Quân Như lắc đầu than nhẹ:
- Ngươi bày ra Tụ linh trận này chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi, buông tha đi.
Lâm Dịch híp hai mắt lại, rất là tỉnh táo, tính toán cơ hội duy nhất để nghịch chuyển chiến cuộc, trận pháp đã vô hiệu, thân thể không địch lại được. Đạo hạnh pháp thuật không địch lại được, chạy trốn cũng là chuyện hy vọng xa vời, Thần Thức công kích cũng khó làm bị thương tới căn bản của nàng.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, mơ hồ đã nắm chặt được cái gì đó, có thể đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Quân Như lạnh nhạt đi tới chỗ Lâm Dịch, ôn nhu nói:
- Oan gia, ngươi không có phần thắng đâu. Chỗ dựa vào duy nhất là thân thể của ngươi cũng không đánh lại được ta. Ngươi yên tâm, đợi sau khi ngươi chết đi, ta sẽ chém giết tên Công Tôn Phái kia thay ngươi, giúp ngươi hả giận, buông tha chống cự đi.
Dường như thanh âm của Quân Như có ma lực nào đó, có thể thôi miên ý chí của Lâm Dịch, trong mắt hắn bắt đầu dần dần lộ vẻ mờ mịt.
- Không tốt!
Đầu lưỡi của Lâm Dịch khẽ lay động, trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, chợt hắn hét lớn một tiếng, khí huyết màu xanh nhạt trên người cuộn trào, dâng trào mãnh liệt. Giống như chiến thần phụ thể, khí thế ngập trời, lần nữa xoay quyền nghênh đón.
- Ài, ngươi tội gì phải làm vậy chứ...
Quân Như thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút tiếc hận, cả người đột nhiên bộc phát ra khí tức ngập trời, tuy chỉ là Ngưng Khí tầng chín, thế nhưng lại có thần uy mênh mông cuồn cuộn, có cảm giác không thể chống lại được.
Điều càng làm cho Lâm Dịch kinh hãi là cả người Quân Như cũng được khí tức màu xanh nhạt bao phủ, nhưng nhìn qua so với hắn còn nồng nặc hơn nhiều.
Nhưng lúc này không cho phép Lâm Dịch ngẫm nghĩ nhiều như vậy, song phương đã tới gần, từng quyền va chạm với nhau.
Lâm Dịch lần nữa trải qua cảm giác đau đớn như cả người bị xé rách một cách mạnh mẽ. Hắn cố nén đau đớn, trở tay chộp ra một trảo, gắt gao nắm lấy tay phải của Quân Như.
Quân Như khẽ cười nói:
- Oan gia làm gì vậy, muốn bắt nạt Quân Như sao?
Hai người nắm tay, nhìn như thân mật vô cùng. Lúc nói chuyện với nhau, ngay cả lời nói cũng giống như tình nhân đang lén lút liếc mắt đưa tình, nhưng khi giao thủ lại không có chút lưu tình nào cả. Tay phải Quân Như nắm lại, đánh tới đầu của Lâm Dịch, không để cho người kia có một chút cơ hội thở dốc nào cả.
Lâm Dịch ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, mi tâm chợt sáng lên, ánh sáng màu tím lóe lên, một ngôi sao màu tím cổ xưa thần bí thê lương hiện lên, giống như vượt qua hư không vô tận đi tới trên thế gian này, hóa thành một đạo ánh sáng màu tím bắn về phía Quân Như.
Quân Như cười duyên một tiếng, dường như đã có đề phòng, mi tâm cũng có một đạo quang trụ màu hồng nhạt bắn ra, va chạm với đạo ánh sáng màu tím kia ở trên không trung, không phân biệt được cao thấp.
- Mấy loại thủ đoạn này của ngươi, Quân Như đều rất rõ ràng, lúc đầu khi ngươi và Công Tôn Phái tranh đấu, Quân Như đã tránh ở một bên, sao lại có thể bị thần thức của ngươi đánh trúng cơ chứ, ha ha. Ta nói rồi, ngươi không đánh lại Quân Như được đâu.
