TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 779: Mục tiêu, Phù Tang Chi Mộc.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Mễ Già có vẻ không tin chuyện này, tất cả những điều này, đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi lý giải của nàng. Đỉnh núi thường thức tu luyện từ trước đến nay của nàng, thậm chí khiến hệ thống tự tin lâu dài đến nay của nàng, hoàn toàn sụp đổ. Nàng đối với thiên phú Hỏa thuộc tính của bản thân, có thể nói là vô cùng tự tin. Cho dù là đệ tử của Tổ Long Tộc, ở phương diện Hỏa thuộc tính, Mễ Già cũng không cảm thấy mình thua kém ở chỗ nào.

Nhưng mà, những lời này của Tần Vô Song, lại khiến nàng hoàn toàn vỡ mộng, ngơ ngác nhìn Tần Vô Song, ánh mắt có chút đờ đẫn.

Tần Vô Song cười khổ nói:

- Tranh luận chuyện này tựa hồ không có ý nghĩa?

Tranh luận này không có ý nghĩa? Mễ Già tâm niệm vừa động, đầu óc lập tức cấp tốc chuyển động:

- Nói như vậy, tên giả hỏa này nói là sự thật?

- Không giả!

Tần Vô Song mặc dù không muốn đánh bại lòng tự tin của Mễ Già, nhưng cũng không muốn nói dối. Mễ Già ở trong lòng hắn, còn chưa đến mức khiến hắn phải nói dối để giữ gìn lòng tự trọng của đối phương. Cho nên, hắn cũng không thèm để ý chấp thuận điều này.

Sắc mặt Mễ Già nhất thời trắng bệch, ngây người một hồi lâu, mới yếu ớt thở dài một hơi, ánh mắt u ám liếc nhìn Tần Vô Song, trong miệng tìm cách thốt ra hai chữ:

- Biến thái!

Tần Vô Song nhún nhún vai, hỏi:

- Ngươi muốn ở đây tiếp tục ngưng luyện một trận, hay là rời khỏi?

Mễ Già không nói chuyện, suy nghĩ của cô ta hiện giờ không nằm ở chuyện này, mà là có chút ít tự giễu nói:

- Tần Vô Song à, tiểu tử ngươi thật sự đủ âm hiểm. Cũng chỉ có loại ngốc nghếch như ta, mới rất chân thật cho rằng, ngươi thật sự đi cùng ta đi thu thập Xích Viêm Chi Hỏa. Không ngờ, ta muốn Xích Viêm Chi Hỏa, ngươi còn càng bức thiết muốn có hơn ta!

Nhu cầu về Xích Viêm Chi Hỏa, Mễ Già ngay từ đầu đã không có che đậy. Còn Tần Vô Song, ngay từ đầu thật sự không nói muốn có Xích Viêm Chi Hỏa.

- Dù sao đã thu thập rồi, ta van ngươi đừng chơi điệu bộ đa sầu đa cảm này nữa. Nếu nói trước với ngươi thì sao?

Tần Vô Song đã quen với bụng dạ ngay thẳng của Mễ Già, đối với loại khẩu khí ai oán này của cô ta trái lại không thích ứng.

Mễ Già hừ một tiếng, xua xua tay:

- Được rồi, không chấp nhặt với ngươi. Ngươi muốn ở đây tiếp tục ngưng luyện sao?

- Ta muốn tới hang ổ Kim Ô tìm Phù Tang Lâm, ngươi ở đây tu luyện cũng có thể, quay về cũng có thể. Chúng ta cứ giải tán như vậy, thế nào hả?

Ánh mặt Mễ Già đột nhiên bén nhọn như đao, dò xét nhìn Tần Vô Song, ác tiếng ác khí hỏi:

- Tần tiểu tử ngươi có phải thấy bổn tiểu thư là sự phiền toái không?

- Tại sao lại thấy vậy chứ?

Tần Vô Song không hiểu tại sao.

- Nếu không phải xem ta là sự phiền toái, tại sao cứ luôn đuổi ta đi? Đã nói rồi, cùng nhau xông vào Thang Cốc. Ngươi theo giúp ta có được Xích Viêm Chi Hỏa, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi tới Phù Tang Lâm. Ngươi không nói nghĩa khí, bổn tiểu thư còn thích danh tiếng dư luận sao?

