TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 533-535: Diệt đảo! [tt]

Giây phút những người còn sót lại đảo hộ vệ chết, tay phải Tô Minh cầm trường thương chậm rãi nâng lên. Giây phút hoang nhân trong đảo Ma La thấy rợn người, chúng chính mắt thấy Tô Minh trên bầu trời mạnh vung tay phải.

Cái vung này trường thương rời tay, hóa thành một cầu vồng tím xé rách hư vô, xé bầu trời ra một cái khe to lớn đánh hướng màn sáng đảo Ma La.

Một tiếng nổ kinh người, toàn đảo Ma La chấn động vang vọng. Màn sáng bảo vệ bị ánh sáng tím xuyên thấu, oành một tiếng đâm vào đất trong đảo, hình thành sóng tím quét bốn phía. Màn sáng phòng hộ từng tấc vỡ, hóa thành vô số mãnh vụn, như có bàn tay to vô hình bỗng đẩy, màn sáng nổ tung, cuốn những mảnh vỡ đi.

Giây phút màn sáng trên đảo tan vỡ, trong núi núi đảo Ma La có một tòa đại điện!

Điện trông rất cổ kính, bên trong bày từng hàng linh vị như được cung phụng. Nhìn như một tòa tháp nhỏ. Những linh vị này khắc không ít phù văn, tỏa ra hơi thở âm trầm quái dị. Dưới các hàng bài vị, ngồi xếp bằng một ông lão áo trắng, trước người lão đặt một thanh trường đao. Đao khí lạnh âm trầm, nếu nhìn lâu sẽ có cảm giác bên tai vang lệ hồn khóc than. Từng đợt khói đen như có như không tỏa ra từ thanh đao, lượn lờ bốn phía.

Ông lão đầu dầy tóc bạc, trên mặt có vết sẹo từ đuôi chân mày phải kéo đến khóe miệng trái. Vết sẹo lồi thịt đỏ trông rất dữ tợn, khiến ông lão cho người cảm giác cực kỳ đáng sợ.

Vẻ mặt lão bình tĩnh, ngồi xếp bằng tại đó, dường như không mấy chú ý chuyện xảy ra bên ngoài.

Bên cạnh lão ngồi một người đàn ông trung niên. Người đàn ông mặc áo dài, biểu tình cũng bình tĩnh, tay có hai cái đầu lâu bị mài bóng loáng, bị gã không ngừng xoay chuyển.

Nơi gần cửa điện đứng ba người, ba người có hai là ông lão tóc trắng, một là con nít. Chúng đứng đó, biểu tình rất cung kính, và còn ẩn chứa sợ hãi.

"Lão tổ, hắn tự xưng là Tô Minh, đến từ Nam Thần, bảy vệ ngoài đảo đã bị người này giết, tầng phòng hộ thứ nhất trong đảo cũng bị người này phá." Đồng Tử trong ba người thấp giọng nói.

"Dư nghiệt Nam Thần bình thường..." Ông lão áo trắng mặt có vết sẹo mở mắt ra, quét mắt ba người, nhìn trường đao dài trước mặt.

"Ba ngươi cầm Ma La đao của ta, triển khai Huyết Hoang đại trận đủ giết người này. Cắt đầu hắn cho ta!"

Khi lão thốt lời thì trường đao đen trước mặt lão phát ra tiếng vù vù. Thanh âm lộ ra giết chóc và tàn bạo, trường đao đen tự bay ra, xoay một vòng trong đại điện rồi lao hướng Đồng Tử. Đồng Tử cung kính hai tay đón, vẻ mặt hưng phấn vội nói.

"Lão tổ yên tâm, có Ma La đao, phối hợp Huyết Hoang đại trận, người này dù là hậu kỳ Man Hồn cũng sẽ bị chém trong trận!" Đồng Tử nói xong lập tức lùi, hai ông lão bên cạnh cũng mắt chớp lóe lộ hung ác cung kính rời đi, cùng Đồng Tử hóa thành ba vệt sáng bay ra đại điện.

"Ngươi nên biết ba người chúng không phải đối thủ của người này, dù có Ma La đao của ngươi." Sau khi ba người rời đi, người đàn ông trung niên tay xoay đầu lâu lạnh nhạt nói.

