Vương Bảo Nhi động tâm hỏi: -Đại ca, tin tình báo gì mà khiến người kinh ngạc như vậy? Lưu Phong mỉm cười: -Hắc Ám võ sĩ gửi cho ta một tin tình báo miễn phí quả thật làm cho người ta kinh ngạc. Vì tin tình báo này mà ta nhất định phải phó ước. Vương Bảo Nhi thấy Lưu Phong thủy chung vẫn không nói ra nội dung của tin tức này, cũng không hỏi nữa. Đi theo Lưu Phong cũng đã lâu, hắn đối với Lưu Phong đã hiểu chút ít. Nếu Lưu Phong không muốn nói thì có hỏi nữa cũng vô dụng. -Được rồi, Y Đẳng có nói cho ngươi biết hắn ở chỗ nào hay không? -Hắn ở cách đây không xa. Tại Thiên Tiên tửu lâu ở phía nam ngoại thành. Ta biết chỗ này, đại ca, khi nào người đi thì đệ sẽ đưa người đến đó. -Tốt lắm, bây giờ đi. -Lưu Phong nóng lòng muốn từ tổ chức Hắc Ám tìm hiểu một chút. Bản thân hắn cũng thấy hứng thú đối với chuyện này nên càng đi nhanh càng tốt. Vương Bảo Nhi sợ Hắc Ám tổ chức gây chuyện bất lợi với Lưu Phong nên đề nghị hắn mang theo một ít phiên tử, nhưng Lưu Phong từ chối. Hắc Ám tổ chức nếu thật sự muốn xuống tay thì mang cả ngàn Phiên tử đi theo cũng chưa chắc làm được gì. Hơn nữa Lưu Phong cũng không hề lo sợ. Hắn là Nguyên Anh kỳ tu chân, trong tay lại có Hạo Thiên kiếm. Cho dù có gặp phải Nguyên Anh hậu kỳ cao thủ thì vẫn có thể liều mạng. Mặt khác còn có thần điểu Nguyên Anh kỳ. Một người một chim liên thủ thì e là cả thiên hạ cũng khó có thể tìm thấy đối thủ. *** Vì tiết kiệm thời gian nên Lưu Phong mang Vương Bảo Nhi, thi triển Thần Hành chú lao đi. Chưa tới nửa canh giờ, hai người đã đến nơi. Y Đẳng tựa hồ đã biết Lưu Phong sẽ nhanh chóng đến nên đã đứng trước cửa chờ. Thấy Lưu Phong và Vương Bảo Nhi đi đến, Y Đẳng vội vàng bước đến mỉm cười nghênh tiếp: -Tước gia, người quả nhiên đã tới. Đại ca ta và mấy vị trưởng lão đang ở bên trong. Ta sẽ đưa ngươi vào. Được rồi, Tước gia, hôm nay chúng ta là thương nghị đại sự, vị huynh đệ này. Ý của Y Đẳng rất rõ ràng, hắn hoài nghi thân phận của Vương Bảo Nhi. Lưu Phong thoáng suy nghĩ một chút, hiểu được hôm nay không cho Vương Bảo Nhi tham dự thì tốt hơn. Không phải vì hắn không tín nhiệm Vương Bảo Nhi mà vì hôm nay là chuyện của tu chân, và lực lượng thần bí. Vương Bảo Nhi là người thường, biết nhiều chuyện này cũng không hẳn là tốt. Lưu Phong bây giờ cũng muốn cho Vương Bảo Nhi gia nhập tu chân giới. Dù sao hắn cũng là huynh đệ thân thiết với mình, chuyện của Thiên Thượng Nhân Gian và Cẩm Y Vệ hắn đều một tay thu xếp ổn thỏa. Đáng tiếc là Lưu Phong vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giúp Vương Bảo Nhi tu chân. Trong đầu Lưu Phong chưa có loại pháp quyết nào có thể cấp cho Vương Bảo Nhi tu luyện. Bản thân Lưu Phong tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền là công pháp của Madam Bạch Khiết, nhưng loại công pháp này không thể tùy tiện truyền ra ngoài được. Lưu Phong muốn tìm Bạch Khiết để hỏi nàng ta, không chừng nàng ta có công pháp tu chân nào khác nhưng nàng ta như thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy, chẳng biết đâu mà tìm. Từ khi cùng Tuyệt Sắc kiếm tiên gặp hắn dạo nọ cho đến này thì hắn chưa hề gặp lại nàng. -Vương huynh, ngươi về