Ý thức của Lâm Dịch đang dần dần trầm luân, cả người bị Luyện Sinh Đỉnh thiêu đốt trở nên đỏ tươi.
- Nếu như có Ô Sao trường kiếm trong tay, dựa vào trình độ cứng cáp của nó. Có lẽ có thể thử phá vỡ Luyện Sinh Đỉnh này một chút, đáng tiếc...
- Ta không thể hôn mê, ta không thể chết đi như vậy, ta còn rất nhiều chuyện chưa làm được!
Hai mắt Lâm Dịch nhắm nghiền, thấp giọng lẩm bẩm.
Tinh thần của Lâm Dịch hoảng hốt, rất nhiều người quen và chuyện từng làm, từng việc hiện lên ở trước mắt của hắn. Hắn có cảm giác như xuyên qua đường hầm thời gian, một lần nữa đi theo bước chân của mình.
Sáu năm trước, tiểu tử quật cường đùa kiếm ở trước thềm đá Dịch Kiếm tông, cho dù không người nào hiểu được. Thế nhưng hắn vẫn nắm chặt kiếm gỗ, muốn làm Dịch kiếm thuật hiện ra ở trước mắt của mọi người.
Trong sáu năm, ở mỗi một góc trong Dịch Kiếm tông đều để lại thân ảnh của hắn và Thạch Đầu, sư tỷ. Để tiếng cười vui đùa, tiếng mắng mỏ của bọn họ. Không ngờ cảnh này lại ấm áp động lòng người như thế.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt sư phụ hiền lành, mơ hồ nghe được câu lấy thiên địa làm tâm, vì dân làm mạng, mở thái bình vạn thế. Là hiệp chi đại đạo mà hắn từng nói.
Hắn như về tới Thần ma chi địa, lần nữa gặp được nụ cười tự nhiên của Tiểu Yêu Tinh, nghe được chuỗi tiếng cười dễ nghe như chuông bạc của nàng.
Dường như hắn đã nhìn thấy dung nhan bi thương của Vũ Tình, ánh mắt không đành lòng ly biệt của nàng. Nghĩ tới kiều diễm ngày đó, tâm thần nhộn nhào.
Nhưng vào lúc này, thức hải của Lâm Dịch đột nhiên bắn ra từng đạo ánh sáng màu tím, dị tượng xuất hiện. Ngôi sao màu tím thần bí chậm rãi chuyển động, pháp quyết hơn trăm chữ ở trong thức hải ngâm xướng nhiều lần.
Cả người Lâm Dịch chấn động, đột nhiên hắn cảm giác được trong đầu có một cỗ lực lượng kỳ quái tràn vào. Không phải là thần thức, không phải là linh lực, là một loại lực lượng không thuộc về Hồng hoang đại lục.
Loại lực lượng này tràn vào trong thức hải, nhanh chóng chảy trải qua tứ chi bách hải, mi tâm của Lâm Dịch sáng choang, hiện lên một ngôi sao màu tím.
Chợt, ở trong bốn huyệt vị lớn cũng mơ hồ phát ra một chút tinh quang, bắn ra một chút ánh sáng màu tím, phóng ra tia sáng kỳ dị.
Đầu của Lâm Dịch như hóa thành ngôi sao màu tím thần bí kia. Trong suốt, tỏa ra thần quang vạn trượng.
Hơn mười ngôi sao lập lòe chói mắt, quần tinh vờn quanh, Nguyên thần lực của hắn tăng mạnh.
Mà nhưng vào lúc này, dường như Hàn Nguyên Cốc chủ cũng nhận ra được một tia dị thường. Hắn biến sắc, đan hỏa trong tay càng tăng lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt vô cùng chấn động, kinh hô:
- Ban ngày sao lại có sao chứ?
Chỉ thấy trên bầu trời có vô số ngôi sao như ẩn như hiện, có một ngôi sao màu tím càng thêm chói mắt.
- Rốt cuộc trong cơ thể tiểu tử này cất giấu bảo vật gì, sao lại có thể dẫn tới dị tượng thiên địa bậc này cơ chứ?
Hàn Nguyên Cốc chủ cau mày, suy nghĩ một lúc lâu. Nhanh chóng bước đi tìm một sơn động gần nhất, tránh né ở bên trong.