"Vậy thì sao!" Ông lão biểu tình bình tĩnh, mắt khép.

"Không ngờ trong số người Nam Thần ta có cường giả như vậy, tu vi khiến người nhìn không thấu, rõ ràng nhìn thoáng qua là Tế Cốt, cẩn thận cảm nhận lại hùng hồn khiến lòng người kinh. Xem sức chiến đấu thì giết thất vệ chỉ trong khoảnh khắc, e rằng đã tới đỉnh hậu kỳ Man Hồn Man tộc của ngươi, thậm chí...hơn chút nữa." Người đàn ông trung niên rất là cảm thán nói.

"Sợ rằng kẻ địch như vậy, dù là ngươi cũng sẽ cực kỳ cẩn thận, cho nên...ngươi mới không muốn lập tức ra ngay?" Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn ông lão.

"Ngươi nói đủ chưa?" Ông lão mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên.

"Cũng đúng thôi, dù là người toàn đảo Ma La chết sạch, chỉ cần ngươi còn ở thì đảo có thể tiếp tục càng nhiều người không được Đông Hoang chứa chấp, cũng vẫn sẽ khiến thế lực của ngươi không ngừng lớn mạnh." Người đàn ông trung niên cười cười.

"Khiến người dưới tay không ngừng thăm dò, là máu tươi và giết chóc khiến người này mỏi mệt, không ngừng thăm dò tìm ra sơ hở của hắn, sau đó xuất hiện chiến đấu, dù đảo Ma La máu chảy thành sông, dù một ngọn cỏ không mọc nổi." Người đàn ông trung niên rất là cảm thán.

"Huống chi tại điện này ngươi có thể đem hồn tế tổ phát huy đến mạnh nhất, trong thời gian ngắn bùng phát lực Man Hồn đại viên mãn, cho nên tại đây chờ đối phương đến so với ra ngoài mặt đối mặt tốt hơn nhiều. Mặt khác còn có Mặc Tước đại nhân tồn tại, dù xuất hiện ngoại ý muốn thì có Mặc Tước đại nhân, mọi thứ sẽ tan thành mây khói." Người đàn ông trung niên lắc đầu, dường như có chút tiếc cho người tên Tô Minh bên ngoài đến.

"Có cả ngươi tại đây." Ông lão có vết sẹo trên mặt bình tĩnh nói.

Người đàn ông trung niên im lặng, thầm than.

Giây phút người đàn ông trung niên im lặng thì từ ngoài đại điện lập tức vang tiếng chấn kịch liệt, có trùng kích khuếch tán, khiến cả đảo chấn động.

Ngoài đại điện, tiếng giết ngập trời. Tô Minh mặc giáp tím, tay cầm trường thương, từng bước một tiến tới trước. Bước chân của hắn không nhanh, nhưng sau lưng tồn tại vô số thi thể vỡ vụn!

Trên trời một luồng sáng xanh vờn quanh, ánh sáng xanh chính là kiếm nhỏ. Có Tô Minh nguyên thần khống chế, hễ kẻ nào từ trên trời lao đến sẽ đối mặt thanh kiếm giết chóc.

Nơi xa hơn, bầu trời nổ vang, có một ảo ảnh to lớn, bộ dạng hiển nhiên là rắn nhỏ Chúc Cửu Âm. Nó gầm gừ, điên cuồng tàn sát.

Nơi đây những hoang nhân mắt đỏ thẫm, bất chấp tất cả vọt tới, triển khai thần thông. Tu vi của chúng thấp nhất là Tế Cốt, giờ vọt đến người đậm đặc sát khí và máu, gào thét tận trời.

Nếu từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy rõ, cả đảo Ma La tồn tại từng tầng màn sáng đỏ, màn sáng đỏ bao phủ phân nửa đảo, bao vây Tô Minh và tất cả người đảo Ma La.

