"Ngươi là ai ta không biết, nhưng ta biết có người sẽ nhanh chóng bắt ngươi phải nói."Đỗ Nguyệt đang suy nghĩ nhân cơ hội này bỏ qua sáu ngàn lượng, chuyên tâm vào năm vạn lượng của Lưu Phong. Cho nên quyết định trở mặt với Hoa phục nam tử, đương nhiên là hắn không tự ra tay, lát nữa sẽ có binh mã hoàng thành đến đây. "Thật sao?" Hoa phục nam tử khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Vị lão bản này, ngươi thật là hài hước. Bất quá cũng tốt, ta chờ xem ngươi gọi ai đến đây." "Cứ chờ xem." Đỗ Nguyệt lạnh lùng nói. Tiểu Điệp vẫn rơi lệ không thôi, vốn là lúc tiến nhập vào Giáo ti phường, nàng đã định đi tìm cái chết, nhưng thái giám quản sự nói cha nàng Trương Trạch Toàn mắc phải trọng tội. Nàng phải bán nghệ chuộc tội, như vậy mới có thể giảm bớt tội cho cha. Vì nguyên nhân này mà Tiểu Điệp mới phải nhắm mắt có nén nỗi khổ trong lòng, tấu nhạc cho khách nhân mua vui. Sống không bằng chết! Nàng bây giờ mới thấu hiểu được bốn chữ này. Một lát sau, quả nhiên là binh mã hoàng thành đã đến. Cầm đầu là một gã Bách tổng dẫn theo một đội vệ sĩ chạy đến. Vào cửa, hắn nhìn Đỗ Nguyệt sau đó hỏi: "Đỗ lão bản, nơi này là ai đến đây náo loạn?"Đỗ lão bản cười hắc hắc nói: "Trương tướng quân, người tới rất đúng lúc, chính là người này." Nói xong chỉ về Hoa phục nam tử. "Là ngươi." Bách Tổng nhìn mấy tên tráng hán phía sau Hoa phục nam tử, tựa hồ cũng cảm thấy người này lai lịch bất phàm: "Xin hỏi ngươi là công tử của phủ thượng nào?" Ánh mắt của Bách Tổng dễ dàng phát hiện ra những tráng hán sau lưng công tử này đều là hảo thủ, hơn nữa còn lộ ra khí tức của quân đội đã nhiều năm chinh chiến trên sa trường. Hoa phục nam tử cười hắc hắc: "Chuyện hôm nay, e là ngươi không còn chủ trì được nữa." Đang nói chuyện, một gã tùy tùng của hoa phục nam tử tiến lên, từ trong ngực xuất ra một lệnh bài màu vàng, Bách Tổng vội vã nhìn thoáng qua, sắc mặt đại biến: "Công tử, xin lỗi, tại hạ không biết là người." "Được rồi, không biết không có tội, ngươi có thể rời đi." Hoa phục nam tử độ lượng nói. "Công tử, vậy ty chức xin cáo từ." Bách Tổng vội vàng gọi thuộc hạ rút đi. Đỗ Nguyệt nhìn cảnh tượng này, nhất thời ngây dại, từ thái độ của Bách Tổng thì xem ra mình đã chọc vào một đại nhân vật. "Trương tướng quân, ngươi đừng đi." Đỗ Nguyệt nhanh chóng tiến lên ngăn cản Bách Tổng lại. Bách Tổng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Đỗ Nguyệt nói: "Xin lỗi Đỗ lão bản, chuyện của ngươi ta không giúp được. Ngươi tự mình xử trí đi." "Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Vị công tử này tột cùng là ai?" Đỗ Nguyệt u sầu hỏi. Bách Tổng đi ra cửa, thấp giọng nói: "Đỗ lão bản, ta chỉ có thể nói là ngươi đã chọc đến nhân vật không nên chạm vào." Nói xong nhưng lời này, Bách Tổng vội mang thuộc hạ rời khỏi, tránh khỏi một trường phiền toái. Đỗ Nguyệt căng thẳng quay đầu