Lâm Dịch nghe nói ca ca của Ngưu công tử này tu tiên ở gần đây. Cho nên hắn đã biết, chắc chắn người này sẽ đến tìm mình lấy lại mặt mũi.
Lâm Dịch không muốn gây phiền toái cho Hải gia, cho nên hắn mới đi dạo loạn trên trấn để chờ người này. Nếu như hôm nay người này tìm đến, song phương cũng có thể kết thúc việc này cho sớm.
Dựa vào tu vi Ngưng Khí tầng một của Ngưu công tử tuyệt đối không thể luyện chế ra loại phù lục hỏa cầu này. Lâm Dịch thận trọng cảm nhận một phen, người luyện chế ra phù lục này, tu vi không có vượt qua Kim Đan.
Khi màn đêm buông xuống, trong lòng Lâm Dịch có cảm giác, hắn biết từ phía xa xa có người dùng thần nhận thức nhìn trộm hắn.
Lâm Dịch không tỏ vẻ gì mà chậm rãi đi ra ngoài trấn nhỏ, nếu như song phương một lời không hợp, vung tay, như vậy cũng không ảnh hưởng đến những phàm dân vô tội này.
Tiềm Long Sơn là môn phái tam lưu trên Hồng hoang đại lục, nhưng ở gần đây lại được cho là thế lực lớn số một. Ngưu Hoàng là tu sĩ của Tiềm Long Sơn ở gần đây. Chỉ mới hơn bốn mươi tuổi đã đạt tới Trúc Cơ đại thành, là trung lương cột trụ của tông môn.
Ngưu Hoàng nghe thấy tin tức của đệ đệ, vốn không dự định đến, tranh chấp giữa tu sĩ không thể so với tranh đấu giữa các phàm nhân với nhau.
Tu sĩ tranh chấp, trước khi không biết nội tình của đối phương thì nên cố gắng không đấu tới sinh tử. Thế nhưng nếu một khi đã giao thủ thì tuyệt sẽ không có khả năng lưu tình. Hôm nay ngươi buông tha cho hắn, tương lai rất có thể tu vi của hắn tinh tiến vượt qua ngươi. Khi đó hắn sẽ trấn áp chém giết ngươi.
Ngưu Hoàng cũng là một tu sĩ cẩn thận, dùng thần thức tra xét Lâm Dịch nhiều lần. Sau khi không phát hiện ra đối phương có một tia linh lực ba động nào cả, trong lòng hắn không khỏi cười nhạt.
Xem ra người này không hề lợi hại như đệ đệ hắn nói, chỉ đơn giản là thân thể mạnh hơn chút. Tu sĩ chú trọng việc cảm ngộ thiên địa, ngộ đạo tu thần, trọng linh lực coi nhẹ luyện thể. Bởi vì tu luyện thân thể không có tác dụng, Hóa hình thuật rất phong phú, có thể hoàn toàn áp chế, làm cho đối phương không thể cận thân được.
Ngưu Hoàng không nhìn ra tu vi cảnh giới của hắn, như vậy chỉ có hai loại khả năng. Một loại là người này là đại tu sĩ lánh đời, thâm bất khả trắc. Loại thứ hai chính là người này chỉ là một người luyện thể, thân thể hơi mạnh mà thôi.
- Chỉ là nghe đệ đệ nói, người này chỉ hơn hai mươi tuổi, tu sĩ trong tuổi này, cho dù là ở trong tứ đại Hoàng tộc hoặc là ba đại tông môn chỉ sợ cũng chỉ đạt tới Kim Đan mà thôi. Tiểu tử ngốc nghếch này, hừ hừ.
Ngưu Hoàng theo Lâm Dịch đi tới vùng đất hoang bên ngoài thôn trấn, trong lòng đã tự định giá như thế.
Lâm Dịch lại không biết tâm tư của Ngưu Hoàng, nhưng hắn đã cảm nhận được người này có tu vi Trúc Cơ đại thành.
Lâm Dịch không muốn đấu sinh tử với người này, hơn nữa song phương cũng không có thâm cừu đại hận gì cả. Nếu chém giết người này, tông môn phía sau đối phương sẽ tra xét, tìm hiểu nguồn gốc. Một ngày nào đó sẽ tìm tới trên đầu Hải gia, như vậy sẽ mang đến họa diệt môn cho Hải gia.
- Lúc này phải dùng thủ đoạn cường thế để hàng phục người này, chấn nhiếp hắn. Làm cho trong lòng hắn có điều cố kỵ, đây mới là biện pháp tốt nhất để giải quyết việc này.