Màn sáng đỏ không ngừng chớp lóe ánh sáng đỏ, mỗi lần nhấp nháy sẽcó từng luồng sáng đỏ giáng xuống lao hướng Tô Minh.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy màn sáng đỏ này gồm chín tầng, càng ra ngoài thì càng đậm, tầng tầng bao vây hình thành một trận pháp. Ngoài trận pháp, trên đỉnh trận có một trường đao đen bềnh bồng, ngoài trường đao có ba người khoanh chân trên màn sáng. Ba người chính là hai ông lão, một Đồng Tử mới ra khỏi đại điện. Ba người mắt nắm chặt như đang duy trì trận pháp vận chuyển.

"Ta đã nói, khi ta đi nơi này sẽ máu chảy thành sông." Tô Minh chậm rãi tiến tới, ngón trỏ tay phải chỉ bên cạnh, lập tức một hoang nhân vọt tới trán xuất hiện lỗ máu, bắn ngược ra sau chết.

"Ta đã nói, kẻ phạm Nam Thần ta dù xa vẫn diệt!" Tô Minh tay phải mạnh ném trường thương tới trước.

Trường thương rít gào rơi trên một ngọn núi phía xa. ầm một tiếng, núi lập tức thành bốn năm mảnh. Tô Minh nâng lên tay phải, chộp ngọn núi vỡ vung ra ngoài. Phút chốc chỗ núi vỡ xuất hiện một lốc xoáy, lốc xoáy cuốn vô số đá vụn rít gào khuếch tán bốn phía. Bên trong từng khối đá vụn ẩn chứa lực Phong Man của Tô Minh, mạnh mẽ dấy lên huyết vũ.

"Ta đã nói, máu Nam Thần phải nợ máu trả bằng máu!" Tô Minh đi tới núi vỡ, đi đến bên trường thương đâm xuống đất, nắm lấy nó, chậm rãi rút ra. Hắn nâng lên tay trái, tùy ý chộp ra sau. Cú chộp này lập tức hai hoang nhân sau lưng hắn bị Tô Minh túm lấy.

Hắn xoay người không nhìn ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi của họ, bóp chặt cổ rồi thả lỏng tay, ngẩng đầu nhìn ba người khoanh chân ngồi trên màn sáng đỏ.

Khoảnh khắc hắn nhìn hướng ba người, ba người lập tức nhận ra ánh mắt lạnh lùng của Tô Minh, cùng tinh thần chấn động. Cùng lúc đó, trong màn sáng đỏ bao phủ hơn phân nửa đảo Ma La tồn tại mấy trăm hoang nhân, trong giết chóc kéo dài, bầu trời nhuộm đỏ, đất ướt chất dịch đỏ, tan vỡ.

Chúng sợ, sợ hãi, mọi thứ đều bởi vì Tô Minh trong mắt chúng tàn sát, cái loại tàn sát lãnh khốc, vô tình, điên cuồng đó làm tất cả như ở trong suối vàng.

Chúng gặp phải người còn tàn nhẫn hơn chúng, đối mặt người như vậy, tất cả của chúng đều vỡ vụn!

"Đây chính là bầy hoang nhân các ngươi ư, hoang nhân chỉ biết khi dễ kẻ yếu hả?" Tô Minh bình tĩnh nói, trường thương trong tay mạnh đâm xuốngđất.

Khoảnh khắc trường thương vào mặt đất thì thương lấp lánh ánh sáng tím, hòa tan. Hòa tan cùng nó còn có áo giáp tím trên người Tô Minh. Áo giáp chớp mắt biến thành vô số tơ tím, khi dỡ giáp xuống, toàn thân Tô Minh trong ánh sáng tím chói mắt, những tơ tím như có sinh mệnh điên cuồng chui vào trong đất.

Giây phút chúng nó chui vào đất, trong màn sáng đỏ vang vọng tiếng hét thê lương. Chỉ thấy đất dưới chân mấy trăm người còn sót lại bỗng chui ra từng sợi tơ tím lao hướng thân thể chúng. Chớp mắt, nguyên màn sáng đảo bị nhuộm thành màu tím!

Trong sắc tím, tiếng hét thảm liên tục, từng tiếng bùm bùm nổ tung truyền ra. Đây là trong màn sáng đỏ, tiếng thân thể các hoang nhân tan vỡ. Nơi đây còn sót lại mấy trăm người bị sát chiêu quái dị của Tô Minh, chỉ tím rót len vào người từng tên khiến thân hình xé rách!