Phù Tang Lâm, tương truyền là hang ổ của Kim Ô Thú, cũng là địa giới thần bí nhất của Thang Cốc. Tần Vô Song vốn là muốn một mình tới, thấy Mễ Già xung phong nhận việc, trái lại có chút chần chờ.

Hắn thật ra không phải cảm thấy Mễ Già này là sự phiền toái, mà là cảm thấy không cần thiết.

Hỏa Lân lúc này không lạnh không nóng xen miệng vào:

- Nếu đi Phù Tang Lâm, càng ít người càng tốt. Hiện tại linh thú của toàn bộ Thang Cốc đều đang vô cùng hoảng sợ. Cho dù chưa nhìn thấy Kim Ô Thú, nhưng tựa hồ có thể xác định, Kim Ô Thú xác thực có khả năng sống lại. Vì vậy, khu vực Phù Tang Lâm của Thang Cốc, gần đây vô cùng dị thường. Loại dị thường này, đã không ngừng lan tràn đến mảnh đất xung quanh.

Tần Vô Song yên lặng lắng nghe, đột nhiên mỉm cười nói:

- Hỏa Lân, linh thú của các địa bàn các ngươi, đối với chuyện sống lại của Kim Ô Thú, có thái độ như thế nào?

Hỏa Lân thật sự thành thật:

- Sợ hãi cũng có, chờ đợi cũng có, nhưng tổng thể mà nói, tâm tình đều tương đối mâu thuẫn.

- Đối với cá nhân ngươi thì sao?

Hỏa Lân cười khổ nói:

- Cá nhân ta mà nói, hy vọng Thang Cốc có một Thần thú cường đại xuất hiện, có thể khiến Tổ Long Tộc cảm thấy tồn tại sự kiêng kỵ. Như vậy, Thang Cốc chúng ta có thể bảo đảm lâu dài không chịu sự quấy rầy của Tổ Long Tộc.

Mễ Già cười lạnh nói:

- Nhìn không ra, tên gia hỏa nhà ngươi còn có phản cốt này!

Hỏa Lân bĩu môi nói:

- Không phải chúng ta phản cốt, mà là Tổ Long Tộc căn bản không nên đi can thiệp vào Thang Cốc chúng ta. Thang Cốc từ trước đến nay chính là cấm địa Chúng Thần Thái cổ, bất cứ thế lực Đồ Đằng nào cũng không được phép chen chân vào. Hiện tại không có Kim Ô Thú, Thang Cốc năm sau tệ hơn năm trước. Toàn bộ Đông Chi Cực Địa tựa hồ sắp thành một khu vực của Vô Tận Đông Hải, chỉ còn thiếu một nhà Long Tộc thống trị mà thôi.

Mễ Già đối với loại sự tình này thật ra không thèm để ý, ngắt lời nói:

- Bổn tiểu thư không có hứng thú đi quan tâm tới tiền đồ của Thang Cốc các ngươi. Dù sao Cầu Long Tộc chúng ta có địa bàn của mình. Đối với Thang Cốc cũng không có hứng thú gì.

Đang nói chuyện Ngọc bài Truyền thức của Tần Vô Song đột nhiên có động tĩnh, chính là Bao Bao, xa cách nửa năm, Bao Bao vẫn là hưng phấn như xưa.

- Lão Đại, nói cho ngươi một tin tốt, huynh đệ ta đã đột phá rồi! Sau này, có chuyện gì cứ việc thỉnh giáo Thần thú Bao Bao ta, ha ha! Đúng rồi, Lão Đại, ngươi đang ở đâu?

- Ta đã tới Đông Chi Cực Địa rồi.

- A? Đông Chi Cực Địa? Lão Đại, chúng ta vẫn đang ở Nhất Phẩm Long Cung.

- Người của Nhất Phẩm Long Cung có lẽ cũng phải tới Đông Chi Cực Địa rồi. Các ngươi tìm được Thương Dạ đại ca của bọn họ, đi theo đại bộ đội của Long Tộc cùng nhau đến đi.

- Hắc hắc, được rồi, Lão Đại, Cô Đơn ca quả nhiên là Linh thú Biến dị, hắn hiện tại cũng là thông suốt rồi, đột phá Thần đạo cũng sẽ là chuyện không còn xa nữa. Có lẽ, đến được Đông Chi Cực Địa, chúng ta đều là Thần đạo rồi! Đúng rồi, Lão Đại, ngươi thế nào rồi?

