Lâm Dịch trở lại động phủ bên trong Tiên Sơn, nhìn thấy Hải Tinh đang thỉnh giáo Nhập vi đạo với Vương Kỳ, mà Vương Kỳ cũng không giữ lại chút nào, nói ra cảm ngộ tâm đắc của bản thân, nói cho Hải Tinh nghe.
Nhìn thấy trạng thái của Hải Tinh, Lâm Dịch mỉm cười, rốt cục đã yên lòng. Hắn ra ngoài một lúc như vậy Hải Tinh đã đột phá đến Ngưng Khí tầng bốn, hơn nữa trạng thái của hắn bây giờ rất tốt, trầm ổn khiêm tốn, không táo bạo, là trạng thái phải có của người tu đạo.
Sau hơn mười ngày, trong các đệ tử ngoại môn không có tu sĩ nào tìm đến Lâm Dịch gây phiền phức nữa, Lâm Dịch cũng có thời gian thoải mái.
Nhưng Lâm Dịch có thể cảm giác được, vẫn có một ít tu sĩ mang theo địch ý rất rõ ràng, thế nhưng có thể là bọn họ đang chờ đợi khảo hạch nội môn cuối năm, muốn làm chút động tác ở trong Luyện Tâm điện chi chiến.
Lâm Dịch không đặt việc này vào trong lòng, trái lại còn tĩnh tâm nghiên cứu trận pháp, lợi dụng hơn mười ngày này, rốt cục hắn đã chữa trị hoàn tất sáu tầng sát khí luyện tâm trận, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mà tông chủ nhờ vả.
Đến khảo hạch nội môn cuối năm, hơn một nửa hơn ba ngàn tên đệ tử ngoại môn đều đi tham gia, chỉ có một chút đệ tử tu vi thấp không có một chút nắm chắc nào mới không đi tham gia, trong này cũng bao gồm cả ba người Lâm Dịch.
Mấy người Lưu Diệp diện bích một tháng, bực bội vô cùng, đang chờ tới lúc Luyện Tâm điện chi chiến sẽ giáo huấn Lâm Dịch một phen. Thế nhưng rất tiếc bọn hắn lại không biết, Lâm Dịch không có ý tứ tham gia.
Điều này làm cho mấy người Lưu Diệp cực kỳ khó chịu, thế nhưng cũng không dám tự ý xông vào động phủ của Lâm Dịch, ai biết chỗ đó được bố trí trận pháp gì, nếu như lại bị mưu hại một lần, như vậy cũng coi như mất hết mặt mũi.
Tầng ba Tiên Sơn, nơi này có năm mươi tòa động phủ, ở bên trong đều là người đứng trong top năm mươi đệ tử nội môn đứng đầu.
Bên trong một động phủ trong đó, một tu sĩ mặc đạo bào màu tím nhạt, toàn thân tròn vo, giống như một cái hang vậy, người đang ngồi ở một chỗ cao trong động phủ, đúng là Lý Trấn Hải trong đám đệ tử hạch tâm.
Ở phía dưới có một tu sĩ cúi đầu đứng thẳng, có tu vi Trúc Cơ đại thành, mặc một thân y phục màu đen, thân thể khôi ngô, thân cao chừng tám thước.
- Mông Dã, ta nghe nói Mộc Thanh không tham gia khảo hạch nội môn năm nay đúng không?
Lý Trấn Hải bình tĩnh hỏi.
Tu sĩ tên là Mông Dã gật đầu nói:
- Quả thực như thế, có người nói ngày ấy Mộc Thanh thắng Mã sư đệ, sau đó rất ít khi rời khỏi động phủ, chỉ là thỉnh thoảng đi ra tu bổ sát khí luyện tâm trận thì mới ra ngoài. Hơn nữa ta nghe nói, Mộc Thanh có dự định cuối năm sau mới tham gia khảo hạch nội môn.
- Ồ...
Lý Trấn Hải trầm ngâm một tiếng, hai mắt híp lại, bên trong có hàn quang chớp động, rơi vào trong trầm tư.
Nửa ngày sau, Lý Trấn Hải chậm rãi nói:
- Mông Dã, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.
- Lý sư huynh, mời nói.
Lý Trấn Hải nhẹ giọng nói:
- Lần này khảo hạch nội môn sẽ có đệ tử ngoại môn của phe phái Đông Phương chúng ta khiêu chiến ngươi, ngươi phải cố tình thua trận tỷ đấu này.
- Vì sao chứ?