Đất máu chảy thành sông, vô số xác mảnh vụn đầy khắp nơi. Trong màn sáng đỏ tất cả hoang nhân đều chết, tơ tím bay ra khỏi thân thể chúng lao hướng Tô Minh. Phút chốc tơ tím lại ngưng tụ ngoài người Tô Minh, vòng quanh, lại lần nữa hình thành áo giáp tím. Ở trong tay Tô Minh, lại hóa thành trường thương to lớn!

Hình ảnh này ba người ngoài màn sáng thấy rõ ràng, con ngươi co rút, biểu tình lộ kinh hoàng. Thật ra không chỉ chúng thấy, còn có ngoài màn sáng đỏ, gần ngàn hoang nhân không bị bao phủ thấy hết.

Trong thời gian ngắn xảy ra mọi chuyện khiến người trong đảo đối với Tô Minh sinh ra nỗi sợ không thể hình dung. Loại sợ hãi tựa ác mộng, dù chúng không chết trong tai kiếp này cũng sẽ đi theo chúng một đời, trong tĩnh tọa, trong đêm khuya bị bừng tỉnh.

Cùng thấy hình ảnh này còn có Ma La Lão Nhân trong đại điện và người đàn ông trung niên bên cạnh, Tuyệt Vu Bảo Sơn!

Hai người biểu tình khác nhau nhưng trong mắt sự chấn động thì giống hệt!

"Đây là áo giáp gì!" Con ngươi Bảo Sơn co rút, thì thào.

"Giáp này, dường như ta có thấy ở đâu rồi." Ma La Lão Nhân mặt có vết sẹo biểu tình cực kỳ nghiêm trọng.

Giây phút tát cả người trông thấy tinh thần rung động thì Tô Minh trong trận pháp màn sáng đỏ ngẩng đầu nhìn ba người trên không trung trận pháp. Hắn mạnh vọt lên, lao hướng bầu trời.

Ba người Đồng Tử biểu tình hoảng hốt, đôi tay ấn pháp quyết ấn vào màn sáng. Lập tức trong màn sáng hỗn độn, sương đỏ lượn lờ, khiến bên trong tràn ngập khói đập mắt thường nhìn không thấy!

Từng tiếng thét giết chóc, rõ ràng không còn hoang nhân, lại vang vọng trong màn sáng đỏ. Chỉ thấy trên mặt đất xác vỡ nát tổ hợp lại hình thành thân hình người chết!

Còn có máu ngưng tụ biến ảo ra huyết nhân, ở trong sương khói điên cuồng vọt hướng Tô Minh!

Đây mới là Huyết Hoang đại trận chân chính triển khai. Trận này giết chóc càng nhiều thì uy lực càng lớn. Nhìn trong trận pháp sương khói cuồn cuộn, tiếng chém giết vang lên, ba người Đồng Tử ngoài trận pháp mới yên lòng. Ba người nhìn nhau, cùng cắn đầu lưỡi phun máu, khiến máu nhỏ vào trường đao đen nằm giữa ba người.

Đao kêu vù vù, hấp thu tất cả máu tươi, lập tức có luồng khói đen từ đao biến ảo ra, bộ dạng như người nhứng không xem rõ diện mạo, chỉ có thể thấy là một cô gái.

Cô cầm trường đao đen rút ra khỏi vỏ, nhoáng người lên cầm đao lao vào trận pháp.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã hai mươi giây. Trong hai mươi giây này ba người Đồng Tử cực kỳ căng thẳng, nhìn chằm chằm sương khói trong trận pháp. Không chỉ là chúng, những hoang nhân ngoài trận pháp cũng hồi hộp nhìn.

Thậm chí là Ma La Lão Nhân, Bảo Sơn Tuyệt Vu cũng như thế!

Chỉ thấy sương khói trận pháp càng lăn kịch liệt, tiếng gào giết chóc ngập trời, có tiếng sắc bén phá không gian, như đao rạch không trung vang vọng.

Ba người Đồng Tử trong trận pháp mắt dần lộ vui sướng, chúng cảm nhận được uy lực trận pháp giờ đã triển khai đến cực độ!

"Dù là hậu kỳ Man Hồn ở trong trận pháp cũng không sống nổi. Hai vị, nên là lúc chúng ta bước vào, giết người này chúng ta lập công to!"