Nếu như linh lực không dung hợp cùng ma khí, như vậy dựa vào linh lực Trúc Cơ sơ kỳ cộng thêm Bất Diệt kiếm thể của Lâm Dịch đã đủ để thoải mái trấn áp người này.
Nhưng lúc này Lâm Dịch không có chút linh lực nào, nếu như muốn vận dụng, chỉ có hóa Ma. Về phần hậu quả khi hóa Ma, có lẽ sẽ vĩnh viễn biến thành nô lệ của giết chóc.
Chỉ bằng vào Bất Diệt kiếm thể cũng có thể trấn áp được người này, nhưng phải phí tay chân một chút. Với thân thể của Lâm Dịch hôm nay, cũng có thể một quyền đánh nát pháp thuật của Trúc Cơ đại thành. Nhưng nếu đối phương tế ra Linh khí, muốn cận thân thì lại phải phí chút thời gian.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Ngưu Hoàng lắc mình đi ra, đáp xuống vị trí cách Lâm Dịch vài chục trượng, lạnh lùng nhìn hắn.
- Tại hạ Ngưu Hoàng Tiềm Long Sơn, đạo hữu xưng hô thế nào?
Ngưu Hoàng đã nhận định Lâm Dịch chỉ là phàm nhân có thân thể cường đại cho nên cũng không đặt hắn ở trong lòng, khóe miệng lộ ra một tia đùa giỡn.
Lâm Dịch vẫn mang mũ rơm như cũ, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngưu Hoàng này cách mình vài chục trượng, bộ pháp mà Liệt truyền thụ cũng có thể làm được việc trong nháy mắt vượt qua mấy trượng xa, nhưng mình không thể vận dụng linh lực, chỉ có thể bằng vào thân thể bạo phát, tốc độ chung quy có hạn. Ngưu Hoàng có đủ thời gian để tế ra Linh khí, thi triển pháp thuật. Đến lúc đó, sợ rằng sẽ lại là một phen ác đấu.
Ngưu Hoàng thấy Lâm Dịch không đáp, trong lòng cười nhạt, nói:
- Nghe nói hôm nay khẩu khí của ngươi rất lớn, muốn chém giết đệ đệ ta, ta tạm thời ngứa tay, cho nên muốn đến lĩnh giáo đạo hữu một phen.
Lâm Dịch cũng không tiếp lời mà cúi thấp đầu, như không nghe thấy lời nói của Ngưu Hoàng, hắn chỉ bước nhanh về phía trước.
Cận thân tranh phong, Lâm Dịch mới có thể nắm chắc thế cục trong tay, giải quyết dứt khoát.
Ngưu Hoàng nhìn Lâm Dịch từ từ tới gần, trong lòng rùng mình, nhanh chóng bay ngược ra, trong tay xuất hiện một kiện trường kiếm có Linh vận lưu chuyển.
Động tác này của Ngưu Hoàng như mây trôi nước chảy, trong chớp mắt tay đã bấm ra pháp quyết, trường kiếm vận sức chờ phát động.
Thần thức của Lâm Dịch cảm ứng được một màn này, hắn biết không thể chờ đợi được thêm nữa, thân thể khẽ động, nhanh chóng vọt tới trước.
Đúng lúc này, dị biến nổi lên.
Bước chân của Lâm Dịch vừa bước ra thì dưới chân hắn theo bản năng đã mô phỏng theo đạo văn của bộ pháp thần bí mà Liệt truyền thụ lại cho hắn.
Trong cơ thể hắn vốn không có linh lực để dùng, nhưng dường như trong lòng Lâm Dịch có cảm giác, ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt trên người đột nhiên lóe sáng, lộ ra một tia tinh quang chói mắt.
Một cỗ lực lượng màu vàng tím thần bí nhanh chóng từ mi tâm sáng lên, xuyên qua yếu huyệt của thân thể, chảy qua mỗi một huyệt vị, lan tràn ra khắp nơi.
Trong chớp mắt, đạo văn của bộ pháp bỗng nhiên thoáng hiện ở dưới chân của Lâm Dịch, lộ ra một tia khí tức phong cách cổ xưa mà lại thần bí.
Trong chớp mắt này, thời gian như cứng lại.
Toàn bộ thiên địa cũng như yên tĩnh, chỉ có thân thể Lâm Dịch là đang nhanh chóng di chuyển.
Cảnh vật bên cạnh theo khóe mắt Lâm Dịch thoáng cái trôi qua, sau đó hắn đã đến trước người của Ngưu Hoàng, khoảng cách không đến một cánh tay.
Động tác của Ngưu Hoàng ở trong mắt Lâm Dịch xuất hiện một tia chậm trễ trong chớp mắt.
Vài chục trượng, thoáng qua đã tới!
