TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 499: Tại sao ngươi cũng ở đây?

Bộ xương trong điện thứ chín thân hình rung động, khiến dây xích rung rinh theo, khiến núi run rẩy. Nó nhìn chằm chằm bàn tay Tô Minh, nhìn sợi tóc trên ngón tay, khuôn mặt khô gầy chậm rãi tỏa ánh sáng âm u, ánh sáng lan tràn khiến thân hình khô đét như hồi phục sức sống.

"Liệt Sơn Tu." Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng nổi sóng to, đây là lần đầu tiên hắn nghe cái tên này, theo lời nói thì đó rõ ràng thuộc về Man Thần, thuộc về Man Thần đời thứ nhất!

"Hôm nay ta có thể không mang đi địa khí long hồn, nhưng lấy lực lượng Man Thần, trước không nói Âm Linh tộc ngươi tử thương, chỉ riêng nơi này phong ấn xích long chắc là chỗ quan trọng của Âm Linh tộc ngươi! Nếu có thể hủy nơi này là tốt nhất, nếu không thể thì lấy tu vi bản thân ta kết hợp lực lượng Man Thần, muốn đi chắc không khó gì. Nhưng từ nay về sau ta sẽ ngày đêm tìm Âm Linh tộc lạc bầy giết không ngừng nghỉ! Thần thông của ta trước đó ngươi thấy rồi, ta có thể làm được!" Tô Minh đè nén lòng chấn động, chậm rãi nói.

Hắn có lực lượng Man Thần, ngay cả phân thân Đế Thiên còn giết được, đây là lý do hắn có tin chắc cứu được xích long, cũng là vì sao hắn tốn bao công sức phải đi đến điện thứ chín này! Nếu không tới gần đã lộ ra lực lượng Man Thần thì uy hiếp không đạt hiệu quả như hiện nay. Chỉ có lộ ra thực lực bản thân rồi lấy ra uy hiếp thì mới được đến trình độ tốt nhất!

Bộ xương trong đại điện theo thân hình hồi phúc, ánh sáng âm u trong mắt càng mãnh liệt. Nó nhìn sợi tóc trên ngón tay Tô Minh, biểu tình lộ ra phức tạp và hồi ức.

"Liệt Sơn Tu là người thứ nhất vượt điện, đó là chuyện từ rất rất rất lâu về trước. Khí thế này đúng là của hắn, không ngờ hắn lại tiến một bước." Nói đến đây thì bộ xương thở dài, nhìn Tô Minh, nó nghe rõ lời Tô Minh uy hiếp, nếu không có lực lượng Man Thần thì việc này chỉ là trò cười, nhưng giờ thì không!

"Chúng ta có thể giao dịch." Bộ xương đã hoàn toàn hồi phục, chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất.

Nó đứng lên, những sợi xích hòa tan, những cái đinh định trên mặt đất thả lỏng ra, biến mất không thấy.

Bộ xương đứng lên, thân thể không cao, ngang ngửa với Tô Minh. Nó đứng đó, ngoài người dần hiện ra áo vàng. Nguồn truyện:

Tô Minh không mở miệng, nhìn bộ xương.

"Ta cần con địa khí long hồn này là vì lực địa khí, đối với tộc ta có tác dụng lớn. Nhưng bây giờ nếu ngươi đem lực lượng Man Thần giúp tộc ta thì không cần long hồn bình thường nữa!" Bộ xương chậm rãi nói, nói xong nâng lên tay phải ấn mặt đất.

Lập tức đồ đằng xích long trên đất vặn vẹo, gầm rống. Đồ đằng hòa tan như mở phong ấn, xích long biến ảo thân hình, bay lên khỏi mặt đấtvẻ mặt uể oải lao hướng Tô Minh.

Cùng lúc đó, bên dưới ngọn núi, trong tám đại điện, tất cả người Âm Linh tộc không ra tay nữa mà cùng thụt lùi, lại hóa thành pho tượng. Ngay sau đó độc thi lao nhanh đi tới bên cạnh Tô Minh, rắn nhỏ cũng xé gió đến gần, cuối cùng là Tô Minh nguyên thần cuốn Hàm Sơn Chuông trở về.

Cả quá trình Âm Linh tộc không ai ngăn cản, mặc kệ tất cả trở về bên Tô Minh.

"Đây là thành ý của lão phu." Bộ xương chậm rãi nói, nhìn Tô Minh.