"Chắc chắn người này là trong Nam Thần bây giờ cường giả hiếm thấy, cường giả như vậy cũng chết ở đảo Ma La chúng ta, toàn Nam Thần còn ai là đối thủ của đảo Ma La?"

Ba người cười, đôi tay cùng ấn pháp quyết, thân thể dần chìm vào trận pháp, dung nhập khói đỏ.

Nhưng khi ba người vào trận pháp chưa đếNha Mộc ười giây, trận pháp khói đỏ bỗng chấn động, ngày càng mãnh liệt, khiến hoang nhân căng thăng và biểu tình dữ tợn, mong chờ.

Bỗnng hiên, trận pháp nổ tung, trong ánh mắt mong chờ của người xung quanh, chúng thấy màn sáng đỏ trận pháp xuất hiện từng khe nứt rậm rạp. Khe nứt vừa xuất hiện dưới tiếng ầm ầm kinh thiên động đĩa bỗng nổ tung!

Theo tiếng nổ, có ba bóng người lao nhanh ra, hoang nhân bốn phía thấy không rõ quá trình, cho rằng toàn thắng, còn cất tiếng cười to. Khoảnh khắc, một tiếng hét thê lương khiến người nơi đây vẻ mặt đầy sợ hãi.

Chúng thấy ba bóng dáng lao ra chính là nhóm Đồng Tử. Tiếng hét thảm phát ra từ miệng ông lão ở hàng cuối cùng.

Vì không chờ lão chạy mấy bước, lập tức có một bàn tay bóp cổ. Ông lão hét thảm, người nổ tung, máu thịt bay tứ tung. Tô Minh bước ra một bước khỏi trận pháp tan vỡ. Hắn vung máu trong tay. Giây phút hắn xuất hiện, trận pháp nổ tung sương đỏ quét bốn phía, hắn cất bước, trường thương trong tay vung ra. Thương *ong* một tiếng rạch phá không gian đuổi theo ông lão mặt kinh khủng hoảng sợ, xuyêmn qua ngực lão.

Tô Minh biến mất, xuất hiện thì đã ở trước người Đồng Tử. Đồng Tử con ngươi co rút, gã vĩnh viễn không thể quên trông thấy hình ảnh trong sương khói.

Gã thấy...cô gái cầm trường đao, đao bị Ma La Lão Nhân cung phụng là thần binh lại run rẩy trước mặt Tô Minh. Còn có cô gái mơ hồ run rẩy quỳ xuống trước Tô Minh.

Gã cũng không thể quên, khi bước vào sương khói, chỉ một ánh mắt của đối phương, hình thành uy nhiếp, khiến tất cả sự vật trong sương khói chớp mắt tan vỡ. Gã cảm nhận được trong mắt kia tồn tại ý niệm hoàn toàn khác với trước!

Đó là giận!!!

Gã nhớ rõ, người này dù là trước khi đến hay bước vào trận pháp rồi biểu lộ ra đều là lạnh lùng và giết chóc. Nhưng mới nãy trong mắt hắn, gã tuyệt đối không nhìn lầm, là giận!

Giận dữ ngập trời!

Trong giận dữ, toàn trận pháp tan vỡ, sương khói đảo vòng. Ba người chúng hoảng sợ lập tức rút lui, nhưng chớp mắt chết hai người. Gã chưa chạy bao xa thì trước mặt xuất hiện bóng dáng Tô Minh, bước ra một bước.

"Lão tổ cứu ta!!!" Đồng Tử hét chói tai, bất chấp tất cả thụt lùi, nhưng không tránh khỏi Tô Minh mặc giáp tím chỉ một cái.

Đồng Tử vừa mới hét chói tai thì đột nhiên ngừng, trán gã, ngón trỏ tay phải Tô Minh đã đâm sâu vào, khiến toàn thân Đồng Tử bị lực lượng Tô Minh rót vào tan vỡ. Áo trắng trên người Tô Minh bị nhuộm thành màu máu.

Dưới đất, sương đỏ trùng kích, bốn phía những hoang nhân sợ hãi bất chấp tất cả chạy tán loạn. Tô Minh giết chóc làm lòng chúng dấy lên bão tố sợ hãi. Trong đầu chúng suy nghĩ duy nhất là không giả bộ không sợ chết nữa, phải chạy trốn!!!