Mông Dã biến sắc, nghi ngờ hỏi.
Ở trong môn, lúc khảo hạch, thua trận lúc giao thủ cùng đệ tử ngoại môn thì cũng có ý nghĩa Mông Dã hắn sẽ một lần nữa trở thành đệ tử ngoại môn, cố toàn bộ gắng trước đó sẽ trở nên uổng phí. Đệ tử nội môn top năm mươi lại bị đệ tử ngoại môn khiêu chiến thành công, đây là một chuyện rất là mất mặt.
Lý Trấn Hải hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ta nghe nói không ngờ Mộc Thanh đã lĩnh ngộ Nhập vi đạo, chuyện này có phần khó giải quyết. Hừ hừ, Ngưng khí tầng năm mà lại có thể vượt qua mấy cấp khiêu chiến Ngưng Khí tầng tám, hơn nữa dường như vẫn có thừa lực, người này rất khó đối phó.
Mông Dã nghe vậy có chút mơ hồ, nhưng không lên tiếng hỏi.
Lý Trấn Hải dừng một chút, nói:
- Cho nên ngươi thua tỷ đấu, một lần nữa xuống làm đệ tử ngoại môn. Ta muốn ngươi ở trong khảo hạch nội môn sang năm, đánh bại Lâm Dịch ở trong Luyện Tâm điện chi chiến. Dựa vào thực lực của ngươi, muốn một lần nữa thăng làm đệ tử nội môn tuyệt không phải là vấn đề. Về phần mặt khác, hừ hừ, chỉ cần các tu sĩ không phải người ngu thì đều có thể nhìn ra là chuyện gì xảy ra, sẽ không ai dám coi thường ngươi cả.
Trên mặt của Mông Dã lộ ra một chút do dự, cau mày nói:
- Lý sư huynh, một tu sĩ Trúc Cơ đại thành như ta đi đối phó với một tu sĩ Ngưng Khí như hắn, có phải hơi quá đáng hay không. Có đám người Lưu sư đệ cũng đủ rồi mà?
- Khà khà, quá đáng? Các ngươi vẫn còn quá non, Mộc Thanh này không đơn giản, nếu không phải cố kỵ thân phận thì ta cũng muốn tự mình xuất thủ!
Trong mắt của Lý Trấn Hải lóe lên một tia lạnh lẽo.
Cho dù Mông Dã là tu sĩ thuộc về phe phái Đông Phương, thế nhưng trong lòng cũng có chút phản kháng loại thủ đoạn nhỏ này, hơn nữa quả thực hắn không muốn vì một Mộc Thanh mà trở thành đệ tử ngoại môn lần nữa. Tâm tình phức tạp trong này, người ngoài khó có thể nắm bắt được.
Dường như Lý Trấn Hải đã nhìn thấu do dự của Mông Dã, hắn trầm giọng nói:
- Mộc Thanh này không rõ lai lịch, thân phận khả nghi, ta làm vậy cũng là cân nhắc thay cho tông môn, tuyệt không thể để cho hắn trà trộn vào trong hàng ngũ đệ tử nội môn. Mà hơn nữa, Mộc Thanh mới tới tông môn đã khiến cho tu sĩ phe phái Đông Phương chúng ta bị ngã đau như vậy. Mới được mười mấy ngày mà Đường trưởng lão, Lưu Diệp, Mã Quyền đều ngã vào trong tay của tiểu tử này, thù này không thể không báo!
Trong lòng Mông Dã lẩm bẩm một hồi, tuy rằng miệng nói thân phận lai lịch không rõ, như có lẽ là do ân oán mới là mục đích làm cho ngươi ra tay với Mộc Thanh chứ.
Đám tu sĩ phe phái Đông Phương cũng không phải đều ngưng tụ vào một chỗ, rất nhiều tu sĩ chỉ vì ngại thế lực của phe phái Đông Phương, sợ bị chèn ép cho nên mới gia nhập vào trong đó, vì muốn yên tĩnh trên đường tu đạo mà thôi, mà Mông Dã này chính là một trong số đó.
Còn nữa, Đông Phương sư huynh quả thực rất có khả năng lãnh đạo, thực lực thuộc về tồn tại đứng đầu trong đông đảo đệ tử, lại làm người hào sảng, cho nên mới tụ tập được một đám tu sĩ đi theo ở bên người.
Nghĩ đến đây, Mông Dã thử dò xét hỏi một câu:
- Lý sư huynh, đây là ý của Đông Phương sư huynh sao?
- Sao?