"Nếu ngươi đồng ý, lão phu chẳng những để ngươi mang địa khí thong dong rời đi, ngươi còn được hữ nghị của Âm Linh tộc ta, hữu nghị này vĩnh viễn không thay đổi."

Tô Minh thu lại Hàm Sơn Chuông và nguyên thần, nhìn bộ xương, lạnh lùng nói.

"Nghe nói năm đó Vu tộc và quý tộc cũng từng có hữu nghị này."

Bộ xương giờ trông như một ông lão tang thương, đối với lời của Tô Minh chỉ lắc đầu.

"Vu tộc và tộc ta không có hữu nghị, có chỉ là lợi dụng lẫn nhau và ước hẹn. Họ không tuân theo ước hẹn, tự chọc họa, không liên quan hệ Âm Linh ta."

Tô Minh nhíu mày không lên tiếng.

"Thôi, nói ngươi biết cũng không sao. Tộc ta và Vu tộc ước hẹn, tộc ta giúp họ tại đây mở ra phạm vi trăm vạn, cho họ xây Vu thành càng để họ có thể sinh tồn mà cam lòng bị thù lao khuất tùng. Làm báo đáp, mỗi cách một đoạn thời gian họ sẽ đưa lên vật tộc ta muốn, mỗi lần khiến tộc nhân ta giúp đỡ phải trả giá điều ta cần! Nhưng người Vu tộc, cường giả không thể tới qua nhiều. Tuy nhiên mười lăm năm trước Vu tộc thất hứa trước, dẫn đến nơi này tan vỡ." Ông lão áo vàng do bộ xương biến thành cất giọng tang thương nói.

"Một khi lực lượng Man Thần bị tộc ngươi sử dụng, ta không còn vật uy hiếp. Nếu tộc ngươi thay đổi thì chẳng phải đẩy ta vào nguy hiểm ư?" Mắt Tô Minh chợt lóe, chậm rãi nói.

Ông lão áo vàng im lặng, chậm rãi tiến lên, mãi đến đi ra đại điện, đứng ngoài điện nhìn trời đất bên ngoài.

Tô Minh lùi vài bước, giữ khoảng cách nhất định với lão.

"Mỗi người đều có nhà..." Thật lâu sau, ông lão đột nhiên khàn giọng nói.

"Ngươi có, Vu tộc có, Liệt Tu cũng có. Cùng lúc đó, Âm Linh tộc ta cũng có nhà, bây giờ trung tâm Chúc Cửu Giới bên ngoài không thể tiến vào, người bên trong không thể ra ngoài. Ngươi, có muốn rời đi không?" Ông lão quay đầu nhìn Tô Minh.

Tô Minh lòng chấn động, trong khoảng thời gian này, hắn không muốn úy nghĩ chuyện này. Từng hình ảnh về Mệnh tộc khiến hắn rất xúc động, hắn có dự cảm muốn rời khỏi Chúc Cửu Giới e rằng cực kỳ khó khăn. Nhưng hắn không từ bỏ hy vọng, định dàn xếp xong hết, dù cho xa vời cũng phải tìm cơ hội rời khỏi đây.

"Ngươi giúp tộc ta cũng là giúp chính mình." Ông lão chậm rãi nói.

Tô Minh im lặng.

"Tộc ta và Vu tộc hợp tác là muốn mượn Vu tộc thuận tiện tích lũy đủ vật cần thiết, mấy năm qua khát vọng duy nhất của tộc ta là về nhà! Vì chuyện này, cnhúng ta cùng Vu tộc hợp tác, vì chuyện này, chúng ta cam tâm khuất tùng, vì chuyện này, tộc nhân mang con xích long về, tất cả là vì về nhà. Nhà của tộc ta không phải Chúc Cửu Giới này, không phải Đạo Thần chân giới này mà ở vũ trụ cách chỗ này rất xa xôi, trong tứ đại chân giới Âm Thánh chân giới!" Giọng ông lão trầm thấp nhưng câu nói khiến Tô Minh hít thở dồn dập, tinh thần dấy sóng ngập trời.

"Vì việc này tộc ta có thể từ bỏ tất cả. Ta làm Tà Linh các đời trong tộc, có thể diễn kịch với Vu tộc, khiến năm đó Vu nhân tin tưởng tộc ta phân liệt. Đầu ta bị cắt xuống hiến tế trong Vu thành, trở thành chiến tích của Vu tộc, trở thành vinh quang họ cư ngụ trong phạm vi trăm vạn dặm." Ông lão thì thào.

