TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 312: Tiểu Điệp cầu khẩn

Lưu Phong vội vàng ôm lấy Dương thị, một mùi hương của nữ nhân khẽ truyền lên mũi hắn.

 

Dương thị tựa hồ đã sớm nghĩ tới, tiến vào ngực Lưu Phong, bất quá trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

 

Áp lồng ngực vào thân thể nữ nhân, Lưu Phong âm thầm vui vẻ, thân thể của nàng rất mềm mại, rất thơm. nhất là mùi hương của nàng thật làm cho hắn nhộn nhạo, rung động.

Bổng bổng của Lưu Phong cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, trở nên cương cứng.

 

Bất tri bất giác hai tay hắn bắt đầu du ngoạn trên người nàng, cảm giác ấm áp, mềm mại từ bàn tay làm cho bổng bổng của hắn càng thêm hùng tráng.

 

Rốt cuộc bổng bổng đã dựng lên, khẽ đâm vào bụng của Dương thị, nàng cũng cảm nhận được vật gì đó cứng rắn, đang muốn lấy tay nắm lấy nó, không ngờ từ tay lại truyền đến một khoái cảm mãnh liệt.

 

Thân thể của Dương thị khẽ run lên, xuất hiện một tia khát vọng, nhu cầu sinh lý không ngừng vươn lên trong lòng nàng.

 

Bổng bổng của Lưu Phong nằm trong tay Dương thị, khiến cho hắn cũng run lên, một cảm giác tê mê truyền đi khắp nơi, hắn cũng cũng không chịu thua, bàn tay đặt lên song nhũ của nữ nhân, kích thích không thôi.

 

Dương thị không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ, mặc dù nàng có chút ngượng ngùng nhưng thân thể lại cảm thấy vui sướng.

 

Lúc này bàn tay của Lưu Phong đã di chuyển xuống dưới khe rãnh giữa hai mông của nàng vuốt ve, thân thể Dương thị theo thế nhũn ra, nóng lên, toàn thân không còn một chút khí lực tồn tại.

 

Thân thể thoải mái, tâm lý cũng biến hóa, Dương thị lớn mật bắt đầu cầm chặt bổng bổng sáo lộng lên xuống, mỗi lần cảm nhận được thân thể Lưu Phong rung động, nàng lại cảm thấy vui sướng không thôi.

 

Đột nhiên nàng cảm thấy từ hạ thân một trận co rút lại, một thứ nước gì đó từ thân thể chảy ra.

 

"A." Một tiếng rên rỉ cáo vút từ miệng Dương thị phát ra, khoái cảm đã lên cực điểm.

Giờ phút này trong đầu Dương thị đã không còn tồn tại điều gì nữa, chỉ có cao trào kích tình, nhanh chóng gia tăng tốc độ vuốt ve bổng bổng của Lưu Phong.

 

Lưu Phong hiểu được chính mình cũng sẽ hỏng mất. Nữ nhân đạt đến cao trào, hạt anh đào trong tay trái của hắn đã trở nên cứng rắn, tay phải của hắn cũng cảm nhận được sự ướt át bên dưới.

 

Kiều mỵ rên rỉ, mỹ đồn hấp dẫn. tất cả nhưng yếu tố này làm cho Lưu Phong cảm nhận được khoái cảm khác thường, dục vọng bị thiêu đốt sôi trào.

 

Lưu Phong máu mũi dâng cao, áp miệng nóng bỏng của mình vào môi nàng, hai lưỡi đồng thời dây dưa tại một chỗ.

 

Ngay lúc này bổng bổng của Lưu Phong dưới sự ma sát của nữ nhân dần trở nên ngưng trọng, hạ thân bắt đầu căng cứng, hắn dám chắc sẽ nhanh chóng đạt đến cao trào.

 

Đúng tại thời khắc mấu chốt này thì ngoài cửa vang đến tiếng bước chân. Lưu Phong mặc dù đang tràn ngập trong dâm ý nhưng thính giác hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Từ tiếng bước chân, hắn phán đoán hẳn là Liên Nguyệt và Tiểu Điệp.