Lý Trấn Hải biến sắc, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào Mông Dã, khí tức Kim Đan ầm ầm bạo phát, một cỗ thần thức uy áp cường đại trong nháy mắt đã rơi xuống, rơi vào trên người của Mông Dã.
Mông Dã bị uy áp chợt phủ xuống làm cho đau đớn, trên trán dần dần toát ra tầng một mồ hôi lạnh, hít thở dần dần trở nên nặng nề.
Lý Trấn Hải lạnh giọng nói:
- Ngươi không muốn làm sao?
Mông Dã cố nén áp lực, nói:
- Lý sư huynh, ta, không phải là ý đó, ta chỉ là... tùy tiện hỏi một chút mà thôi.
Lý Trấn Hải hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi thu hồi thần thức uy áp lại, lại trầm giọng nói:
- Mông Dã, Lý Trấn Hải ta coi ngươi là huynh đệ, là hạch tâm của phe phái Đông Phương chúng ta, nếu như ngươi không tình nguyện làm thì cứ việc nói, ta không cưỡng cầu ngươi, ta có thể phái người khác đi làm chuyện này!
Mặc dù lời này nói rất êm tai, không bắt buộc, nhưng lại lộ ra vẻ cưỡng ép rất rõ ràng.
Mông Dã sao lại nghe không hiểu cơ chứ, hắn gượng ép cười cười, nói:
- Lý sư huynh yên tâm đi, cứ giao cho Mông Dã ta, nhất định ta sẽ giáo huấn tiểu tử kia thật tốt!
Lý Trấn Hải hài lòng cười cười, trong mắt lại vô cùng âm độc, hắn lạnh giọng nói:
- Giáo huấn cũng chia nặng nhẹ, tông môn chỉ không cho phép đánh chết phế tu vi, thế nhưng ngươi có thể hắn đánh thành tàn phế, làm cho hắn sợ hãi thủ đoạn của ngươi, sau này cũng không dám phách lối nữa!
Mông Dã hơi biến sắc, nghĩ ngợi nói:
- Cái này thì lại có chút quá phận, dù sao cũng là đồng môn.
Nhưng mà lời này hắn cũng không dám nói ra mặt.
Lý Trấn Hải cũng có thể cảm nhận được chỗ không thích hợp trong lời nói của mình, hắn ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
- Đây cũng là vì tốt cho Mộc sư đệ, nếu không, dùng tính tình của hắn đến Tu chân giới, sớm muộn gì cũng sẽ bị thua thiệt. Không bằng chịu thiệt ở trong tông môn, mài giũa góc cạnh của hắn, đối với hắn cũng là một loại rèn luyện.
Mông Dã gật đầu nói:
- Lý sư huynh nói cực phải.
Mà Lâm Dịch đang tĩnh tọa ngộ đạo ở dưới chân Tiên Sơn còn không biết trong tông môn đang nổi lên một cơn lốc nhằm vào hắn, trải qua một trận đánh trên Phù Không thạch trước kia đã có tu sĩ bắt đầu chú ý tới hắn, nhằm vào hắn.
Lâm Dịch chữa trị xong sát khí luyện tâm trận, sau đó hầu như đều tĩnh tọa không ra.
Thứ nhất là tiếp tục lĩnh ngộ Nhập vi đạo, thứ hai là củng cố tu vi của mình. Lâm Dịch mơ hồ cảm giác được, tu vi của hắn ở Trúc Cơ đã tăng trưởng quá nhanh, chưa tới nửa năm ngắn ngủi đã vọt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Trong này dường như cũng không có gì là không ổn, thế nhưng Lâm Dịch lại nghe sư phụ từng nói qua, Trúc Cơ là điểm quan trọng trong tu đạo, chân chính bước vào Trúc Cơ mới xem như là tiếp xúc được tu chân tu đạo. Lui về phía sau một bước chính là Ngưng Khí, phàm là người có chút tư chất đều có thể Ngưng Khí được. Thế nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể Trúc Cơ. Mà tiến thêm một bước, chính là Kim Đan, thọ nguyên có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích thiên địa, đạt đến con số kinh người là năm trăm năm.
Mà quan trọng nhất chính là, nếu như giai đoạn này tên là Trúc Cơ, đó chính là một giai đoạn đánh cơ sở cho con đường tu đạo sau này. Cần phải thận trọng, kiến tạo cơ sở cho tốt. Tựa như nền nhà vậy, cơ sở không được dựng tốt, mặc dù sau này tửu lâu có cao vạn trượng thì sau khi trải qua dãi nắng dầm mưa, vấn đề cũng sẽ từ từ nổi lên.