Chúng hung ác chỉ dám đối với kẻ yếu, kinh khủng giờ đây như thủy triều nhấn chìm tinh thần chúng.

Tô Minh không nhìn hoang nhân điên cuồng chạy trốn bốn phía mà nhìn đại điện trên ngọn núi đảo Ma La máu chảy thành sông.

Giây phút hắn đến đây liền cảm nhận trong đại điện tồn tại hơi khí thế cực kỳ cường đại. Hắn vung máu dính trên trường thương, bình tĩnh đạp không khí từng bước một đi đến. Còn những người bỏ trốn tán loạn, có Chúc Cửu Âm gầm rống truy đuổi, Tô Minh không để ý nhiều.

Bước chân Tô Minh không nhanh, từng bước một, chậm rãi tới gần đại điện trên núi. Đất dưới chân hắn tràn ngập máu tươi, mùi máu gay mũi khuếch tán, khiến mặt biển Tử Hải quanh đảo sóng gợn cuồn cuộn, dường như bị mùi máu hấp dẫn vô số mãnh thú.

Tuy nhiên, những mãnh thú chỉ vòng quanh đảo chứ không dám đến quá gần. Mặc dù chúng nó linh tính không cao nhưng cảm nhận được trên cảo căn nguyên tạo thành dòng sông máu tỏa ra sát khí khiến chúng sợ hãi.

Trời âm u, mưa vẫn rơi, có lẽ giống như Tô Minh nói, khi hắn rời đi, đảo này máu chảy thành sông, cảnh cáo Đông Hoang!

Theo Tô Minh đi đến, đảo Ma La mấy ngày trước kịch kỳ náo nhiệt giờ một mảnh tĩnh mịch, chỉ có mặt đất trận pháp sương khói tán đi để lại thân hình cô gái đang quỳ tại đó, bên cạnh cô là trường đao. Cô gái bộ dạng không rõ ràng nhưng người run bần bật, tinh thần giãy dụa và chống cự, trên người cô từ từ xuất hiện phù văn khắc ấn, phù văn dần vỡ nát.

Tô Minh biểu tình âm trầm, mắt lộ giận dữ. Đồng Tử trước khi chết nhìn không lầm, Tô Minh đích thật tức giận, cơngiận đến từ cô gái mơ hồ.

Thân hình cô gái hắn rất quen thuộc, hắn biết! Hắn không ngờ ở đây có thể thấy cô!

Từng bước một tiến tới, khi Tô Minh đi đến trước cửa đại điện, hắn lạnh lùng nhìn trong điện ông lão mặt sẹo ngồi xếp bằng, âm trầm nhìn mình. Bên cạnh lão có người đàn ông trung niên biểu tình phức tạp.

Tô Minh không nói lời nào, tay phải cầm trường thương chậm rãi nâng lên, mũi thương chỉ hướng hai người trong điện.

Ông lão trong đại điện mặt càng âm u, tay phải siết chặt, đứng lên. Ông lão rất cao to, đứng dậy thì uy nhiếp tản ra, mắt lộ sát khí.

"Bảo Sơn vu hữu, giết người này, lão phu cho ngươi tự do!"

Theo lời thốt ra, người đàn ông trung niên đứng lên, gã nhìn Tô Minh, im lặng nhoáng người lên, lập tức ở mặt đất để lại tàn ảnh, người thật đi ra ngoài điện. Tay phải gã nắm thành đấm, cả người bùng phát khí thế mạnh mẽ, thậm chí trong người tiếng bùm bùm vang vọng, một đấm đánh vào mặt đất.

"Tuyệt Vu Bảo Sơn, Chiến Dự Tư!" Giây phút gã nói ra câu này, lập tức nắm đấm đánh vào mặt đất, nhưng đất không chấn động mà ở dưới chân Bảo Sơn, đất phát ra khí thế xông lên trời, khí thế cực kỳ tinh thuần, có ràng là lực lượng thiên địa.

