thiên Đế Sơn nhưng cũng là đứng đầu trong thế lực nhị lưu. Ở Hiên Viên Khâu cũng trong khoảng hai mươi đại thế lực đứng đầu. Mà thực lực của Mộ Dung Thiên Cực ở cả Hiên Viên Khâu cũng đủ để có thể xếp trên năm mươi hạng đầu.

Năm mươi hạng đầu nhìn thì có thể không uy danh thế nào, nhưng xét đến nhiều thế lực của Hiên Viên Khâu, ở cảnh giới cường giả như rừng, có thể xếp tới năm trăm danh, cũng đủ có thể làm một phương chư hầu. Mà sắp xếp trên năm mươi danh ở Hiên Viên Khâu tuyệt đối tồn tại nhiều sự ngưỡng mộ. Vì thế mà Tạ Tam Tài phải cực lực lấy lòng âu cũng là điều dễ lý giải.

Trải qua một bữa tiệc xã giao, cuối cùng Mộ Dung Thiên Cực cũng có thể được chút thời gian nghỉ ngơi. Tạ Tam Tài tỉ mỉ an bài phòng ngủ. Nhưng Mộ Dung Thiên Cực cảm thấy sốt ruột về con gái của hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

- Chủ công, còn chưa ngủ sao?

Kẻ lên tiếng chính là kẻ tâm phúc đã đi theo Mộ Dung Thiên Cực không dưới hai trăm năm tên gọi Ngũ Đức. Năm này qua năm khác bất kể là việc ngoài hay việc trong đều đi theo Mộ Dung Thiên Cực nên cũng cơ hồ trở thành cái bóng của hắn, đi đâu đều cùng theo ra ngoài bàn chuyện lớn, đi theo làm tùy tùng, là cánh tay đắc lực.

- Ngũ Đức, ngươi xem đêm nay ánh trăng như trêu người, Lại không biết con gái ta giờ phút này đang ở nơi nao?

Mộ Dung Thiên Cực than nhẹ.

- Chủ công, tiểu thư đi ra ngoài giải sầu, đợi nàng chơi đủ rồi ắt sẽ tự về nhà? Thiết nghĩ những kẻ ở các quốc gia nhân loại cũng không thể uy hiếp tiểu thư.

- Ta thật không phải lo lắng an nguy của nó.

Hắn chậm rãi lắc lắc đầu:

- Ta chỉ lo lắng bên ngoài lòng người hiểm ác, thân nữ nhi hành tẩu giang hồ dễ bị lừa gạt. Hồng trần cuồn cuộn, thứ đáng sợ nhất không phải là vũ lực uy hiếp mà là sự hiểm ác của lòng người.

- Chủ công, ta thấy tiểu thư có thiên tư trí tuệ hơn người, từ nhỏ đã có chủ trương không sợ giải quyết các việc của chủ công, trở thành một cô nương không khinh sự. Vậy nên theo ta thấy sự thông minh của tiểu thư kẻ bình thường cũng khó lòng mà lừa gạt được.

Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ, Mộ Dung Thiên Cực tuy là một siêu cấp cường giả ở Hiên Viên Khâu nhưng ở vấn đề nữ nhi thì lại giống như bao nhiêu kẻ làm cha làm mẹ trong thiên hạ, vì con gái mà vướng bận. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong sáng giữa bầu trời đêm, Mộ Dung Thiên Cực có chút phiền muộn:

- Ngũ Đức, lần này ta đi ra ngoài, trên danh nghĩa là tìm kiếm con gái nhưng ngươi cũng biết là tránh né sự thúc giục của bốn vị Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường.

Ở vấn đề này Ngũ Đức rất tức thời cũng không có lời bình. Mộ Dung Thiên Cực nở nụ cười chua xót:

- Thế lực Phiêu Tuyết Lâu của ta không thua kém gì La Thiên Đạo Trường, vốn không cần để ý đến sắc mặt của hắn, nhưng việc hôn nhân của con gái cũng đã sớm định ước. Giờ con gái ta muốn trốn tránh một vài năm chờ thời gian đó qua đi. Chỉ có nó tuổi nhỏ mà không hiểu chuyện. Vài năm đã trôi qua mà nó vẫn chưa trở về.

Ngũ Đức hít một hơi, nói:

- Chủ công, theo lời nói của ta, việc hôn nhân này nếu tiểu thư một mực không bằng lòng thì cũng khó mà cưỡng cầu. Tên La công tử kia của La Thiên Đạo Trường tuy rằng có sự xuất sắc nổi bật nhưng Phiêu Tuyết Lâu chúng ta cũng không cần phải đi lấy lòng bọn chúng.

- Sao ta không nghĩ đến điều đó chứ?

Mộ Dung Thiên Cực khẽ thở dài:

- Việc này nếu nói ra căn bản là không hề tồn tại việc này, chính là do đời trước định hôn nhân. Đến nay đời trước đều đã quy tiên. Đúng rồi Ngũ Đức, cái gã tên La Đĩnh đó là nhân tài thế nào, ngươi có điều tra những tin tức mới nhất không?