Bộ pháp thần bí này, nếu như là trước đây Lâm Dịch dùng linh lực Trúc cơ kỳ sau khi hóa Ma bạo phát, nhanh nhất cũng chỉ xa mấy trượng mà thôi.
Vừa nãy, khi dùng tinh thần lực để thi triển ra đạo văn, rốt cuộc đã có thể một lần hành động đột phá đến vài chục trượng.
Thời gian Lâm Dịch thu được tinh thần lực này cũng không lâu lắm, trước đây hắn nghiên cứu một phen cũng không có thu hoạch gì cả, cho nên hắn mới không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này dùng lên trên đạo văn của bộ pháp thần bí này lại mang đến cho hắn niềm vui ngoài ý muốn.
Chuyện này cũng đã xác nhận dự đoán trước đây của Lâm Dịch, tinh thần lực không giống như linh khí trên Hồng hoang đại lục, có pháp quyết và thủ đoạn vận dụng đặc biệt của nó.
Bộ pháp thần bí mà Liệt truyền thụ này, có lẽ nó vốn dùng tinh thần lực này để thi triển.
Ngưu Hoàng chỉ cảm thấy hoa mắt, một bàn tay trong suốt đã lớn dần ở trong con ngươi của hắn. Mà lúc này, trường kiếm trong tay hắn vẫn còn ở trong lòng bàn tay, chưa xuất ra.
- Ngươi...
Ngưu Hoàng chỉ kịp nói một chữ thì đã cảm giác được bàn tay kia rơi vào trên đầu của mình, trên bàn tay tuôn ra lực lượng vô cùng vô tận, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái thì đầu của hắn sẽ bị bóp vỡ.
Đối với niềm vui đột nhiên xuất hiện Lâm Dịch cũng có chút trở tay không kịp, thế nhưng hắn lập tức bình phục tâm thần, lại trầm giọng nói:
- Chỉ cần ngươi động một cái, ta sẽ khiến cho ngươi phơi thây tại chỗ!
Trong mắt Ngưu Hoàng lóe lên vẻ bối rối, nghĩ tới một loại khả năng mà hắn vừa mới suy đoán, thân pháp có tốc độ này mà lại không nhìn ra tu vi, đây rõ ràng chính là đại năng lánh đời rồi!
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngưu Hoàng lại càng hoảng sợ, những đại năng này tính tình cổ quái, chính tà không phân. Nếu như thực sự giết chết hắn thì hắn cũng chết oan chết uổng a.
Hắn run giọng nói:
- Đạo hữu, ồ, không, tiền bối thủ hạ lưu tình. Ta, ta chỉ đơn thuần muốn so tài một chút, không biết tiền bối có tu vi như thế, có chỗ nào mạo phạm, mong... mong tha mạng.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, nếu đã đạt tới mục đích kinh sợ, hắn không ngại giả vờ thêm.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch hơi trầm ngâm một chút, lại hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta mới ngàn năm không xuất thế, không nghĩ đến hậu bối bây giờ lại lớn lối như thế!
Ngưu Hoàng vừa nghe thấy hắn nói thế, trong nháy mắt mặt đã trở nên xám như tro tàn, sợ đến mức choáng váng. Phịch một tiếng, lập tức quỳ xuống mặt đất, không dám lên tiếng.
Trong lòng Lâm Dịch cười thầm, chậm rãi nói:
- Nhìn ngươi tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế, cũng không dễ, được rồi...
Ngưu Hoàng giật mình một cái, luôn miệng nói:
- Cầu tiên sư tha cho ta một mạng, cầu tiên sư tha cho ta một mạng.
Lâm Dịch nhìn thấy mình cũng đã hù dọa không sai biệt lắm, lúc này hắn mới nói:
- Ngươi đi đi, ta xuất sơn này cũng chỉ muốn nhìn xem thân nhân của ta có khỏe không mà thôi. Sau này bảo đệ đệ ngươi đừng có đi gây thêm chuyện ác, nếu như bị ta biết được, nhất định sẽ buông tha cho hai người ngươi!
Lâm Dịch nói xong, đưa bàn tay ra khỏi đầu của Ngưu Hoàng, chắp hai tay ra sau lưng, con mắt giả vờ cao thâm nhìn về nơi xa.
Ngưu Hoàng như được đại xá, luôn miệng xin lỗi, không dám ngự khí phi hành ở ngay trước mặt Lâm Dịch mà chạy như điên trên mặt đất ra ngoài vài dặm. Sau đó lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía sau một chút, trong lòng thầm mắng một tiếng. Sau đó mới ngự kiếm rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 71: Kinh Sợ
Chương 71: Kinh Sợ