Cùng lúc đó, tóc Bảo Sơn chớp mắt thành màu trắng, trên mặt cung xuất hiện vài nếp nhăn, giống như đổi linh hồn, cho Tô Minh cảm giác giống đối mặt Chiến Vu!

"Nhân phát địa nguyên, dự chuyển vu chiến!"

Toàn thân gã vang tiếng nổ ầm ĩ, mạnh ngẩng đầu, mặt gồ gân xanh cất bước hướng Tô Minh. Theo gã đến gần, khí thếdười núi lấp biển từ người gã bùng phát áp hướng hắn!

Giây phút Bảo Sơn đi ra, trong điện Ma La mắt chợt lóe, lão đứng đó, tay phải nâng lên lập tức tỏa ra ánh sáng đen. Ánh sáng phủ toàn thân lão, chớp mắt nửa người lão tràn ngập ánh sáng đen, đôi mắt âm trầm nhìn Tô Minh.

Bảo Sơn đánh một đấm hoàn toàn có lực lượng Chiến Vu Tuyệt cảnh. Nắm đấm đánh ra, không khí giữa gã và Tô Minh lập tức xuất hiện vô số khe nứt, dường như không thể chịu đựng, có xu hướng sụp xuống!

Tô Minh nâng lên tay phải, nắm lấy trường thương chớp mắt lượn lờ ánh sáng tím quét hướng Bảo Sơn. Cùng lúc đó, tay trái Tô Minh nâng lên chộp không trung, phút chốc trên trời vòng xoáy ầm ầm, dấy lên gió to lao hướng tay trái Tô Minh, bị hắn nắm lấy. Trong tay nắm giữ gió lốc vô tận, trường thương và Bảo Sơn va chạm, một tiếng nổ vang vọng, lốc xoáy ở tay trái Tô Minh ấn hướng Bảo Sơn.

Tiếng ầm ầm điếc tai, dưới lớp giáp tím, trong người Tô Minh ánh sáng vàng vận chuyển, toàn thân Man Cốt trong giây phút này mạnh mẽ phát lực.

Cùng lúc đó, Tô Minh đạp một bước xuống, chớp mắt biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh Bảo Sơn, ngoài giáp tím tia điện lợn lờ, chính là lực Lôi Man của Tô Minh bây giờ bùng phát ra.

Điện quang ầm ầm, chớp mắt phu bốn phía, bao phủ Bảo Sơn. Tay trái Tô Minh ấn pháp quyết, mắt sâu thẳm, từng đợt tơ đen từ ấn pháp quyết tay trái nảy sinh, như từng đoàn sợi tóc len lỏi khe hở bàn tay ấn hướng Bảo Sơn bị sấm sét vòng quanh.

Tơ đen là lực nguyền rủa Tô Minh lĩnh ngộc từ Chúc Cửu Âm, giờ tơ đen ở trong tay hắn tỏa ra, ấn hướng Bảo Sơn thì gã mạnh xoay người, con ngươi co rút, không chống cự mà nâng lên chân phải mạnh giẫm đất.

"Địa phát thiên kiền. Chuyển nhiếp thành hồn!"

Một bước đạp xuống, dưới chân Bảo Sơn có một cột trụ khí đen lao ra, bao phủ gã vào trong, mái tóc lập tức từ trắng biến thành đỏ, khuôn mặt càng già hơn nhưng đôi mắt biến sâu thẳm, khí thế thuộc về Nhiếp Hồn từ người gã cực kỳ tinh thuần bùng phát ra.

Khi Tô Minh ấn một chưởng thì Bảo Sơn nâng tay phải, ấn pháp quyết, bàn tay cũng xuất hiện tơ đen, dù tơ đen trông rất nhạt nhưng truyền ra lực nguyền rủa giống hệt Tô Minh.

Giây phút bàn tay hai người va chạm, Ma La trong điện toàn thân bị ánh sáng đen bao phủ, đôi mắt chớp lóe sát khí.

"Kiềm chế hắn ngươi liền tự do!" Ma La khẽ quát một tiếng, tiến lên một bước, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đã tới gần Tô Minh.

Giây phút lão đến, mắt Tô Minh chợt lóe, hắn đã thấy ra không đúng. Ma La Lão Nhân này vẫn không đi ra khỏi đại điện, dù lúc trước hắn ở trên đảo giết chóc cũng không thấy người này ra tay.

