TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 475: Không nuốt

Lại là năm tháng không biết, Tô Minh áo trắng vẻ mặt bình tĩnh từng bước một tiến lên, hướng tới nơi phát ra tiếng kèn, đi tới trên lưng còn long xà, đứng ở một cái vảy, giây phút cuối đầu, thân thể về vị trí cũ thì biểu tình hắn từ tê dại biến thành không thể tin.

Vô số lần, Tô Minh gánh đầy mệt mỏi, mang theo biểu tình tê dại đứng trên vầy long ngọn núi kia, khoanh chân ngồi xuống nhìn thấy chữ viết kia biểu tình rung động, tay phải run rẩy nâng lên, trước khi biến mất khắc xuống hàng chữ.

Một lần, lại một lần, rồi lại một lần.

Vòng đi vòng lại không ngừng luân hồi. mỗi lần hắn thức tỉnh, đi tới tận cùng luôn là chết chóc hoặc chết trong bất tử hồn khác, hoặc chết trên pho tượng hình rồng.

Thu hoạch duy nhất của hắn là chữ viết trên vảy long xà ngày càng nhiều, mỗi một hàng chữ đại biểu cho một lần chết đi, mãi đến khi tất cả vảy bị khắc đầy, mãi đến khi tất cả vảy có năm hàng.

Mỗi lần chết xong tỉnh lại ký ức đều mơ hồ, không giữ lại chút gì, như hoàn toàn bị xóa đi, tiếp tục vòng tuần hoàn không ngừng.

Nếu như không có từng hàng chữ thì có lẽ Tô Minh trầm luân thật sự, trong bất tử bất diệt giới, đời đời kiếp kiếp khó thể thức tỉnh, chìm đắm trong không ngừng luân hồi, từ giãy dụa, gầm rống biến thành tê tái lòng.

Đây là một cái lồng, chim nhỏ mỗi lần cảm thấy mình đã bay ra, nhưng sắp chất mới hiểu rằng mình vẫn còn trong lồng. Chỉ có giây phút tan biến trên thân long xà Tô Minh mới nhớ hết mọi thứ. Tựa như ảo mộng, chỉ lúc tỉnh giấc mới hoảng hốt, chỉ là giây phút hoảng hốt cũng là lúc mộng không còn.

Nhờ từng hàng chữ viết, trong nhiều lần tử vong Tô Minh không để mình quên đi, không để ý chí tan biến, để mình cố gắng, dù cho hướng cố gắng mơ hồ, dù có lẽ mọi thứ không có đáp án.

Mãi đến không biết bao nhiêu lần, có một lần trên vảy long xà Tô Minh đứng nơi khắc năm hàng chữ viết.

Nhìn từng hàng chữ viết không từ biết bao nhiêu năm trước để lại từ lần luân hồi nào đó, lời nói đừng nuốt bất cứ bất tử hồn. Tô Minh tinh thần rung động, trước khi thân thể tan biến, hắn ngửa đầu phát ra tiếng gầm không cam lòng. Tay phải hắn trước khi tan biến mạnh ấn vảy dưới đất. lần này hắn không để lại bất cứ câu gì mà vẽ một ấn ký phù văn.

Đây là khi hắn nhớ lại tất cả, trong thần thông Hồng La truyền thừa tìm thấy một trận pháp. Tác dụng của trận pháp này có thể sinh ra chấn động, đem thanh âm vô hạn mở rộng, hình thành hồi âm, quanh quẩn trong trời đất.

Dựa theo truyền thừa Hồng La trong trí nhớ của Tô Minh, loại trận pháp này nếu thi triển ở nơi trống trải có thể khiến hồi âm kéo dài lâu một tháng. Trong một tháng này dù cách từ nơi rất xa sẽ vẫn mơ hồ nghe thấy. Chẳng qua trận pháp tương đối khổng lồ, Tô Minh khắc một nét không hoàn thành được một phần một trăm, cách trận pháp đầy đủ kém rất xa.

