Trên một bãi cỏ xanh ngắt có những hòn đá lởm chởm, bốn phía tràn ngập sương mù dày đặc, tầm mắt chỉ có thể nhìn được hơn một trượng.
Nơi đây so với Thần ma chi địa là một trời một vực, giống như là một không gian khác vậy. Là một tiểu thế giới bị người ta mạnh mẽ mở ra, tràn ngập ẩn số vô tận.
Lâm Dịch cau mày, trầm ngâm nói:
- Đây là nơi nào, lẽ nào đã ra khỏi Thần ma chi địa hay sao?
- Tuyệt đối không thể, phong ấn của Thần ma chi địa ít nhất cũng phải tu sĩ Kim Đan thì mới có thể phá vỡ được. Dựa vào tu vi Ngưng Khí của ngươi xông loạn là có thể ra ngoài sao? Ngây thơ!
Trong mắt của Nghiễm Hàn thánh nữ lóe lên vẻ khinh thường.
Lâm Dịch cũng không tức giận, hai tay khoanh lại, cười ngây ngô nói:
- Thánh Nữ tỷ tỷ, vậy ngươi nói cho ta biết, đây là đâu?
Lửa giận của Nghiễm Hàn thánh nữ bị kiềm hãm lại, hừ lạnh nói:
- Ta mặc kệ đây là đâu, ta phải chém ngươi trước!
Tiếng nói vừa dứt thì cả người Nghiễm Hàn thánh nữ đã toả ra từng trận hàn ý, hàn ý ngập trời. Cánh tay ngọc chộp về phía Lâm Dịch, rốt cuộc đã định động thủ.
Lâm Dịch lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới nữ nhân này nói trở mặt là trở mặt, ngón chân của hắn nhún một cái, trực tiếp lui về phía sau mấy bước, trong miệng thì lại lớn tiếng nói:
- Ngươi chờ một chút, đừng đến là đánh đánh giết giết, không cẩn thận cả hai chúng ta sẽ chết ở nơi này!
Nghiễm Hàn thánh nữ dừng một chút, nhưng sau đó lại không quan tâm mà vẫn xong lên, miệng khẽ nói:
- Băng Đống Kết Giới!
Trong nháy mắt Lâm Dịch đã cảm giác được cả người cứng đờ, lạnh lẽo tới cực điểm. Từ chân đến trên cùng được phủ lên một tầng băng, hắn luôn miệng nói:
- Ta có lời muốn nói, trước tiên không nên động thủ!
Vừa dứt lời, cả người hắn đã biến thành một khối băng hình người, trong suốt sáng rõ, tản ra từng trận hàn ý.
Cánh tay ngọc của Nghiễm Hàn thánh nữ dừng ở trên đầu của Lâm Dịch, cũng không rơi xuống. Ngoài miệng thì lạnh lùng nói:
- Ngươi trốn không thoát, có chuyện gì nói mau, đừng có kéo dài thời gian.
Lâm Dịch thừa dịp Nghiễm Hàn thánh nữ dừng lại, khí huyết màu lam trong cơ thể quay cuồng, dâng trào. Kiếm khí ngang dọc, phát ra tiếng kiếm minh, băng trên toàn thân trong nháy mắt vỡ vụn, tránh thoát khỏi khống chế, hơi lùi về phía sau mấy bước.
Nghiễm Hàn thánh nữ cũng không truy kích, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong lòng Lâm Dịch thầm buồn bực, thần thông thuật Băng Đống Kết Giới của nữ nhân này quả thực có lực uy hiệp cực lớn đối với hắn. Tuy rằng chỉ có thể đóng băng hắn ở trong thời gian một hơi thở ngắn ngủi. Nhưng một hơi thở này cũng đã đủ để Nghiễm Hàn thánh nữ chơi chết hắn rồi.
Lâm Dịch tiến vào nơi này đã có cảm giác bất an, linh giác của hắn cường đại, cảm giác tuyệt không sai. Nơi này tuyệt đối không phải là đất lành gì, cho nên hắn không dám chạy loạn.
Nhưng đối mặt với thủ đoạn của Nghiễm Hàn thánh nữ, hắn lại không có cách nào phá giải được. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn trầm ngâm nói:
- Ngươi muốn giết ta, không phải là bởi vì Ma Chỉ ở trong cơ thể ta, đúng không.
- Không sai.
Thanh âm của Nghiễm Hàn thánh nữ vẫn rất lạnh như trước.
Lâm Dịch nhún nhún vai, cười nói:
- Như vậy cũng dễ nói. Ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, trong cơ thể ta có thứ có thể trấn áp được Ma Chỉ. Làm cho nó không thể đi ra hại người, bằng không ta đã sớm là một đống xương trắng rồi.
Nghiễm Hàn thánh nữ hơi có rung động, nhưng trong mắt đã hiện lên một tia nghi hoặc.