- Nếu nói đến La Đĩnh, ở La Thiên Đạo Trường quả thực có thể trở thành kẻ nối nghiệp, là kẻ mà nhiều năm trước đã tu hành đến cảnh giới cấp bậc Hóa Hư Cảnh. Gần đây nhất nghe nói hắn sắp đột phá tiến vào Động Hư Cảnh. Cũng không biết như thế nào, là thực hay là việc khác còn chờ nghiệm chứng.

- Ha ha, nếu không phải là thế lực nhất lưu của tám môn Thiên Đế Sơn, thế hệ tuổi trẻ như vậy mà có thể tiến vào Động Hư Cảnh thì cũng có thể coi là thiên tài xuất thế đi.

Ngũ Đức gật gật đầu:

- Nếu hắn ở tuổi này mà có thể đi vào Động Hư Cảnh kia thì thực sự là rất hiếm có, ắt hẳn sẽ rất có tương lai tiền đồ.

- Một nhân tài võ nhân như vậy mà con gái ta lại không thích là lý làm sao?

Mộ Dung Thiên Cực nói tới đây cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ. Tuy hắn là anh hùng một đời nhưng cũng biết loại tình cảm này thì không thể miễn cưỡng. Biết rằng con gái từ nhỏ đã có chủ kiến riêng, trong cứng ngoài mềm. Một khi đã kiên định ý tưởng thì người ngoài rất khó mà thay đổi.

Ngũ Đức cười nói:

- Lại nói tên La Đĩnh công tử cũng có chút hơi phách lối. Hắn đến viếng thăm Phiêu Tuyết Lâu, ta cũng đã chú ý tới mà quan sát. Lòng dạ tuy rằng thâm sâu hơn nữa lại có tài năng của kẻ trẻ tuổi, nhưng hắn không chút che giấu ngược lại lại có chút phách lối. Có lẽ tiểu thư là không thích sự phách lối đó của hắn.

Mộ Dung Thiên Cực gật gật đầu, bùi ngùi thở dài:

- Tự tin quá độ dễ sinh kiêu ngạo. Ở Hiên Viên Khâu trừ khi là đệ tử của Đồ Đằng Hiên Viên nhất tộc, bằng không đều không có tư cách mà kiêu ngạo.

Nói tới đây, Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười, hỏi:

- Lần trước Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường từng gửi cho ta một phong thư nói con gái ta đang ở các quốc gia nhân loại, ra tay đối phó với người của La Thiên Đạo Trường, nghe nói là vì bảo vệ một gã thanh niên của các quốc gia nhân loại. Ngươi còn nhớ việc này không?

Ngũ Đức cung cung kính kính nói:

- Ắt nhiên ta nhớ rõ, chủ công bảo ta đi điều tra chuyện này, ta cũng đã phát tán người đi các nơi điều tra rồi.

- Ồ. Cụ thể tình hình là sao?

- Theo tình báo cho hay trong chuyện đồn đại đó mười phần thì tám chín phần là xác thực. Tiểu thư đúng là kết bạn với một gã trẻ tuổi nên cũng hay vãng lai lui tới đó.

- Tên hắn là gì?

- Tần Vô Song!

- Họ Tần?

Mộ Dung Thiên Cực hơi chút nhíu mày, lộ ra một tia ý tò mò.

- Họ Tần này ắt có quan hệ với Tần gia Thiên Đế Sơn?

- Điều này đến giờ còn chưa rõ. Nhưng theo tình báo cho thấy, Tần Vô Song thật có vẻ phi thường thú vị. Ở trong các quốc gia nhân loại có thể xem như dị biệt.

- Dị biệt? Dị biệt như thế nào?

Mộ Dung Thiên Cực dường như cũng thấy có điểm hứng thú.

- Gã thanh niên này ở các quốc gia nhân loại cũng chỉ là xuất thân quý tộc Hàn môn bình thường. Gia đạo sa sút vô cùng nghèo túng, mười ba mười bốn tuổi trước bình thường không có gì kinh ngạc, thậm chí có chút hèn nhát ẩn giấu. Nhưng từ sau một lần trong lúc các đệ tử đại quý tộc quyết đấu thì, sau khi thua trận, hắn giống như được thoát thai hoán cốt, từ đó về sau càng ngày càng phong quang. Vài năm công phu, hắn đã làm cái gia tộc đang suy sụp kia trở thành vị trí Vương tộc mới. Mà bản thân hắn càng khoa trương, từ một Võ đồng nhỏ bé của các quốc gia nhân loại liên tục thăng tiến lên cảnh giới Tiên Thiên Linh Võ!

Mộ Dung Thiên Cực mỉm cười nói:

- Có lẽ hắn được tạo hóa ban cho một cái gì đó, nuốt được thứ linh đơn diệu dược gì đó vào liền trở nên như vậy?