Tất cả điều này chắc có liên quan đến đại điện, vậy nên Tô Minh mới không bước vào điện mà ở ngoài nâng trường thương, cho dù đấu với Bảo Sơn thì hắn vẫn đang chờ, chờ lúc ông lão bước ra khỏi điện!

Nếu ông lão vẫn không đi ra vậy Tô Minh cũng có cách khiến lão ra. Tô Minh cho rằng một khi mình lộ ra yếu thế thì đối phương rất có thể sẽ không mặc kệ!

Đấu với Bảo Sơn, mãi đến phút trước, Tô Minh rốt cuộc thành công dẫn Ma La Lão Nhân ra khỏi đại điện. Giây phút đối phương ra khỏi điện thì mắt Tô Minh chợt lóe, định rút lui. Bỗng nhiên biểu tình của Bảo Sơn lộ quyết tuyệt, không chút do dự nhắm mắt lại.

Khi mắt khép lại mở ra, miệng Bảo Sơn phun ra bốn chữ!

"Thiên phát giai chúng!"

Khi gã thốt ra bốn chữ, xung quanh Tô Minh không khí lập tức xuất hiện từng ảo ảnh, những ảo ảnh này có già có trẻ, không phải oan hồn, bộ dạng giống nhau như đúc!

Dù là nam nữ, hay là già trẻ, trên khuôn mặt chỉ có chia nam nữ khác ra, dấu vết năm tháng khác nhau. Tô Minh thấy những ảo ảnh vô biến vô hạn, như chìm trong ảo giác, vô số người. Khiến hắn tinh thần rung động là cảm giác rõ ràng khuôn mặt mình đang nhanh chóng biến đổi, có loại dung hợp với chúng.

Đây là lần đầu Tô Minh gặp thần thông quái dị như vậy. Giây phút hắn bị thuật của Bảo Sơn kiềm chế thì Ma La Lão Nhân đi ra đại điện, toàn thân mạnh tỏa khí đen, ở giữa không trung thành sương khói lao hướng Tô Minh, bộ dạng như muốn lấy hắn làm trung tâm ngưng tụ.

Mắt thấy khói đen sắp tới gần Tô Minh, vòng quanh ngoài người hắn, mạnh co rút như sắp huyễn hóa ra một pho tượng. Sương khói đem Tô Minh hoàn toàn ngưng tụ, như bao phủ hắn rồi trở thành pho tượng.

Pho tượng kia chính là Ma La Man tượng, thuật thần thông này là một trong sát chiêu lão sở trường nhất, Man Hồn Liệt!

Nhưng Tô Minh dám đến đảo Ma La này, dám cùng Bảo Sơn chiến đấu dẫn ra Ma La thì tất nhiên có chuẩn bị. Giây phút hắn phát hiện bị vây trong khí quái dị thì Tô Minh nâng lên tay trái, lòng bàn tay hướng lên trời.

"Quá khứ, tương lai, dung hợp trở thành số mệnh!" Tô Minh bình tĩnh nói, thì thào, khói đen đã bao phủ hắn, một pho tượng to lớn biến ảo ngoài người hắn.

"Liệt!" Ma la khuôn mặt dữ tợn lập tức gầm lên.

Nhưng giây phút lão phát ra tiếng rống thì pho tượng trước mặt Tô Minh nổ tung. Nó nổ, mặc Bảo Sơn tái xanh liên tục lùi ra sau, khóe miệng tràn máu tươi. Cùng lúc đó, gã phát hiện Thiên Phát Giai Chúng thuật của mình bí phát. Và trong pho tượng tan vỡ chậm rãi đi ra bóng dáng một thiếu niên...nửa bên tróc trắng, nửa bên tóc tím.

Thân hình xuất hiện, lực lượng điên đảo càn khôn khiến trời đất vô sắc, khiến thương khung nhắm mắt, lực số mệnh!

"Nếu đã đi ra thì đừng trở về." Thanh âm lạnh lúc có chút con nít vang lên thì Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng Ma La và Bảo Sơn!

Giây phút nhìn ánh mắt Tô Minh, hai người cùng chấn động tinh thần.

| Tải iWin