Lâm Dịch không có chút biểu tình, trong hai mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói:
- Thật không!
Ngay khi Quân Như không quan tâm, coi như đã nắm trong tay toàn cục, Lâm Dịch lập tay chộp ra một trảo, trực tiếp rút ra Ô Sao trường kiếm ở trong bao quần áo phía sau, hóa thành một bóng đêm, dùng xu thế như sấm sét đập về phía Quân Như, trong nháy mắt đã tới gần.
Vẻ mặt Quân Như có chút trào phúng, dịu dàng nói:
- Nhục thân của ta có thể cắt đứt Linh khí Thiên giai, oan gia, ngươi làm vậy thì có ích gì chứ?
Nói xong, cổ tay ngọc của Quân Như lật ra, chụp vào Ô Sao trường kiếm được y phục bao bọc.
- Phốc!
Tia máu văng ra khắp nơi, xương cốt nổ tung.
Quân Như kêu đau một tiếng, sắc mặt đại biến, hiện lên vẻ ửng hồng. Dưới một kích, tay phải nàng lại bị đập tan, y phục bên ngoài cũng bị đánh cho rách nát tả nơi, để lộ ra Ô Sao trường kiếm.
- Ồ? Không ngờ lại là binh khí Thái cổ, ta thật là bất cẩn!
Quân Như kinh hô một tiếng, đau đến mức trên mặt xuất hiện đầy mồ hôi hột. Sau khi bị phế một tay, từ bản năng nàng đã muốn bỏ chạy ra xa từ lâu rồi.
Không ngờ, tay trái của nàng lại bị Lâm Dịch gắt gao nắm chặt, tuy rằng thân thể của nàng cường đại hơn so với đối phương, nhưng trong lúc nhất thời lại khó có thể tránh ra khỏi được. Trên mặt không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ, làm nàng sợ đến mức hoa dung thất sắc, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Thừa dịp Quân Như thất kinh, trong mắt Lâm Dịch hiện lên vẻ oan độc, trường kiếm vung ra, đập tới đầu của Quân Như.
Bàn tay của Quân Như vỡ vụn, đau đớn khó nhịn, không kịp phản ứng nữa cho nên đành phải nghiêng đầu.
- Phanh!
Ô Sao trường kiếm nặng nề rơi vào trên đầu vai của Quân Như.
Sau đó là một trận tiếng xương nứt, sắc mặt Quân Như tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, bắn ra lửa giận hừng hực.
Lâm Dịch không hề tỏ vẻ gì, chiến đấu tới lúc này, cũng không cần thiết phải lưu tình làm gì.
Hắn mím môi, lần nữa vung trường kiếm, mang theo khí thế hung hăng đập tới.
Lúc này, Quân Như cũng không thể tránh được nữa mà hét lên một tiếng, lớn tiếng nói:
- Ngươi không giết chết được ta, ta sẽ dây dưa ngươi đời đời kiếp kiếp!
Trường kiếm còn chưa tới gần thì Quân Như lại giống như tẩu hỏa nhập ma vậy, năng lượng trên người bắn ra bốn phía, khí tức cuồng bạo, sản sinh ra từng trận ba động kinh khủng, một cỗ uy năng kinh thiên ở trong cơ thể nàng bắt đầu khởi động, sắp phá thể mà ra.
Lâm Dịch biến sắc, mũi chân nhanh chóng đạp đạp, trong nháy mắt đã lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách.
Hắn không nghĩ tới Quân Như lại cương liệt như vậy. Nàng lựa chọn phương thức tự bạo để hủy diệt bản thân, trong nháy mắt tu sĩ tự bạo có năng lượng bạo phát rất lớn, vượt xa tu vi của bản thân. Nói cách khác, nhất định nơi này sẽ sinh ra khe nứt không gian.
Lâm Dịch lẩn ra thật xa, lạnh lùng nhìn nàng.
Thân thể của Quân Như bành trướng, sau khi hơi dừng lại một chút, cuối cùng cũng ầm ầm nổ tung, tản mát ra một đạo quang mang, ánh sáng đẹp mắt màu hồng nhạt.
Hai mắt Lâm Dịch đau đớn, hơi nghiêng đầu né qua.