Ma Chỉ xuất thế, cảnh này nàng đã tận mắt nhìn thấy. Sợ rằng ngay cả tu sĩ Nguyên Anh xuất thủ cũng sẽ không thể trấn áp được nó. Nếu như trong cơ thể tên A Ngốc này thực sự có thứ có thể trấn áp Ma Chỉ. Như vậy nhất định là bí bảo tuyệt thế, nếu như truyền đi chắc chắn sẽ dẫn tới các tu sĩ trong Hồng Hoang tranh đoạt.
Lâm Dịch thận trọng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Nghiễm Hàn thánh nữ, phát hiện ra trong mắt nàng cũng không tham niệm, trong lòng hắn có chút yên tâm, lại nói:
- Nếu như ngươi giết ta thật, Ma Chỉ sẽ lần nữa xuất thế, không chỉ có ngươi phải bỏ mạng ở nơi này mà Thần ma chi địa cũng sẽ lại nhấc lên một trận gió tanh mưa máu. Ngươi cứ suy tính một chút đi, xem có muốn ra tay với ta nữa hay không.
Nghiễm Hàn thánh nữ cau mày, rơi vào trong trầm tư.
Nàng giương mắt nhìn Lâm Dịch một chút, phát hiện ra vẻ mặt đối phương hàm hậu, trong mắt lộ ra một tia chân thành, có lẽ đối phương nói vậy cũng không phải là bịa chuyện.
Nghiễm Hàn thánh nữ trầm ngâm nói:
- Nhưng Ma Chỉ này ở lại bên trong cơ thể của ngươi, cuối cùng vẫn là một mối họa. Vạn nhất có một ngày ngươi không trấn áp được nó. Hậu quả sẽ không thể nào chịu nổi được a.
Lâm Dịch thấy Nghiễm Hàn thánh nữ không còn như trước nữa. Hắn không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong lòng xuất hiện ý nghĩ trêu đùa, hắn nói:
- Thánh Nữ đang lo lắng ta sao?
Sắc mặt Nghiễm Hàn thánh nữ phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Tên vô lễ nhà ngươi, chớ có ép ta giết ngươi!
Lâm Dịch nhíu mày, ra vẻ không quan tâm, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi muốn giết cũng được, nếu như Ma Chỉ xuất thế, tàn sát chúng sinh, khiến cho Hồng hoang đại lục một mảnh sinh linh đồ thán. Như vậy ngươi chính là tội nhân, cũng đừng trách ta không có khuyên bảo ngươi.
Nghiễm Hàn thánh nữ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng lại không có biện pháp gì với người này, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nàng mới chậm rãi nói:
- Trước tiên không giết ngươi cũng được, chờ sau khi đi ra khỏi Thần ma chi địa, ngươi phải đi cùng ta về Nghiễm Hàn Cung, để tiền bối Cung ta lấy Ma Chỉ ra, lại trấn áp nó.
Lâm Dịch nở nụ cười, nói rất dễ nghe. Thế nhưng rõ ràng là muốn bắt cóc và giam lỏng hắn.
Muốn lấy ra Ma Chỉ và trấn áp thì phải phá vỡ đan điền của hắn, như vậy toàn thân hắn sẽ không có một chút bí mật nào đáng nói. Còn nữa, đến địa bàn của người ta, thân bất do kỷ, có thể sống sót hay không cũng còn là một ẩn số.
Lâm Dịch lắc đầu, nói:
- Như vậy có chút quá phận, nếu như hiện tại ta có thể trấn áp Ma Chỉ, như vậy sau này cũng có thể. Nhưng ngươi mang ta tới Nghiễm Hàn Cung, mặc cho các ngươi xử trí. Đến lúc đó tùy tiện định một tội danh nào đó cho ta, coi ta là thành ma đầu giết người. Khi đó ta cũng không có một chút lực phản kháng chút nào, ta không đi.
- Nói bậy, Nghiễm Hàn Cung ta chính là danh môn chính tông truyền thừa rất xưa trong Hồng hoang đại lục này. Việc vô sỉ như thế sao ta có thể làm được. Ngươi có thể hồi cung cùng ta, ta bảo đảm tính mạng của ngươi, không cần phải lo lắng.
Nghiễm Hàn thánh nữ lạnh lùng nói.
Lâm Dịch bĩu môi, mỉm cười nói:
- Ta không tin, ngươi cũng không phải là cung chủ, có quyền lợi lớn bao nhiêu cơ chứ? Lại nói quan hệ giữa ngươi và Công Tôn Cổ Nguyệt tốt như vậy, ai biết ngươi có thể mang tình nhân cũ của ngươi tới hay không? Khi đó lại dùng một chưởng diệt ta, ta không đi là không đi.
Mặt Nghiễm Hàn thánh nữ đỏ lên, trong hai mắt hiện lên vẻ giận dữ, lớn tiếng nói:
- Ngươi nói cái gì, cái gì mà tình nhân, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi... ngươi... con chó nhỏ nhà ngươi!
Lâm Dịch buồn cười, xì mũi bật cười một chút. Hắn chưa từng thấy Nghiễm Hàn thánh nữ thất thố như vậy. Chuyện có ý tứ nhất chính là, không ngờ Thánh Nữ lại không biết mắng chửi người. Nói đi nói lại cũng chỉ là không biết xấu hổ, chó nhỏ các loại. Đây chính là lời nói độc ác nhất mà nàng có thể nói ra.