- Chủ công, các quốc gia nhân loại đó vô cùng cằn cỗi. Cho dù có là tông môn cường đại tại các Cấm địa của Thần thì cũng không nhất định có thể tạo ra linh đơn diệu dược thần hiệu như vậy, huống chi là nơi xa xôi hẻo lánh như vậy? Tiến vào Tiên Thiên Linh Võ thì cũng được, nhưng tất cả đó chỉ là bước đầu mà thôi, không đến thời gian ba năm, tên Tần Vô Song này đột nhiên tiến mạnh phi thường, chẳng những có thể trợ giúp tông môn chống cự bọn kẻ thù xâm lấn ở bên ngoài, lại dùng toàn lực đi chiếm lấy danh hiệu Đế quốc Thượng phẩm, là quốc gia cường mạnh nhất của các quốc gia nhân loại. Đối với các quốc gia nhân loại mà nói thì đó quả là một kỳ tích.

Mộ Dung Thiên Cực tự nhiên biết sự khốn khó của các quốc gia nhân loại.

- Chủ công, Đế quốc mà bị hắn phá hủy gọi là Đế quốc Xích Long, mà thế lực cường đại nhất của nó gọi là Cửu Cung Phái. Sau lưng Cửu Cung Phái chính là La Thiên Đạo Trường!

- La Thiên Đạo Trường?

Mộ Dung Thiên Cực đến đây mới giật mình hiểu ra:

- Hóa ra là như vậy, vậy như thế hóa ra Nhạn nhi xuất đầu là vì ân oán của hai kẻ đó?

- Lại nói tiếp, tiểu thư không có ra tay, nghe nói tiểu thư chỉ là lên án kịch liệt đệ tử đến từ La Thiên Đạo Trường, lấy hiệp ước vạn năm trước để hòa giải bọn họ mà thôi.

- Ha ha, khó trách đích thân Đạo tôn La Thiên Đạo Trường nhắc tới việc đó cũng có lời mập mờ, không đem chân tướng giải thích rõ ràng, vốn dĩ bọn chúng cũng chột dạ. Thực lực của Cấm địa của Thần công nhiên phái người đến các quốc gia nhân loại tranh đấu, quả thực làm trái với hiệp ước vạn năm xưa.

Mộ Dung Thiên Cực khẩu khí lại không thoải mái:

- Nhưng Nhạn nhi lại vì chuyện này mà ra mặt, xem ra nó cùng với tên Tần Vô Song kia có đoạn giao tình, bản thân tương đối coi trọng hắn?

Ngũ Đức chua xót cười:

- Chủ công, căn cứ theo tình báo thì tiểu thư thật đúng là vô cùng coi trọng đoạn giao tình này. Ở các quốc gia nhân loại mà bôn ba, trằn trọc tựa hồ một mực chú ý tên Tần Vô Song kia.

Mộ Dung Thiên Cực sắc mặt có chút xấu hổ, nét mặt bất chợt trầm tư.

Trong viện nhất thời lặng yên không tiếng động. Vạn vật dần chìm ngủ vào trong bóng đêm.

- Ngũ Đức, Nhạn nhi nha đầu kia ắt không động lòng rồi chứ?

Mộ Dung Thiên Cực nói ra lời này khẩu khí trầm trọng.

- Chủ công, tiểu thư là con gái của ngài, ngài phải hiểu tiểu thư rõ hơn ta chứ? Nếu là động lòng chỉ e chưa chắc, nhưng muốn nói đến hảo cảm thì chắc hẳn là có. Tên thanh niên kia biết âm luật, có thể đồng cảm tiếng đàn khiến một người luôn si mê mới âm luật như tiểu thư, đối với gã thanh niên kia không khỏi có chút thưởng thức hảo cảm nào đó.

Mộ Dung Thiên Cực lẩm bẩm nói:

- Ngu xuẩn, quả đúng là sự ngu xuẩn. Tổ phụ của nó, cũng chính là cha ta trước kia cũng chỉ vì một lúc ngu xuẩn, lúc đó chỉ vì thua một bàn cờ mà định một cái hôn sự hoang đường. Mộ Dung Thiên Cực ta cả đời say mê kiếm đạo, cũng là sự ngu ngốc.

Ngũ Đức mỉm cười nói:

- Chủ công, có lẽ đúng là dựa vào sự ngu ngốc đó mà Mộ Dung gia chúng ta tu luyện có vài phần ưu thế hơn kẻ khác.

- Nhưng cái ngu ngốc này luôn xuất phát từ tình cảm tới tình người. Chính là lưỡi kiếm luôn có hai lưỡi, dùng được thì tất cả đều tốt, nếu không dùng được thì phạm sai lầm cả đời.

Ngũ Đức trấn an nói:

- Chủ công, ánh trăng thật đẹp, việc gì phải nghĩ nhiều việc như vậy. Chi bằng cùng thuộc hạ ra ngoài đi dạo, lãnh hội một chút phong cảnh ở Hiên Viên Khâu này. Một khi tiểu thư đã từng xuất hiện ở các quốc gia nhân loại thì có lẽ ở Bài Sơn Đô thành có thể thu thập gì tin tức bên ngoài chăng?

- Cũng được, chúng ta ra ngoài đi dạo thôi!

| Tải iWin