Nhưng lần này Tô Minh chỉ là khắc một phần một trăm, còn có lần sau nữa. Theo thời gian trôi qua, Tô Minh hết lần này đến lần khác tới, mỗi lần trước khi chết thức tỉnh lại, hắn nhớ đến mọi thứ, hoàn thành khung trận pháp.

Trong đó có chỗ sai lầm, có ngồi xếp bằng ở cái vảy không phù hợp khung trận pháp, nhưng tại bất tử bất diệt giới, vô số lần luân hồi và lặp lại, rốt cuộc có một lần khi Tô Minh đi tới lưng long xà, trước khi chết tỉnh táo thì hắn khắc xuống nét cuối cùng trận pháp!

Giây phút trận pháp hoàn thành, trước khi thân thể Tô Minh tan biến, hắn dùng giọng lớn nhất trong cuộc đời rống ra một câu.

"Đừng nuốt bất cứ bất tử hồn, một cái cũng không được nuốt…."

Thanh âm truyền ra, khoảnh khắc Tô Minh tan biến, trận pháp hắn thử vô số lần cuối cùng vẽ xong vận chuyển, đem lời của hắn mở rộng vô hạn, ầm ầm truyền tám hướng. Thanh âm kia như sóng, vọng trong trời đất vô biên vô tận.

Trong trời đất mênh mang, ở góc nào đó mặt đất trắng nảy ra sương khói, mười ngày sau khi Tô Minh chết lại lần nữa ngưng tụ ra thân hình hắn.

Thân hình hắn từ ảo ảnh dần biến thành thực chất, đôi mắt xá mmờ mịt nhìn bốn phía, ký ức trống rỗng.

Nhìn bầu trời màu xám, đầu óc hắn chẳng có suy nghĩ gì, giống như lần đầu tiên thấy vậy, tại đó ngây ngốc nhìn. Quanh hắn chậm rãi xuất hiện sương khói, ngưng tụ ra một ít thân hình bất tử hồn. Tô Minh trong nhiều bất tử hồn trông rất bình thường, không có gì khác lạ. Những bất tử hồn mới xuất hiện thân thể ngưng tụ xong chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hướng bầu trời màu xám, dường như đang chờ cái gì.

Mãi đến khi bầu trời truyền đến tiếng kèn nức nở, thanhama truyền vào tinh thần Tô Minh khiến người hắn chấn động, chậm rãi cúi đầu cùng bầy bất tử hồn khác, bay hướng phát ra tiếng kèn.

Động tác như vậy không biết Tô Minh đã lặp lại vô số lần.

Nhưng lần này Tô Minh ở trong bầy bất tử hồn bay chưa đến một ngày thì cõi trời đất mênh mông trừ tiếng kèn ra còn có tiếng gầm dữ dội vọng trong trời đất.

"Đừng nuốt bất cứ bất tử hồn, một cái cũng không được nuốt…."

Thanh âm truyền vào tai Tô Minh, cũng vào tai những bất tử hồn. Tô Minh khựng lại, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời, do dự chốc lát sau làm như không nghe thấy, cùng bất tử hồn khác phớt lờ tiếp tục bay đi.

Thời gian trôi qua, bầy bất tử hồn vòng này có một cáiphast ra tiếng gầm, nhào hướng đồng bạn khác, lại cắn nuốt như trước.

Lần này bao gồm cả Tô Minh, đôi mắt xám lộ ra điên cuồng mạnh xoay người, nhào về phía bất tử hồn mờ mịt ở bên cạnh mình, bản năng chuẩn bị nuốt nó để bản thân cường đại. Trên bầu trời mênh mông, lại truyền đến tiếng gầm không cam lòng trước khi chết.

"Đừng nuốt bất cứ bất tử hồn, một cái cũng không được nuốt…."

Thanh âm này trong mấy ngàn nay xuất hiện rất nhiều lần, từ từ yếu rất nhiều, bây giờ vang vọng rơi vào tinh thần Tô Minh, khiến hành động sắp cắn nuốt của hắn khựng lại.

Đôi mắt xám hiện ra giãy dụa, trong đầu óc trống rỗng vốn tồn tại cái gì nhưng hôm nay tiếng gầm vang vọng thì bàn tay túm bất tử hồn từ từ thả ra.

