TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 161: Nổi giận

"Đã như thế thì ta đành nói rõ vậy, nguyên tắc của Giang Nam thương hội là một bát cơm ăn thì ngàn người cùng hưởng, Bạch gia các người vì sao lại lũng loạn việc tiêu thụ nội y. Hôm nay ta đại biểu cho Giang Nam tám mươi hai lộ thương gia tìm ngươi đòi một lời giải thích?"

Trương hội trưởng trầm giọng nói.

 

 

Mẹ nó, thì ra bọn này ngưỡng mộ chúng ta. Thấy Bạch gia nắm được quyền tiêu thụ nội y, trong lòng ghen ghét nên lúc này mới cùng nhau làm khó dễ.

 

"Vậy ý Trương hội trưởng là muốn làm sao đây?"Nếu là bàn chuyện buôn bán, Lưu Phong hiểu được hay nhất là cứ mỉm cười mà đối phó

 

Quả nhiên Trương hội trưởng thấy vẻ mặt Lưu Phong cười cười, như muốn lấy lòng mình, trong lòng mừng rỡ: "Ha ha, có tiền thì mọi người cùng hưởng. Bạch gia các người có thể phân ra một bộ phận tân thức nội y cấp cho mọi người cùng nhau tiêu thụ được chăng?"

 

Lưu Phong nhịn không được nở nụ cười, đúng là trí thương bàn chuyện làm ăn. Địa cầu ai mà chả biết, lũng đoạn mới có thể hình thành lợi nhuận tối đa. Nhất là tân thức nội y lại hoàn toàn mới, lúc này danh tiếng nổi như cồn, làm gì có chuyện nhường một bộ phận tiêu thụ cho người khác. Hơn nữa theo quy mô và tốc độ sản xuất nội y hiện nay lại càng không không có khả năng giao cho nhiều nhà tiêu thụ.

 

Đạo lý này ai mà không hiểu, Bạch Vũ nhíu mày nói: "Trương hội trưởng, ngươi dựa vào cái gì mà muốn chúng ta chia cho một bộ phận tiêu thụ đây?"

 

Trương hội trưởng cười lạnh một tiếng đáp: "Bạch tiểu thư, xem ra ngươi quả thực không thích hợp để kinh doanh. Đạo lý có lợi mọi người cùng hưởng mà ngươi cũng không hiểu à?"

 

Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng nói: "Tân thức nội y của Thiên Thượng Nhân Gian ngu nhạc thành giao quyền đại lý tiêu thụ cho chúng ta. Nếu Trương hội trưởng muốn chia chén canh này, ta nghĩ ngươi tìm sai địa phương rồi. Ngươi nên tới Thiên Thượng Nhân Gian ngu nhạc thành mà nói chuyện đi. Chúng ta không thể làm chủ việc này được." Bạch Vũ tay múa Thái Cực Quyền, đá trái banh này sang cho Thiên Thượng Nhân Gian.

 

Trương hội trưởng mặt biến sắc, cười một tiếng đáp: "Bạch tiểu thư, chuyện cùng Thiên Thượng Nhân Gian hợp tác, chúng ta sẽ tự đi đàm phán. Bây giờ chúng ta chỉ muốn biết cuối cùng ngươi có chịu xuất ra một bộ phận tiêu thụ cấp cho mọi người hay không? Ngươi còn nhỏ, có một số chuyện còn không hiểu rõ, làm việc cũng đừng nên tuyệt tình quá."

 

Trắng trợn uy hiếp mà, Lưu Phong cười một tiếng đáp: "Ta còn hoài nghi các ngươi cuối cùng có phải Giang Nam thương hội hay không? Như thế nào lại thấy chẳng khác gì lũ cường đạo? Chính mình không nghĩ được biện pháp kiếm tiền, lại ghen ăn tức ở, chạy tới khi dễ một tiểu cô nương."

 

Trương hội trưởng càng ngày càng mơ hồ về lai lịch của Lưu Phong, đành phải nhẫn nhịn nói: "Người trẻ tuổi nói nên có chừng mực, với những lời của ngươi vừa rồi ta hoàn toàn có thể kiện ngươi tội phỉ báng."

 

Lưu Phong như chẳng nghe thấy lời Trương hội trưởng, trong mắt hiện lên một tia âm quang, nhìn Trương hội trưởng nói: "Được rồi, không phải ra vẻ, ngươi là loại gì, tự ngươi rõ nhất. Các ngươi đơn giản là thừa dịp Bạch gia phụ tử vắng mặt, cháy nhà hôi của sấn tới đánh cướp. Loại người vô sỉ như thế này ta giờ mới gặp đó. Trước kia xem TV, cứ tưởng những việc thế này toàn bịa đặt, phi thực tế, bây giờ xem ra chuyện như vậy quả nhiên phát sinh. Đáng tiếc các ngươi gặp phải ta thì xui xẻo rồi."

 

"Xem TV?" Bạch Vũ thấy Lưu Phong tự mình ra mặt, trong lòng tràn đầy vui mừng, bỗng dưng nghe được một câu xem TV, vẻ mặt mờ mịt. TV là vật gì chứ?