Tần Vô Song cười cười:

- Ta đã đột phá được Thần đạo rồi!

- A? Nhanh như vậy sao?

Bao Bao ngây người, ha ha cười nói:

- Vốn còn định thể hiện một chút trước mặt Lão Đại, không ngờ Lão Đại còn nhanh hơn. Được rồi, Lão Đại, ta phải chuẩn bị một chút rồi, hắc hắc, mỗi một giai đoạn của Thần đạo đều có chín kiếp, ba tiểu kiếp là vấn đề nhỏ, ba trung kiếp cũng không là gì, ta phải xem xem, ba đại kiếp nên ứng đối như thế nào?

- Mới vừa học đi, ngươi đã muốn chạy sao? Ba đại kiếp, vẫn còn xa lắm. Tính nhẫn nại phải đặt làm nền tảng. Cảnh giới Thần đạo, không phải Linh Võ Cảnh và Hư Võ Cảnh có thể so sánh được.

- Được rồi, Lão Đại, chúng ta gặp nhau ở Đông Chi Cực Địa!

Tần Vô Song cười cười, đem Ngọc bài Truyền thức cất đi. Lông mi Mễ Già nhướng lên:

- Là con khỉ thối đó sao?

- Hắc hắc, lần sau ngươi cứ thử kêu hắn một tiếng con khỉ thối thử xem…

Mễ Già nói:

- Bổn tiểu thư lẽ nào còn sợ hắn sao?

- Mễ Già tiểu thư, có một câu nói, khi thời khắc trí tuệ của người khác đề thăng, không thể dùng nhãn quang cũ mà nhìn họ. Đừng dùng ánh mắt cũ nhìn ngươi khác, sợ còn đúng đắn hay không, còn phải xem đã.

- Hừ hừ, ngươi cũng biết, thời khắc trí tuệ đề cao sao. Con khỉ thối đó thì có bản lĩnh gì khiến ta phải sợ hắn chứ?

- Được, vậy ta có trách nhiệm nói cho ngươi, Bao Bao là huyết thống của Thái cổ Thần vượn, hiện giờ đã tiến vào Thần đạo, huyết mạch Thái cổ một khi thức tỉnh, sự đáng sợ của loại huyết mạch Thái cổ này, ngươi biết rất rõ. Cho dù là Mễ Già tiểu thư ngươi, cũng không cách nào so sánh được với Thái cổ Thần Tộc.

- Thái cổ Thần vượn?

Trong mắt Hỏa Lân lóe ra quang mang hâm mộ.

- Đúng!

Mỉm cười gật gật đầu, Tần Vô Song nói:

- Không còn sớm nữa, chúng ta lên trên đi. Ta phải đi một chuyến tới Phù Tang Lâm.

- Phù Tang Lâm? Chủ nhân, ngươi thật sự muốn đi?

Hỏa Lân có chút sợ hãi nói.

- Đúng, ta phải thu thập một số Phù Tang Chi Mộc.

Tần Vô Song nói.

- Phù Tang Chi Mộc đó là loại cây mà Kim Ô Thú sống, lửa thiêu không cháy, nước ngâm không mục. Chỉ có lấy vật bén nhọn có tính kim chúc cắt lấy, lấy vật có Thổ thuộc tính chứa đựng mới được.

Hỏa Lân trầm ngâm nói.

- Được, Hỏa Lân ngươi vẫn ở đây trấn thủ, không cần đi theo ta mạo hiểm.

Tần Vô Song đương nhiên nhìn ra được Hỏa Lân đối với cái nơi tên là Phù Tang Lâm này, vẫn là có sự sợ hãi sâu sắc. Sự sợ hãi này là sự sợ hãi tự nhiên đối với Kim Ô Thú truyền thừa tới nay.

- Hừ hừ, không đi chính là bất trung với chủ nhân.

Mễ Già đâm thọt sau lưng nói.

Tần Vô Song trừng mắt liếc nhìn Mễ Già:

- Mễ Già tiểu thư, ngươi không nói chuyện không ai nói ngươi câm điếc đâu. Hơn nữa, ta cũng không nói muốn cùng đi với ngươi. Nếu ngươi đủ sánh suốt, ở trong địa huyệt này tu luyện Xích Viêm Chi Hỏa, là chuyện đã thành công một nửa rồi.