"Âm Thánh chân giới...Đạo Thần chân giới...tứ đại chân giới!" Tô Minh nghĩ đến lời Chúc Cửu Âm nói trước khi chết.

"Vu tộc không giữ ước hẹn, mười lăm năm trước thiết lập trận pháp muốn đem nhiều Vu nhân truyền tống đến. Nhưng Vu nhân không biết một khi họ thật sự làm vậy sẽ dấy lên tai kiếp trong toàn Chúc Cửu Giới! Vì rất nhiều âm tử khí của ngoại tộc xâm nhập nhất định dẫn đến giới linh say ngủ phòng ngự giết chóc, bắt đầu hủy diệt tất cả sinh linh ban đầu. Cho nên lão phu ra tay, khi giới linh phòng ngự giết chóc mới dựng lên thì bóp nát nguy hiểm!" Ông lão áo vàng lắc đầu.

"Giới linh?" Tô Minh ngây ra.

"Ngươi là tộc nhân của Liệt Sơn Tu, có lực lượng hắn bảo vệ nên không tính người ngoài. Chúc Cửu Giới này nhìn như một giới kỳ thực là thực giới pháp khí của Âm Linh tộc ta! Pháp khí này cực kỳ khổng lồ, là Âm Thánh chân giới ta tu, tác dụng xuyên vũ trụ, cũng chỉ có pháp khí như vậy mới phá được lực giới, đến giữa hai chân giới! Nhưng mấy năm trước tộc ta tuân theo ý Âm Thánh Chân Linh, đi ra ngoài hoàn thành một sứ mệnh thì trong khi xuyên qua gặp gió lốc chân giới, pháp khí bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, bất đắc dĩ mới tới đây, mãi đến bây giờ." Ông lão áo vàng biểu tình nhớ lại, khẽ thì thầm.

Tô Minh vô cùng rung động, bản năng lùi vài bước, biểu tình khó thể che giấu sự không tin.

"Nếu vậy thì, vậy tại sao có Chúc Cửu Âm, tại sao..." Tô Minh lập tức hỏi.

"Chúc Cửu Âm, hệ Chúc Âm, một trong cửu thánh. Ngươi thấy chẳng phải là nó đã chết sao? Sứ mệnh tộc ta năm đó là Âm Thánh Chân Linh chí tôn tự ra lệnh khiến tộc ta đi còn lại ba chân giới sưu tập tất cả xác cường đại. Tổ tiên tộc ta mạnh mẽ hơn xa bây giờ ngươi thấy." Ông lão áo vàng ánh mắt rơi trên người Tô Minh.

'Bức Thánh tộc, Phù Du tộc, Âm Linh tộc, đây mới chỉ là phạm vi trăm vạn dặm. Nếu lời ông lão nói là thật thì hèn chi chỗ này phức tạp như vậy!' Tô Minh thở gấp, đầu óc nhanh chóng tiêu hóa những lời ông lão nói, hắn lờ mờ cảm giác được đối phương không nói dối.

Tô Minh định nói cái gì bỗng tinh thần chấn động, hắn chợt nghĩ mới rồi ông lão nhắc đến giới linh phòng ngự giết chóc có kèm theo cái gọi là ngoại giới âm tử khí!?

"Âm tử khí là cái gì?"

"Mấy năm qua dù tộc ta cường đại có thể gọi là đứng mười hàng đầu Âm Thánh Chân Linh nhưng ngươi cho rằng thời gian tổi qua dài lâu, toàn tộc ta có thể vĩnh viễn bất tử sao? Đặc biệt là pháp khí tổn thưong va chạm, chúng ta còn có thể sống ư?" Ông lão áo vàng im lặng một lát, phức tạp nhìn Tô Minh.

Tô Minh ngẩn ra, bỗng biến sắc mặt. Hắn nhớ đến trước khi ông lão hồi phục sự sống thì là bộ xương chết trong đại điện!

"Ngươi...ngươi đã chết?" Não Tô Minh ù vang.

"Coi như đi." Ông lão thở dài.

"Nếu đã chết thì tại sao ngươi còn có thể xuất hiện tại đây? Bây giờ là hồn? Là ý chí còn sót lại?" Tô Minh đè nén lòng chấn động, hắn nhớ đến ý chí Chúc Cửu Âm, có thể miễn cưỡng giải thích.

Ông lão im lặng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lát sau nhìn hướng Tô Minh, vẻ mặt phức tạp ngày càng dày đặc.

"Vậy tại sao ngươi cũng xuất hiện ở đây?"

| Tải iWin