 

Đám người Trương hội trưởng đúng là muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, Bạch gia chính là đại hộ số một số hai ở Giang Nam, Bạch lão đại thậm chí đã từng ngồi ghế hội trưởng thương hội, cũng bởi vậy mà đắc tội với không ít người. Hiện tại bọn chúng nhân dịp kéo đến làm khó dễ, chiếm tiện nghi.

 

Đương nhiên bọn họ đều là người có thân phận, mặc dù đúng là có mục đích đánh cướp nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ văn chương. Ai ngờ lần này kịch còn chưa bắt đầu diễn đã bị Lưu Phong một câu nói trắng hết cả ra.

 

Thực ra cho tới bây giờ, Trương hội trưởng cũng không cố kị, nói trắng ra, Bạch gia bây giờ chỉ có một cô nương chưa trưởng thành, đối phó nàng lại không dễ dàng ư.

 

"Bạch tiểu thư, điều cần nói ta cũng đã nói rồi, bây giờ ngươi lựa chọn ra sao?" Lại bắt đầu trắng trợn uy hiếp rồi.

 

Im lặng một lúc lâu, thấy bộ dáng Bạch Vũ đau đớn đáng thương, một vị công tử có chút động tâm, khuôn mặt tươi cười tiến lên nói: "Bạch tiểu thư, không cần lo lắng, có ta ở đây tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất đâu."

 

Bạch Vũ hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý tới hắn.

 

Vị công tử vội vàng nói: "Bạch tiểu thư, xin tự giới thiệu, ta tên là Trương Đắc Ý, là trưởng tử của Giang Nam thương hội hội trưởng, tài cao bát đấu, học phú ngũ xa (ý nói tài cao học rộng, bụng đày kinh luân đây mà). Năm nay 22 tuổi, lại chưa kết hôn. Nếu Bạch tiểu thư chịu gả cho ta, ta lập tức giúp ngươi bỏ qua việc này, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi chịu một chút ủy khuất."

 

"Phì-!" Nghe Trương Đắc Ý tự giới thiệu, Lưu Phong không nhìn được bật cười. Thật không ngờ trên đời còn có kẻ ngu dốt đến vậy.

 

Trương hội trưởng nghe xong con mình nói, con mắt sáng ngời, tự trách chủ ý hay như vậy mà mình sao không nghĩ tới. Quả thật nếu để cho nhi tử cưới Bạch Vũ, sản nghiệp của nhà họ Bạch không phải biến thành của nhà họ Trương sao? Còn tranh chấp làm gì nữa.

 

Nghĩ tới đây, Trương hội trưởng cười nói: "Bạch tiểu thư, chẳng hay ngươi thấy đề nghị của khuyển tử thế nào? Kỳ thật khi cha ngươi còn sống, chúng ta cũng đã từng bàn tới việc hôn sự này. Chỉ tiếc Bạch huynh ra đi sớm quá, chuyện này còn chưa định. Bất quá cũng không quan hệ, Bạch huynh vắng mặt thì còn có ta."

 

 

 

Trương Đắc Ý tiếp lời: "Đúng vậy, khi bá phụ còn sống, người đối với ta rất là coi trọng, nhiều lần tỏ ý muốn ta trở thành con rể."

 

Nhìn phụ tử Trương gia biểu hiện đê tiện, Lưu Phong không nhịn được cười. Đây mới gọi là vô sỉ, chính thức là vô sỉ. Chuyện không nói có mà phụ tử Trương gia nói đến mặt không đỏ, tim không run.

 

Cao thủ, đây mới chính thức là cao thủ. Phụ tử Trương gia nếu đem so với Lưu Phong hắn thì bản thân hắn e là thuần khiết như tuyết.

 

"Bạch Vũ muội muội, ngươi hãy nghĩ tới nguyện vọng trước đây của bá phụ, đáp ứng lời cầu hôn của tại hạ."

Trương Đắc Ý thấy Bạch Vũ không nói gì, còn tưởng rằng nàng đã động tâm.

 

"Vô sỉ!" Cho dù là bằng đất lúc này cũng không thể nhịn được nữa, Bạch Vũ cuối cùng không nhịn được mắng một câu.

 

Trương hội trưởng nhất thời sắc mặt tức giận: "Không chịu cân nhắc, chẳng biết tốt xấu."

 

"Cút!" Tức giận là ma quỷ, nhưng đối mặt với sự vô sỉ của phụ tử Trương gia, Lưu Phong không thể không nổi giận.

 

"Ngươi muốn làm gì?" Trương hội trưởng tức giận quát.

 

"Nói thêm câu nữa rồi xéo. Lão tử là người văn minh đó." Lưu Phong vươn tay vỗ mạnh lên mặt bàn trước mặt, rầm một tiếng, cái bàn liền sập xuống.

 

Trương Đắc Ý hơi kinh hãi không nghĩ được Lưu Phong trông nho nhã vậy mà khí lực lại lớn như vậy. Vội vàng lui về sau vài bước, run giọng hỏi: "Ngươi muốn thế nào?. Ngươi muốn đánh nhau sao?"