Toàn thân Tiên Sơn để lộ ra tiên khí linh vận dày đặc, mặc dù là động phủ ở chân núi, thế nhưng Lâm Dịch cũng có thể cảm nhận được rõ ràng mật độ linh khí nồng nặc trong này, đủ để tương đương với tốc độ hấp thu linh thạch hạ phẩm.
Lâm Dịch dự đoán, linh khí ở đỉnh núi sẽ càng dày đặc tinh túy hơn nữa. Tốc độ tu luyện ở đỉnh núi cũng sẽ tăng mạnh, đây cũng là nguyên nhân mà đệ tử tông môn tranh trước tranh sau chỉ vì muốn đi tầng cao hơn của Tiên Sơn để mở động phủ. Tốc độ tu luyện ở nơi đó có thể có thể đạt đến trình độ hấp thu linh thạch trung phẩm thậm chí là linh thạch thượng phẩm.
Nhưng hai người Hải Tinh, Vương Kỳ đều là Ngưng Khí kỳ, độ dày đặc của linh khí dưới chân núi đã đủ để sử dụng. Như vậy cũng coi như là hoàn cảnh tu luyện rất tốt cho Hải Tinh và Vương Kỳ. Sau khi Lâm Dịch bố trí Tụ linh trận, vô hình trung lại càng làm tăng tốc độ tu luyện của hai người lên.
...
Thời gian trôi qua cực nhanh, cách khảo hạch nội môn lần trước đã qua được nửa năm.
Bên trong động phủ của Lâm Dịch, hai người Hải Tinh và Vương Kỳ đang tham quan học tập vài đạo kiếm khí màu lam trong lòng bàn tay của Lâm Dịch.
Hôm nay Hải Tinh đã có tu vi Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong, bản thân ở trong Tiềm Long sơn đã lột bỏ thân thể phàm thai mà hóa rồng. Lúc này phối hợp với linh khí nồng nặc ở Tiên Sơn, lại có Tụ Linh đại trận của Lâm Dịch phụ trợ, tu vi đột nhiên tăng mạnh, hiểu biết đối với Hóa Hình thuật cũng đã có đột phá.
Về phần Vương Kỳ, cho dù chỉ là thân thể phàm thai, nhưng hắn lại hơn ở chỗ chăm chỉ, nửa năm qua không có thư giãn chút nào. Dưới sự dốc lòng chỉ đạo của Lâm Dịch, không ngờ cũng đạt đến Ngưng Khí tầng chín.
Trong nửa năm này tu vi của Lâm Dịch không có chút tăng trưởng nào, thế nhưng khí tức lại càng hùng hậu, càng khiến cho người ta không phán đoán ra được, ở chỗ sâu trong mắt cũng mơ hồ lộ ra một tia kiếm quang, rất là sắc bén.
Lúc này chính là ngày đại bỉ của tông môn.
Ba người Lâm Dịch không đi quan sát, nhưng lại nghe nói hai chuyện lớn.
Hải Tinh bế quan nửa năm, dường như Minh Không cũng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, tĩnh tâm lại bế quan tu luyện. Trước khi đại bỉ tông môn diễn ra đã đột phá đến Kim Đan kỳ, trở thành tu sĩ Kim Đan danh xứng với thực. Nhưng bởi vì đột phá không lâu, căn cơ vẫn chưa ổn định cho nên chuyện khiêu chiến đệ tử hạch tâm Lý Trấn Hải cũng không thành công.
Nhưng vẫn tạo ra cho Lý Trấn Hải cảm giác uy hiếp rất lớn, hầu như phải dùng hết toàn lực mới đánh bại được Minh Không.
Còn có tin tức nặng ký nữa, chính là một trong các đệ tử hạch tâm của tông môn, là Ngụy Tinh Thần đã thành công thông qua thí luyện tầng sáu Luyện Tâm điện, thu được tư cách truyền thừa bí thuật tông môn, biến thành tu sĩ thứ ba trong hàng ngũ các đệ tử tông môn có tư cách nhận được truyền thừa bí thuật.
Đối với tất cả chuyện này Lâm Dịch không có quá nhiều hứng thú, hắn chỉ chờ tới khảo hạch nội môn cuối năm nay mà thôi...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 147: Âm mưu nhằm vào lâm dịch
Chương 147: Âm mưu nhằm vào lâm dịch