 

"Là Liên Nguyệt và Tiểu Điệp, mau nhanh lên một chút nữa." Lưu Phong nhắc Dương thị mau giúp hắn lên đỉnh.

 

Dương thị nghe vậy vội vàng gia tăng thêm tốc độ. rốt cuộc trước khi Tiểu Điệp và Liên Nguyệt bước vào cửa thì Lưu Phong đã phún xuất.

 

"Mẫu thân, thúc thúc, các người như thế nào ngồi trên mặt đất vậy?" Liên Nguyệt mở to mắt, tò mò hỏi.

 

"Không việc gì, ta và thúc thúc đang nấu cơm nhưng không nghĩ ra lại trượt chân té ngã." Dương thị đứng lên khẽ vuốt ve mái tóc, lạnh nhạt nói: "Liên Nguyệt, ngươi mau dẫn Tiểu Điệp cô nương quay lại phòng ăn, thức ăn đã chuẩn bị xong."

 

Liên Nguyệt âm thầm bật cười, vị mẫu thân đại nhân này cũng thật là, nói xạo cũng không biết đường nói. Tu chân Kim Đan kỳ mà có thể trượt chân té ngã sao? Thực là hãn hữu.

 

Tiểu Điệp mặc dù không biết gì về tu chân nhưng nhìn cục diện trước mắt thì nàng đã khám phá ra sự mập mờ giữa hai người, nhất là Dương thị, gương mặt vẫn còn ửng hổng, hiển nhiên là vừa đạt đến cao trào.

 

Chắc chắn là hai người bọn họ không làm chuyện gì tốt lành cả.

 

Ban ngày mà tuyên dâm sao? Tiểu Điệp không khỏi lo lắng cho vận mệnh của mình khi đi theo Lưu Phong.

 

Dương thị thấy Lưu Phong vẫn còn ngồi dưới mặt đất, đỏ mặt nói nhỏ: "Công tử, sao người vẫn chưa đứng dậy?"

Đứng lên? Ngươi nói dễ nghe quá, sau cao trào thì nam nhân cần phải nghỉ ngơi, hồi phục một lát mới được. Thực là không muốn đứng dậy, Lưu Phong khẽ nhéo vào mông Dương thị một cái sau đó mới quay người rời đi.

 

Đợi khi Lưu Phong thay quần áo, trở lại đại sảnh thì Dương thị đã chuẩn bị xong thức ăn, Liên Nguyệt và Tiểu Điệp đang chuẩn bị mọi thứ cho bữa ăn.

 

Thức ăn rất thịnh soạn, thập phần ngon miệng. Trù nghệ của Tiểu Điệp thậm chí không hề thua kém Liễu Thanh Nghi.

 

Cơm no xong, Lưu Phong gọi Tiểu Điệp vào phòng mình. Tiểu Điệp đi theo sau Lưu Phong, tâm tình thập phần phức tạp, có câu no say thì sinh dâm dục. Lưu Phong chẳng lẽ muốn thân thể của nàng.

 

"Tiểu Điệp, có chuyện ta muốn cùng ngươi thương nghị một chút." Lưu Phong sau khi đóng cửa phòng thì xoay người lại, khách khí nói.

 

Vị công tử này cũng thật là dối trá, Tiểu Điệp bây giờ là cá nằm trên thớt, ngươi muốn xơi ta thì cứ nói thẳng, cứ hết lần này đến lần khác bày ra một bộ dạng quang minh chính khí. Nếu ta không đồng ý thì ngươi có tha cho ta không? Tiểu Điệp lạnh nhạt nói: "Công tử vì Tiểu Điệp mà chuộc thân, Tiểu Điệp bây giờ đã là người của công tử. Ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế ấy." Tiểu Điệp bây giờ đã có chút cam chịu số phận. Kết cục thực không giống như nàng chờ mong nhưng nếu có thể nhờ hắn giúp nàng gặp mặt cha nàng một lần thì sau đó nàng sẽ không sống trên đời này nữa.