trước đi. Vương Bảo Nhi do dự, lo lắng cho an nguy của Lưu Phong -Đại ca, đệ làm sao có thể về trước, vạn nhất. Y Đẳng tựa hồ nhìn thấy sự băn khoăn của Vương Bảo Nhi, vội vàng nói: -Vị. huynh đệ này, ngươi yên tâm. Tước gia là khách quý của chúng ta. Người ở chỗ này tuyệt đối sẽ an toàn. Lưu Phong cũng gật đầu: -Vương huynh trở về đi. Ta sẽ không có việc gì. Trước khi trời tối, ta sẽ trở về. Vương Bảo Nhi cũng biết rằng Hắc Ám tổ chức cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nhìn qua cũng biết là độc ác, tàn bạo, thấp giọng nói: -Đại ca, nếu trời tối mà người chưa trở về thì khi đó đệ sẽ mang theo huynh đệ đến đây, bao vây tửu lâu này. Y Đẳng nghe vậy cũng không bực tức, ngược lại còn cười nói: -Tước gia có được vị thuộc hạ thật trung thành. -Sai rồi, hắn không phải là thuộc hạ của ta. Hắn là huynh đệ, là bằng hữu của ta. Y Đẳng nghe vậy, nhất thời thu lại lòng khinh thường đối với Vương Bảo Nhi, gật đầu nói: -Vị. huynh đệ này, ngươi an tâm về trước đi. Trước khi trời tối, ta sẽ tự thân đưa Tước gia trở về. Vương Bảo Nhi lúc này không hề nghe thấy câu nói của Y Đẳng. Hắn hoàn toàn đắm chìm vào câu nói của Lưu Phong"Là huynh đệ, không phải là thuộc hạ". Đột nhiên trong lòng Vương Bảo Nhi sinh ra một cỗ xúc động, có thể vì tri kỷ mà chết. -Tước gia, mời. -Y Đẳng mỉm cười, mời Lưu Phong đi vào tửu lâu. Lưu Phong cũng không khách khí, tiến vào. Đập ngay vào mắt hắn là một trung niên nam tử chừng ba mươi tuổi và vài lão già. Từ thân thể bọn họ đều tỏa ta Hắc Ám khí tức. Những người này đại khái cũng đều là Kim Đan hậu kỳ. Trong đó nổi bật lên một lão già đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Lưu Phong nhận xét, dựa vào thực lực của mình cộng với Phi nhi và Hạo Thiên Kiếm thì cho dù bọn họ liên thủ thì cũng dễ dàng thoát thân. -Vị này chính là Lưu Tước gia hay sao?-Người lên tiếng chính là trung niên nam tử, phỏng chừng hắn chính là đại ca của Y Đẳng. Bất quá người này nhìn thoáng qua có chút nữ tính, mái tóc đen dài xõa ngang vai, mi thanh mục tú, đôi mắt như biết mỉm cười, một bộ dạng rất nhiệt tình. Y Đẳng vội lên tiếng: -Tước gia, đây chính là đại ca ta-Y Lực. Mấy vị này đều là trưởng lão. Lưu Phong mỉm cười, hai tay ôm quyền thi lễ: -Lưu Phong ra mắt Y Lực đại ca, các vị trưởng lão. -Ha ha! Tước gia khách khí. -Y Lực lên tiếng, mỉm cười bước nhanh đến đỡ tay Lưu Phong, dắt hắn ngồi xuống. Y Đẳng và Y Lực chia ra ngồi hai bên Lưu Phong, mấy người trưởng lão thì ngồi đối diện với Lưu Phong. Ai không biết còn tưởng mấy người ở đây đều là bằng hữu của Lưu Phong. -Tước gia, thông tin tình báo người đã xem qua chưa?-Y Lực hiển nhiên là người thẳng thắn, hắn không vòng vo mà nói thẳng vào chủ đề. Lưu Phong khẽ gật đầu, chậm rãi nói: -Xem qua rồi. Tuy nhiên, ta không thể nào biết được tin tức đó là thật hay giả? -Tước gia không cần vội, ta sẽ chứng minh tin tức đó là thực cho ngươi. Ta cũng lấy nhân cách của ta ra bảo đảm rằng những lời của ta là thật, tuyệt không giả dối. -Y Lực vẻ mặt nghiêm trang nói. Lưu Phong cười hắc hắc, ngoài miệng không nói gì cả nhưng trong lòng thầm nghĩ, ngươi là ai chứ, nhân cách là cái rắm gì. Ai mà biết ngươi là cái đồ vật gì. -Như thế nào? Xem bộ dáng của Tước gia thì dường như không hề tin ta?