Trong nháy mắt này, một đạo sương mù màu hồng nhạt dùng mắt thường khó có thể phân biệt được lặng lẽ kéo tới, vô thanh vô tức đâm vào mi tâm của Lâm Dịch, xông vào thức hải của hắn, ghé vào trên nguyên thần màu tím của hắn. Từ bề ngoài nhìn qua khó có thể phân biệt ra được.
Lâm Dịch cảm thấy mi tâm đau đớn, vội vã đi tới thức hải điều tra.
Nguyên thần khoanh chân ngồi ở trong thức hải, toàn thân lóe ra ánh sáng màu tím, trong thức hải có tử khí lượn lờ, ngôi sao màu tím thần bí như ẩn như hiện phía sau Nguyên thần. Ở trên hòn đá vô danh, Nguyên thần của vị tiền bối kia vẫn không hề có chút sinh cơ nào mà nằm đó, tất cả đều không có chút khác thường nào cả.
Mãi hồi lâu sau, Lâm Dịch mới rời khỏi thức hải, hai mắt híp lại, im lặng không nói, thầm nghĩ:
- Có lẽ là ảo giác, ta đã cẩn thận quá mức rồi.
Lâm Dịch cười cười tự giễu, nhìn về phía nơi Quân Như vẫn lạc, tâm tình rất là phức tạp.
Quân Như chém giết hắn, vốn là việc chắc chắn. Thế nhưng thế sự vô thường, thế cục nghịch chuyển, dưới tình huống lơ là, Quân Như bị Ô Sao trường kiếm đả thương tới căn bản, cuối cùng lại có kết cục thảm thiết.
Vốn Quân Như không hẳn đã phải chết, nếu như nàng cẩn thận hơn, cho dù không giết chết được Lâm Dịch thì cũng sẽ không tới mức thân tử đạo tiêu.
Nhưng, nàng lại phải chết.
Ô Sao trường kiếm có được chiến lực bực này, đây là điểm khiến cho Lâm Dịch bất ngờ.
Vốn theo hắn thấy, không rút bảo kiếm ra được, chỉ có chờ đến ngày tu vi dần dần thâm sâu, lại chậm rãi nghiên cứu thì sẽ có một ngày dùng được. Thế nhưng vừa nghĩ lại, Ô Sao trường kiếm này là binh khí Thái cổ, chắc chắn rất cứng rắn, cho nên hắn cũng không ngại đi thử một lần.
Lâm Dịch phỏng đoán, chỉ cần Ô Sao trường kiếm có thể gánh chịu được thân thể của Quân Như là mọi chuyện sẽ đại cát, hắn cũng có thể bảo toàn được tính mạng. Nhưng không nghĩ tới vật này lại kinh khủng như vậy, chỉ là một chút mà lại giống như bẻ gãy nghiền nát, phế đi một bàn tay của Quân Như.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn Ô Sao trường kiếm trong tay, cười khổ một tiếng. Nó ở trong tay Lâm Dịch hắn lại trở thành gậy gộc, không biết nếu như người mặc y phục kia không chết thì sẽ có cảm tưởng thế nào.
Khe nứt không gian do Quân Như tự bạo mà tạo thành đã chậm rãi khép lại, thân thể vỡ vụn của nàng cũng bị khe nứt vô tình thôn phệ. Ở chỗ kia chỉ còn vết máu, như chứng minh giai nhân còn đứng đó vừa rồi, chỉ trong khoảng nửa khắc đã hương tiêu ngọc vẫn.
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, đường tu đạo mênh mông vô biên, dọc theo con đường này sẽ là cửu tử nhất sinh, không biết có bao nhiêu người có thể leo lên được tới đỉnh phong, hào khí ngập trời.
Lâm Dịch nhìn vết máu, trong lòng sinh ra sự cảm khái, suy nghĩ tới mức xuất thần.
Đột nhiên, hắn như có cảm giác, khẽ ồ một tiếng, vẻ mặt có chút kinh ngạc, cau mày không thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 27: Trường Kiếm Quát Tháo
Chương 27: Trường Kiếm Quát Tháo