 

Lưu Phong khẽ cau mày, thầm nghĩ nữ nhân này hơn phân nửa là hiểu lầm chính mình.

 

"Tiểu Điệp, ta nghĩ ngươi có chút hiểu lầm ta. Ta thực là có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi." Lưu Phong cố điều chỉnh tâm tình của mình, ngữ khí rất chân thành, tránh làm cho cô nương này hiểu lầm.

 

Quả nhiên Tiểu Điệp thấy Lưu Phong nói xong, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều: "Công tử, có chuyện gì xin mời chỉ giáo."

 

"Tiểu Điệp, ngươi có biết vì sao ta chuộc thân cho ngươi không?"

 

Tiểu Điệp sắc mặt khẽ thay đổi, do dự một chút, cười khổ nói: "Chẳng lẽ công tử không phải vì thân thể của ta sao?"

 

Lưu Phong nghe vậy, sắc mặt có chút bực mình: "Tiểu Điệp cô nương, nghe khẩu khí của ngươi thì ngươi đối với dung mạo của mình rất là tự tin?"

 

"Không phải Tiểu Điệp tự tin mà sự thật là thế. Chẳng lẽ công tử không dám thừa nhận?"

 

"Hừ." Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu Điệp, nói thật cho ngươi biết ta sớm đã có thê thất, hơn nữa bên người cũng không thiếu nữ nhân xinh đẹp. Thê tử của ta so với ngươi thì hơn ngươi vạn lần. CHo nên ta đối với thân thể của ngươi không hề có hứng thú, một chút cũng không có."

 

Nữ nhân yêu cái đẹp, đây là đạo lý không thay đổi. Nghe Lưu Phong chê bai dung mạo của mình, Tiểu Điệp nhất thời nóng nảy: "Công tử, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ta không thể so với thê tử của ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà nói dung mạo của ta không có hấp dẫn?"

 

"Không dựa vào cái gì cả. Ta không muốn cùng ngươi tranh luận nữa." Lưu Phong lạnh nhạt nói.

 

Tiểu Điệp không nhịn được có chút mất mát. Những năm gần đây, không nam nhân nào nhìn thấy dung mạo của nàng mà không hài lòng. Ngay cả vương tôn quý tộc của kinh đô đối với nàng cũng rất ham muốn. Không nghĩ hôm nay lại bị Lưu Phong một mực phủ nhận.

 

Thôi, không cùng hắn tranh luận nữa. Xem hắn cuối cùng là muốn làm gì.

 

"Vậy công tử vì sao chuộc thân cho Tiểu Điệp?"

 

"Có hai nguyên nhân. Thứ nhất cha ngươi Trương Trạch Toàn là một vị quan tốt, ta không đành lòng nhìn nữ nhi của hắn phải làm kỹ nữ. Thứ hai, ta muốn mời ngươi về giúp ta làm việc."

 

Tiểu Điệp nghe vậy vội vàng hỏi: "Công tử, ngươi cũng biết cha ta, vậy ngươi."

 

"Ngươi muốn ta cứu cha ngươi?" Lưu Phong trầm tư một chút nói: "Cha ngươi là đắc tội với Đông cung, với thế lực của Đông cung thì quả thật là rất khó cứu được cha ngươi."

 

Tiểu Điệp vẻ mặt nhất thời cô đơn, Lưu Phong nói nàng cũng biết, Đông cung quyền thế ngập trời, nữ nhân kia một khi trừng phạt quan viên thì còn ai có thể cứu được.

 

"Đương nhiên cũng không phải không có cơ hội." Lưu Phong khẽ cười một tiếng: "Nữ nhân của Đông cung kia cũng không phải là vô địch."

 

Tiểu Điệp nghe vậy, trong lòng run lên, bước lên phía trước, nắm tay Lưu Phong cầu khẩn: "Công tử, van cầu ngươi cứu cha ta. Công tử nếu có thể cứu cha ta thì Tiểu Điệp cam tâm tình nguyện ở bên người cả đời làm nữ nô, thậm chí làm tình nô (nô lệ tình dục) cho ngươi."

| Tải iWin