Vẻ mặt của Hàn Nguyên Cốc chủ có chút mất kiên nhẫn, lại cười gian nói:
- Ta rất là mong đợi a. Nếu bí bảo bực này bị ta thu được, có lẽ Hợp Thể cảnh cũng là chuyện không khó!
Trong Luyện Sinh Đỉnh, loại lực lượng thần bí này dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của Lâm Dịch. Cũng không tiến vào trong đan điền rồi ở lại mà trái lại còn dũng mãnh tiến vào trong ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt toàn thân, mơ hồ thấu ra một loại khí tức cổ xưa thê lương.
Mà loại lực lượng này lấy đầu của Lâm Dịch làm trung tâm, đại huyệt bốn phía đầu đã mơ hồ hiện ra một chút ngôi sao. Những bộ vị khác trên thân thể lại không có dấu hiệu gì.
Nhưng loại lực lượng thần bí này chưa thể đưa tới tác dụng cải tử hoàn sinh. Chỉ có thể ngăn cản Luyện Sinh Đỉnh thiêu đốt một chút, sau đó trong nháy mắt đã bị đan hỏa làm cho tan rã.
Nguy cơ còn chưa biến mất, kế tiếp, kết cục của Lâm Dịch sẽ là bị luyện hóa thành tro tàn.
Giờ này khắc này, da tay của hắn đã bắt đầu bị hòa tan, khí huyết màu xanh lam ở dưới đan hỏa của tu sĩ Kim Đan này cũng bị bốc hơi không còn tung tích.
Mạng như chỉ mành treo chuông, mà Lâm Dịch lại bó tay chịu trói.
Hắn đã cố gắng hết sức, tất cả con bài chưa lật đều được hắn bộc phát, không giữ lại chút nào. Thế nhưng vẫn không có biện pháp ngăn cản sinh mạng tiêu tán.
Máu thịt màu xanh nhạt từ từ bị hòa tan, một tia kiếm khí sắc bén cũng hóa thành hư vô dưới nhiệt độ nóng bỏng của đan hỏa.
Cả người Lâm Dịch như bị một lớp bụi bịt kín, từ từ tróc ra, chỉ còn lại có một khung xương hình người đang khổ cực chống đỡ, trong thức hải của hắn, ngôi sao màu tím vẫn còn đang chuyển động, chỉ là đã càng ngày càng chậm.
Đan điền, đoạn kiếm thần bí vẫn không có động tĩnh gì, vẫn đang trấn áp ở trên Ma Chỉ Diệt Thế.
Thời gian đang từ từ trôi qua một cách vô tình, xương cốt cũng bị đốt tới mức đỏ bừng. Kết cục bị hóa thành tro tàn cũng chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi.
- Ta còn chưa cứu được Thạch Đầu về, ta không thể chết được! Ta còn không biết hiện tại Tiểu Yêu Tinh thế nào, ta không thể chết được!
- Còn có ước hẹn mười năm với Vũ Tình tỷ, ta đã từng nói, sau mười năm, nhất định phải đi tới Nghiễm Hàn Cung tìm nàng, ta không thể chết được a! Con mẹ nó!
Nghĩ vậy, từ dưới đáy lòng của Lâm Dịch đột nhiên dâng lên một cỗ dục vọng cầu sinh lớn lao.
- Ta tuyệt đối không thể chết được!
Lâm Dịch dùng hết một tia khí lực cuối cùng, điên cuồng phát ra một tiếng gào thét từ sâu thẳm trong linh hồn.
Trong đầu của hắn như có một đầu cự thú viễn cổ, há to miệng, phát ra một tiếng rống giận không cam lòng.
Vào giờ khắc này, tim của Lâm Dịch đang mạnh mẽ nhảy lên, mang theo chấp niệm và điên cuồng vô tận.
Chấp niệm đối với Thạch Đầu, Tiểu Yêu Tinh, chấp niệm đối với ước hẹn mười năm.
Chấp niệm, điên cuồng!
Nhưng vào lúc này, dị tượng xảy ra.
Thân thể Lâm Dịch không bị khống chế phát ra một trận run rẩy kịch liệt.