Trong lúc hoảng loạn Lâm Dịch tránh thoát khỏi một chiêu do Nghiễm Hàn thánh nữ hùng hổ đánh ra. Trong lòng lại càng hoảng sợ, nữ nhân này điên rồi sao, nói động thủ là động thủ, không chừa lại lối thoát một chút nào.
Hắn vội vàng nói:
- Này, này, được rồi, coi như ta chưa nói. Vốn ta thấy quan hệ giữa các ngươi tốt như vậy. Nhìn như kim đồng ngọc nữ, được ông trời tác hợp, nếu như không có quan hệ thì coi như ta lắm miệng, đừng nóng giận, ai u!
Lâm Dịch không kịp trốn tránh, đầu vai bị một chưởng của Nghiễm Hàn thánh nữ đánh trúng, miệng không khỏi đau kêu một tiếng. Trên đầu vai bị một tầng băng bao phủ, hàn ý lạnh thấu xương.
Lâm Dịch hít một ngụm khí lạnh, hơi vận kình, kiếm khí màu lam trong cơ thể nhảy lên đầu vai, đánh nát đám băng này. Thân thể lại khôi phục như lúc ban đầu.
Lâm Dịch liên tục xua tay, nói:
- Thánh Nữ tỷ tỷ, ngươi nặng tay như vậy, ngộ nhỡ đánh ta chết đi, khi đó Ma Chỉ sẽ đi ra, ngươi phải thận trọng a.
Nghiễm Hàn thánh nữ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, dùng giọng căm hận nói:
- Đánh chết cũng tốt, đỡ phải nghe ngươi nói linh nói tinh, hủy hoại danh dự của ta.
Lâm Dịch nuốt nước miếng một cái, thở dài nói:
- Công Tôn Cổ Nguyệt không phải là người tốt, tuyệt đối không xứng với ngươi. Trước kia ta còn tiếc hận thay ngươi, hiện tại xem ra là ta nghĩ nhiều. Hóa ra ngươi không coi trọng hắn a.
Từ nhỏ Lâm Dịch đã lớn lên cùng Diệp Uyển Nhi, bình thường bị sư tỷ quấn quít, lời nịnh hót mỹ nữ hắn đã hạ bút thành văn, cũng không để lại một chút dấu vết nào cả.
Quả nhiên sắc mặt của Nghiễm Hàn thánh nữ đã tốt hơn rất nhiều, miệng hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ta và Cổ Nguyệt huynh là quân tử chi giao, có hảo cảm mà thôi. Còn chưa nói tới có xứng đôi hay không, lại nói, sao ngươi biết hắn không phải là người tốt? Ta thấy ngươi mới không giống như người tốt!
Lâm Dịch dùng vẻ mặt xem thường, nói:
- Ta không cãi cọ với ngươi nữa, sau này ngươi sẽ biết.
- Hừ, ta thấy ngươi là già mồm át lẽ phải, việc lần này, rõ ràng là ngươi giết hai Bất tử kim thân trước. Sau đó lại chém hơn mười tu sĩ, lẽ nào ngươi là người tốt sao?
Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, nói:
- Lẽ nào Công Tôn gia bọn họ xem trọng bảo bối trên người ta, tới giết ta thì ta không được giết bọn chúng sao? Hừ hừ, Công Tôn Cổ Nguyệt động một cái là hủy truyền thừa một mạch, tàn sát cả nhà, diệt phàm nhân. Sao ngươi không đi nói đạo lý với hắn chứ?
- Ta và Cổ Nguyệt huynh đã quen được không ít ngày, sao ta chưa từng nghe qua việc này chứ?
Nghiễm Hàn thánh nữ khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoài nghi.
Lâm Dịch liên tục cười lạnh, nói:
- Đám người các ngươi, thân ở địa vị cao, nào biết nỗi khổ của vạn dân. Lại nói, dựa vào thủ đoạn thích giết chóc của Công Tôn Cổ Nguyệt, ai dám đi mạo phạm, ai dám đứng ra nói hắn chứ? Ta chỉ nói mấy câu nói thật mà hắn đã muốn đích thân ra tay đập chết ta. Loại người cặn bã bực này, nếu ta như sống sót, tương lai nhất định sẽ phải chém hắn!
Trong mắt Nghiễm Hàn thánh nữ hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, đột nhiên trừng mắt lạnh về phía hắn, lạnh giọng nói:
- Tiểu tặc nhà ngươi, rất vô sỉ, vốn ta muốn trao đổi việc dẫn ngươi hồi cung. Không ngờ ngươi lại dẫn ta đi xa như vậy.
Trong lòng Lâm Dịch không chút kiên nhẫn, hắn muốn mau chóng điều tra ra xem nơi này có thứ gì, hắn nói:
- Chờ sau khi ra ngoài rồi hãy nói, ngươi là tu sĩ Kim Đan, ta cũng chạy không thoát, trước tiên chúng ta cứ tránh thoát một kiếp trước mắt này rồi lại nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 42: Thỏa Hiệp
Chương 42: Thỏa Hiệp