lại, nhìn Hoa phục nam tử cầu khẩn: "Công tử, người yên tâm, ta sẽ giúp công tử dạy dỗ lại tiện nhân này. Cam đoan làm cho người hài lòng." "Thật sao? Ngươi bây giờ không tức giận nữa à?" Hoa phục nam tử khinh thường nói. "Có công tử tại đây, tại hạ nào dám. Công tử, người đừng đùa nữa. Tại hạ biết sai rồi." Đỗ Nguyệt bây giờ đã biết thân biết phận, ngay cả Bách Tổng cũng không giúp được hắn thì thôi, đành buông tha năm vạn lượng kia vậy. "Hừ, bổn công tử không rảnh cùng ngươi so đo tính toán, nhanh dạy dỗ tiện nhân kia chu đáo. Đêm nay nếu ta vui vẻ thì chuyện hôm nay ta bỏ qua, nếu không thì ngươi cứ mở mắt to ra mà nhìn." Hoa phục nam tử cười lạnh nói. "Công tử yên tâm." Đỗ Nguyệt vội nói: "Tại hạ nhất định sẽ làm cho Tiểu Điệp hảo hảo phục vụ công tử. Chi phí đêm nay hoàn toàn miễn phí." Xoay người lại nhìn Tiểu Điệp, trong mắt Đỗ Nguyệt hiện lên một đạo hung quang, âm thanh lạnh lùng nói: "Tiện nhân, ngươi không biết mình là ai sao? Bất kể trước kia ngươi là ai nhưng ngươi tới nơi này của ta thì ngươi chính là con điếm, chính là kỹ nữ, ngươi biết không? Nhiệm vụ của người là hảo hảo phục vụ vị công tử này, đêm nay nhớ rên rỉ lớn cho ta. Nếu không ngày mai ta sẽ cho hai mươi nam nhân chơi ngươi. Nước mắt lại rơi xuống mặt đất. Hoa phục nam tử nhìn bộ dáng của Tiểu Điệp, trong lòng không có chút nào hưng phấn: "Đỗ lão bản, ngươi nói cái gì đấy. Bổn công tử chính là người văn minh, ngươi như thế nào nói với Tiểu Điệp như vậy?" "Tiểu Điệp, yêu cầu của ta cũng không cao, chỉ cần đêm nay ngươi phục vụ ta cho tốt, chuyện của cha ngươi ta sẽ giúp ngươi." Tiểu Điệp ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Hoa phục nam tử, trong mắt bắn ra một tia hận thù. Hoa phục nam tử khẽ nhíu mày, cười lạnh một tiếng: "Xem ra rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Đỗ lão bản, mau cởi hết quần áo tiện nhân ra, cũng tốt, cho mọi người cùng thưởng thức thân hình của tiện nhân này." Đỗ Nguyệt cũng hơi kinh hãi nói: "Công tử, như vậy có chút không hay?" "Không có gì là không hay, bổn công tử vui là được." Hoa phục nam tử lạnh lùng nói. Đỗ Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ hôm nay sao lại gặp phải sát tinh như vậy. "Tiểu Điệp, là tự ngươi không biết tốt xấu, đừng trách ta." Đỗ Nguyệt lạnh lùng quát lên, vài tên hộ vệ thanh lâu đi đến, định lột hết quần áo Tiểu Điệp ra. Tiểu Điệp nhất thời kinh hô, hai tay ôm lấy ngực, bất quá nàng như thế nào có thể ngăn cản được tráng hán. Rất nhanh chóng áo ngoài và quần dài đã bị xé rách, nội y màu đỏ hoàn lộ ra ngoài. Các khách nhân nhất thời đều sáng mắt, nhìn chằm chằm vào Tiểu Điệp, thưởng thức thân hình hấp dẫn của nàng. Lưu Phong vẫn lẳng lặng quan sát, đến lúc quần áo bên ngoài của Tiểu Điệp bị xé rách, hắn mới chậm rãi bước lên, hét lớn: "Dừng tay." Người ta đã có câu nói, anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải chọn đúng thời cơ mà cứu thì mới là vương đạo. Đỗ Nguyệt nghe vậy, thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ là kỳ tích xuất hiện?" Lưu Phong trong mắt hiện lên vẻ giận dữ: "Còn không ngừng tay, các ngươi thật là súc sinh, nhiều người như vậy lại khi dễ một nữ tử chân yếu tay mềm, còn là người sao? Có bản lĩnh thì thử với ta đây." Thanh lâu hộ vệ bị hắn sỉ nhục, nhất thời đồng loạt tiến lại phía Lưu Phong. Bất quá người còn chưa đến gần được Lưu Phong đã bị một cỗ kình phong vô hình đánh té lăn trên mặt đất. Đỗ Nguyệt kinh hãi nhưng cũng mừng rỡ. Vị mặt trắng nhỏ công tử này quả là kỳ tích. Năm vạn lượng bạc thật là hấp dẫn đây. Hoa phục nam tử xoay người nhìn Lưu Phong, kinh ngạc nói: "Là ngươi. ngươi như thế nào cũng ở chỗ này." "Đỗ lão bản, phiền ngươi mang quần áo cho Tiểu Điệp cô nương mặc vào." Lưu Phong mặc dù thanh âm bình thường nhưng trong đó lại lộ rõ một khí thế làm cho người khác không thể cự tuyệt được. Đỗ Nguyệt không dám nói hai lời, vội phân phó một cô nương mang quần áo đến cho Tiểu Điệp. Tiểu Điệp thấy có người vì mình xuất đầu, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt có chút hy vọng, chờ mong. Lưu Phong quỷ dị mỉm cười: "Chu tam công tử, không nghĩ chúng ta lại gặp nhau ở đây, ngươi gần đây có khỏe không?" Chu tam ho một tiếng, lạnh nhạt cười nói: "Cám ơn ngươi, ta vẫn rất tốt." Lưu Phong vẻ mặt thân thiện, nhìn Chu Tam nói: "Chu Tam công tử, ta muốn chuộc thân cho Tiểu Điệp, không biết ngươi có thể nhường lại cho ta không?" CHu Tam nghe vậy trừng mắt nhìn Lưu Phong, âm thanh lạnh lùng nói: "Lưu huynh sao ngươi cứ tranh giành nữ nhân với ta? Đông Đông ta cũng đã nhường cho ngươi, ngươi muốn thế nào?" Nghĩ đến Đông Đông, Chu Tam lại cảm thấy bi thảm, vì chuyện này mà Yến Vương đối với hắn đã giảm hết sự tín nhiệm. "Đông Đông?" Lưu Phong lạnh lùng nói: "Chu Tam công tử, ngươi bị mất trí rồi hay sao? Đông Đông chưa bao giờ thích ngươi, ngươi cũng chưa bao giờ chiếm được ưu thế đối với ta, sao có thể nói là nhường?" "Lưu Phong, chuyện trước kia ta không nói nữa nhưng đêm nay ta không thể nhường Tiểu Điệp cho ngươi." Chu Tam vì thất bại đối với Vương Đông Đông nên mới thay đổi chủ ý, sinh ra hứng thú đối với nữ nhi của các quan. Hôm nay lại gặp được một vưu vật như vậy, làm sao có thể chắp tay nhường lại cho Lưu Phong được. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sau này hắn làm sao còn dám lăn lộn trong đám vương tôn công tử ăn chơi nữa chứ. "Được rồi, không cần ai nhường ai, tóm lại để cho Tiểu Điệp cô nương tự mình chọn lựa." Lưu Phong khe quát lên một tiếng. Chu Tam cười lạnh, quay lại nhìn Tiểu Điệp nói: "Ngươi chọn ta, ta cam đoan ta sẽ giảm bớt tội cho cha ngươi?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 310: Sự chọn lựa của hoa khôi
Chương 310: Sự chọn lựa của hoa khôi