Ma Chỉ Diệt Thế đã rất lâu rồi chưa từng có động tĩnh đột nhiên bộc phát ra ma khí ngập trời, đoạn kiếm thần bí liên tục rung động, cũng không thể nào áp chế được nó nữa.
Ma Chỉ vốn đầy ắp máu thịt đột nhiên trở nên khô quắt, chỉ còn lại một cái xương khô, dưới đoạn kiếm thần bí vẫn không nhúc nhích.
Mà phát ra ma huyết đen nhánh như mực, trong nháy mắt đã trào ra tứ chi bách hải của Lâm Dịch, ma khí cuồn cuộn, giống như muốn hủy thiên diệt địa vậy.
Mỗi một lần cọ rửa, máu thịt của Lâm Dịch lại được chữa trị một phần. Cho dù Luyện Sinh Đỉnh có đan hỏa gia trì thì cũng không có biện pháp ngăn cản máu thịt của Lâm Dịch điên cuồng sinh trưởng.
Trọng tổ thân thể!
Sau một nén nhang, thân thể của Lâm Dịch đã khôi phục lại như lúc ban đầu, không hề trong suốt trong sáng, có lam quang lưu chuyển như Bất Diệt kiếm thể nữa.
Mà là ma khí ngập trời, cả người tản ra sát ý vô tận, trong máu thịt đen nhánh có hòa lẫn một chút kiếm khí màu xanh lam.
Lâm Dịch có thể cảm nhận được rất rõ ràng, kiếm khí màu lam do đoạn kiếm thần bí phun ra nuốt vào vẫn còn đang tranh đấu cùng ma khí này. Nhưng ở trước mắt nguy nan này, vẫn là ma khí chiếm thế thượng phong.
- A!
Lâm Dịch ngửa mặt lên trời gào thét, cả người đột nhiên vô cùng đau đớn, không phải là nỗi đau nóng rực của Luyện Sinh Đỉnh, mà là đau đớn từ trong ra ngoài.
Trong Luyện Sinh Đỉnh đen nhánh rồi đột nhiên có hai đạo thần quang sáng lên, Lâm Dịch cố nén thống khổ, cúi đầu nhìn lại xuống cánh tay.
Chỉ thấy trên cánh tay máu thịt của hắn đột nhiên hiện lên một mảnh vảy màu đen, vô cùng cứng rắn, trong khe hở giữa lân phiến và lân phiến nổi lên từng cái gai nhọn, vô cùng sắc bén, tản ra sát khí chấn động nhân tâm.
Móng tay trên hai tay bắt đầu dài ra, đen nhánh như mực, bén nhọn và sắc bén giống như đao vậy.
Trong lòng Lâm Dịch trầm xuống, lập tức nhìn lại toàn thân.
Cả người hắn đã sớm bị vảy đen bao vây, từng cái gai nhọn chổng ngược, ma khí lượn lờ, sát ý ngập trời. So với Ma Chỉ Diệt Thế trong Thần ma chi địa còn kinh người hơn.
Lâm Dịch biến thành một đầu quái vật, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong thân thể này rất là khổng lồ.
Bất Diệt kiếm thể đã hóa thành ma!
Hai thứ chồng chất lên nhau, cường độ thân thể đã đạt đến cực hạn, mà dường như ý thức của Lâm Dịch cũng chỉ còn lại có chấp niệm và điên cuồng vô tận mà thôi.
Giết!
Lâm Dịch gầm lên giận dữ, ma khí cuồn cuộn, ầm ầm bạo phát ở trong Luyện Sinh Đỉnh.
Luyện Sinh Đỉnh lay động một trận, bị ma khí đen nhánh như mực này dính lên trên, trên vách đỉnh phát ra từng đợt nhỏ tiếng nứt nẻ rất bé.
Rốt cuộc đan khí Thiên Giai Luyện Sinh Đỉnh không chịu nổi ma khí gặm nhấm nữa!
Hàn Nguyên Cốc chủ quá sợ hãi, sợ đến mức hồn phi phách tán, không đợi tới lúc hắn kịp phản ứng thì đã nghe được bên trong Luyện Sinh Đỉnh phát ra tiếng trầm muộn. Giống như một đầu hung ma tuyệt thế xuất thế, thiên địa biến sắc, gió lạnh gào thét.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 63: Hóa Ma
Chương 63: Hóa Ma