 

"Đánh nhau? Ngươi xứng sao?" Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Lão tử muốn đánh ngươi cũng giống như đánh lũ súc sinh vậy!" Vừa dứt lời, Lưu Phong đã xuất hiện trước mặt Trương Đắc Ý, chỉ nghe phanh phanh hai tiếng, quyền đầu của Lưu Phong đã nện lên trên người y.

 

Hét thảm một tiếng, Trương Đắc Ý ngã vật xuống đất, không đứng dậy nổi, khóe miệng thậm chí còn rỉ máu.

 

Trương hội trưởng thấy ái tử bị người ta đánh trọng thương, vội vàng hô to: "Người đâu, người đâu, nhanh đi báo quan, nhanh đi báo quan."

 

"Lão tử đây chính là quan!" Lưu Phong cười hắc hắc giơ tay tát lên mặt Trương hội trưởng liền mấy cái.

 

Những kẻ tới cùng Trương hội trưởng, thấy tình thế không ổn vội vàng cướp đường mà chạy, người đi báo quan, kẻ gọi tay chân. Người nhà Bạch gia cũng không ngăn trở, thủ đoạn của Lưu Phong bọn họ đã thấy qua. Hôm nay bọn người kia tuyệt đối không có kết cục gì tốt đẹp.

 

"Giữa ban ngày ban mặt ngươi cư nhiên đánh bổn hội trưởng, trong mắt ngươi còn vương pháp hay không?" Trương hội trưởng bị đánh sưng vù hai má, tức giận quát.

 

"Vương pháp, lão tử chính là vương pháp." Tại thời đại pháp chế còn chưa hoàn thiện này, Lưu Phong nói chính hắn là vương pháp cũng không quá đáng.

 

"Ngươi. ngươi." Trương hội trường chỉ vào Lưu Phong giận dữ mắng: "Quan phủ sẽ không buông tha ngươi đâu."

 

Người Bạch gia nghe vậy trong bụng cười thầm, không sợ quan phủ tới, chỉ sợ quan phủ tới rồi đến lúc đó người gặp bất lợi tuyệt đối là Trương hội trưởng chứ không phải Lưu Phong.

 

"Ngươi dối gạt người quá đáng" Trương hội trưởng phẫn nộ, giống như một con trâu điên vậ.

 

"Dám lừa gạt trơ trẽn như vậy sao?" Lưu Phong cười lạnh nói: "Mới vừa rồi ngươi cùng nhi tử đối đãi với Bạch Vũ như vậy, muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, cũng không coi kĩ xem bản lãnh của họ ra sao hả?"

 

"Bạch Vũ, ngươi thực không coi Giang Nam thương hội ra gì sao? Ngay cả hội trưởng đại nhân mà các ngươi cũng dám đánh, Giang Nam thương hội sao có thể buông tha cho các ngươi được." Một người mập mạp to gan đứng dậy gầm lên. Trong thời gian ngắn, viện quân đã đến đông. Đáng tiếc đều mới chỉ là"quân tử" động khẩu không động thủ.

 

"Giang Nam thương hội? Thương hội thì làm sao? Các ngươi thực tưởng rằng Giang Nam thương hội có thể tại Giang Nam thương giới một tay che trời." Lưu Phong ha ha cười lớn nói: "Có bản lãnh các người tới Phượng Viên, tới Thiên Thượng Nhân Gian mà diễu võ dương oai a?" Nói xong Lưu Phong nhấc chân đá Trương hội trưởng ra ngoài. Trương hội trưởng đau đớn kêu to, thật là thảm thiết.

 

Sau đó Lưu Phong xoay người nhìn đám thương buôn của Giang nam thương hội, trong mắt hiện một tia hung dữ, cả giận nói: "Bạch gia phụ tử khi còn sống, đối với các vị cũng không tệ. Không nghĩ tới các người lại sinh tâm tư thế này. Quả thực so với súc sanh cũng không bằng."

 

Bạch Vũ thấy Lưu Phong tức giận, trong lòng vừa mừng vừa sợ, sợ Lưu Phong gây ra đại họa, mừng là hắn thực sự quan tâm tới mình, quan tâm Bạch gia.

 

"Đại ca, đừng làm lớn chuyện mà" Bạch Vũ tiến lên thấp giọng khuyên nhủ.

 

Lưu Phong quay đầu liếc nhìn Bạch Vũ, thấp giọng trả lời: "Tiểu muội, có câu này ngươi chưa nghe qua sao, người hiền thì bị khinh, ngựa hiền thì bị cưỡi, nhịn không thể nhịn được nữa thì không cần phải nhịn. Phụ huynh ngươi không còn, nếu cứ mềm mỏng sẽ càng làm kẻ khác khinh thường Bạch gia. Đến lúc đó tất cả mọi người đều cho là Bạch gia dễ khi dễ. Vậy Bạch gai sau này làm sao còn chỗ đứng tại thương giới đây? Chuyện hôm nay chỉ có thể làm lớn. Ta chính là muốn mọi người biết dù Bạch gia nam nhân không còn, Bạch gia nữ nhân cũng không dễ bị khi dễ. Tiểu muội, chuyện hôm nay ngươi không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt."

| Tải iWin