Hắn không biết tại sao thấy rất quen với thanh âm từ bầu trời kia.

Hắn thả bất tử hồn ra, cường đại hồn xung quanh đã cắn nuốt xong, biến mạnh hơn chút cùng ngửa đầu gầm.

Tiếng gầm vang bên tai Tô Minh, khiến hắn lại vùng vẫy, lần này giãy dụa mất rất lâu, cực kỳ lâu. Khi hắn kết thúc giãy dụa nhìn bốn phía thì bên cạnh đã không còn bất tử hồn. Những bất tử hồn cùng hắn sỉnha đã thành đàn đi xa, chỉ mình Tô Minh giãy dụa một mình đứng tại đây. Đối với bất tử hồn khác, chúng không thèm để ý Tô Minh đi hay ở, chỉ dựa theo kèn kêu gọi hướng tới vị trí đó, không ngừng tiến lên.

Bầu trời mênh mông, một mình Tô Minh đứng đó, vẻ mặt mờ mịt, lát sau hắn cúi đầu chậm rãi bay tới trước.

Xác suất biểu đạt một loại ngẫu nhiên, là loại biến đổi trong bình tĩnh. Nó xuất hiện thường không phải con người có thể khống chế. Cũng như sóng âm, vô số lần dao động sẽ có một loại khả năng xuất hiện dao động khác. Trong bất tử bất diệt giới này cũng là thế. Tô Minh không biết mình luân hồi bao nhiêu lần, thậm chí vấn đề này không tồn tại trong đầu hắn. dù đây là lần thứ vài chục vạn thức tỉnh thì hắn thấy như là lần đầu tiên tỉnh lại.

Lần này thức tỉnh khác đi, hắn không phát hiện ra, chỉ có người nhìn hắn chết và thức tỉnh vài chục vạn lần mới nhận ra lần này khác hẳn.

Lần này vì thanh âm kia, Tô Minh không nuốtbất tử hồn khác, mờ mịt tiến lên, mãi đến khi thanh âm kia không tồn tại, thời gian qua nửa tháng mà hắn vẫn đang bay, trên đường đi hắn không gặp bất cứ bất tử hồn nào!

Đây là lần đầu xuất hiện trong mấy năm qua, vô số lần thức tỉnh!

Nửa tháng mờ mịt bay, màu xám trong mắt Tô Minh càng đậm, sâu trong lòng hắn nổi lên cảm giác đói khát suy yếu. Đôi khi hắn nhìn bốn phía, tìm kiếm căn nguyên để hắn không yếu ớt, đói khát nữa.

Hắn trông thấy rồi, nhưng mỗi lần thấy thì đầu óc sẽ vang thanh âm yếu ớt, khiến Tô Minh giãy dụa ngày càng kịch liệt.

Hắn khát vọng cắn nuốt, nhưng giọng nói làm hắn quen thuộc muốn hắn đừng nuốt. Thậm chí theo thời gian trôi qua, hắn dần có loại cảm giác mình có thể không cần nuốt bất tử hồn khác.

Mãi đến khi hắn giãy dụa đến cực hạn, trên mặt đất trắng hắn thấy mười mây bất tử hồn mờ mịt bay. Tô Minh kiềm không được cảm giác muốn nuốt, lao nhanh tới.

Mười mấy bất tử hồn hiển nhiên là vừa sinh ra, còn chưa có tâm trí. Trong đó có một cái bị Tô Minh tới gần, định nuốt thì vẻ mặt hắn lộ ra vặn vẹo giãy dụa. Hắn gầm lên, đôi mắt không phải màu xám mà là tím đỏ. Hắn vùng vẫy từ bỏ cắn nuốt, tay phải nâng lên đấm vào đầu bất tử hồn, đánh tan thân hình của nó.

Khoảnh khắc bất tử hồn chết, đầu óc Tô Minh ù vang, cảm giác đau đớn tê liệt truyền đến. Trong đau đớn, con ngươi Tô Minh hiện ra tỉnh táo.

"Ta là Tô Minh!"

| Tải iWin