Mễ Già đối với hoàn cảnh tu luyện của địa huyệt này, quả thực vô cùng thích thú.

Hỏa Lân lại nói:

- Địa huyệt này là địa bàn của ta, chủ nhân không ở đây, ta cũng không chào đón một nữ nhân mất hứng này ở đây.

Mễ Già dào dạt tự đắc nói:

- Ta cũng không vui vẻ ở lại đâu.

- Ta nói, hai người các ngươi là kẻ thù trời sinh sao? Sao cứ hiếu chiến như vậy?

Tần Vô Song khinh thường nói:

- Mễ Già tiểu thư, hoặc là ngươi ở đây, hoặc là ngươi có thể quay về trước. Chuyến đi tới Phù Tang Lâm, một mình ta đi là được rồi.

Hỏa Lân khuyên nhủ:

- Chủ nhân, Phù Tang Lâm hiển nhiên động tĩnh không bình thường, một mình ngươi đi, thật sự rất nguy hiểm. Theo ta thấy, vẫn chi bằng đợi đại bộ đội của Long Tộc đến, mọi người cùng đi.

- Đợi đại bộ đội Long Tộc đến đây, thì không đến phần ta động thủ nữa.

Tần Vô Song thở dài:

- Ta thật sự muốn nhân cơ hội lúc đại bộ đội của Long Tộc còn chưa đến.

Tần Vô Song rất biết mình biết ta, ở Vô Tận Đông Hải, rất nhiều Long Tộc phỏng chừng cũng đều nhắm vào hắn. Thái độ hiện tại của Tổ Long Tộc còn chưa rõ ràng, Tần Vô Song cũng không muốn sau khi đợi tất cả mọi người đến, trói tay trói chân đi hành sự.

Trước hết phải lấy được Phù Tang Chi Mộc đã, đợi nhìn thấy Tổ Long Tộc, mới tiếp tục lập kế hoạch. Nếu Tổ Long Tộc đối với tao ngộ của Tần gia không cảm thấy có chút hứng thú, Tần Vô Song đương nhiên cũng sẽ không tự mình làm mất mặt.

Nếu ước định giữa của Đồ Đằng Tộc chỉ là một tờ giấy rỗng tuếch, Tần Vô Song đương nhiên cũng sẽ không ôm hy vọng quá nhiều vào Đồ Đằng Tộc.

Sau khi tiến vào Vô Tận Đông Hải, khiến Tần Vô Song cảm nhận sâu sắc được, chỉ có tự thân cường đại, mới là vĩnh hằng. Đem vận mệnh ký thác lên trên tâm nguyện của người khác, có vẻ sẽ vô cùng mờ ảo.

Giống như vận mệnh của Tần gia, nếu bản thân Tần gia có thể nắm giữ được, có thể thoải mái đập nát âm mưu của Thiên Đế Môn, hà cớ gì phải xa xôi ngàn dặm đến Vô Tận Đông Hải như vậy, quanh co vòng vèo?

Tất cả đều là hư ảo, duy có thực lực, chỉ có sự cường đại của bản thân, mới là thiết thực nhất.

Mễ Già bị Tần Vô Song quát một tiếng, trong lòng trái lại rất rõ ràng, Tần Vô Song bày ra bộ mặt đó, không phải là không hợp tình hợp lý, mà là không muốn để nàng liên lụy vào.

Nói ra, tên nam nhân này mặc dù khẩu khí đáng ghét, nhưng xuất phát điểm trái lại không xấu. Cho nên, mặc dù nàng buồn bức, cũng không trả lời một cách mỉa mai.

- Hỏa Lân, nếu ta ở trong Phù Tang Lâm, chậm trễ hành trình, hoặc là xuất hiện bất trắc gì. Hai bằng hữu của ta đến đây, ngươi phải trách tiếp đón một chút, đừng khiến bọn chúng bị khi dễ. Ở Thang Cốc, ta tin tưởng ngươi có năng lực này.

Hỏa Lân tâm tình kích động, lời thề son sắt nói:

- Chủ nhân, nếu ngay cả chút chuyện này cũng không làm được, Hỏa Lân ta cũng sống uổng phí hơn ngàn năm rồi. Đừng nói chuyện khác, ở trên hòn đảo này, cho dù là Tổ Long Tộc, cũng đừng hòng chọc vào ta, bằng không, ta sẽ khiến bọn chúng rất khó coi!

| Tải iWin