-Y Lực sắc mặt hơi đổi, trầm giọng:-Tước gia, tin tức này đích thực là thiên chân vạn xác. Không dối gạt người, tổ chức của ta vì tin tức này mà đã chết bốn vị huynh đệ. Bọn họ nỗ lực cho đến chết cũng là vì Tước gia đó thôi. "Mẹ kiếp! Chỉ dăm ba câu mà đã đưa lão tử lên cao rồi" Lưu Phong lạnh nhạt nói: -Y Lực thủ lĩnh, ngươi nói về chính sự đi, chẳng lẽ mời ta đến đây chỉ nói nhảm thôi sao? Ta nghĩ ngươi nên tìm cách chứng minh tin tức ngươi đưa cho ta là thực thì hơn. -Tước gia, người đừng nóng vội, chắc là người còn chưa dùng bữa. Hôm nay chúng ta đặc biệt chuẩn bị một thứ thật đặc sắc, xin ngươi nếm thử. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. -Y Lực nhìn Lưu Phong mỉm cười, sau đó nhìn Y Đẳng gật đầu. Y Đẳng hội ý nhẹ nhàng vỗ tay ba cái. Lập tức trong nội đường vang lên một tiếng nhạc du dương, ngoài cửa tiến vào mấy cô gái xinh đẹp, thân mặc sa y trong suốt. Ai nấy đều mỉm cười, cơ thể ngọc ngà như ẩn như hiện, ngay cả những điểm thần bí của nữ nhân cũng có thể thấy rõ ràng. Mỗi một nử tử đều bưng trên tay một cái đĩa bằng bạc rất tinh xảo. Một mùi thơm từ trên đĩa tỏa ra khiến mọi người đều thèm muốn. Ngay khi Lưu Phong còn cảm thấy nghi hoặc thì từ ngoài cửa lại tiến vào thêm vài nữ tử xinh đẹp nữa. Bọn họ đều là hoàn toàn lõa thể. Đám nữ tử lõa thể nhìn mọi người mỉm cười, nhu thuận đi đến bên Lưu Phong và những người khác, nắm xuống chiếc bàn trước mặt. Sau đó đám nữ tử mặc sa mỏng tiến đến, mở nắp đĩa bạc ra, nhẹ nhàng đặt thức ăn trong đó lên thân thể lõa lồ của mỹ nữ đang nằm trên bàn. Ngay cả vùng tam giác của họ cũng đặt lên đó vài miếng cá sống. Màu trắng của da thịt cùng với màu sắc của thức ăn giao hòa vào nhau, thành ra rất bắt mắt. Một cỗ kích thích không thể diễn tả bằng lời xuất hiện trong lòng Lưu Phong. Nhìn thầy cảnh tượng này, Lưu Phong căn bản đã hiểu được đây giống như cách ăn Sushi của người Nhật mà hắn đã từng xem qua ở kiếp trước. Kiếp trước Lưu Phong mặc dù chưa ăn như vậy bao giờ nhưng cũng hiểu biết rất nhiều về tập tục ăn uống của tiểu quỷ tử (người Nhật). Đối với sự biến thái của tiểu quỷ tử rất hiểu rõ. Y Lực nhìn Lưu Phong biến sắc, cười hỏi: -Tước gia, nhìn dáng vẻ của người hình như không hiểu đây là chuyện gì? -Nếu ta nhìn không lầm thì đây là Nữ Thể Thịnh?-Lưu Phong vẻ mặt tạo ra bộ dáng cao thâm nói. Y Lực nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi, lòng thầm kinh hãi. Nữ Thể Thịnh chính là lần đầu tiên xuất hiện tại Hoa Hạ đế quốc, làm sao người này có thể biết được? -Tước gia quả nhiên là lợi hại. -Y Lực không hề dấu diếm, thản nhiên thừa nhận:-Không sai, đây là nghi thức chiêu đãi khách nhân cực kỳ cao quý ở bổn quốc, gọi là Nữ Thể Thịnh. Không biết Tước gia trước kia đã thấy chưa? * Chú thích: Body Sushi hay Nữ Thể Thịnh (âm đọc là"Thịnh", có nghĩa là"mâm đựng") là một dạng nghệ thuật ẩm thực của Nhật Bản đã có trên 1000 năm lịch sử. Đầu tiên, những người hành nghề này được đòi hỏi là gái đồng trinh, trẻ đẹp và có một thân hình bốc lửa. Trước mỗi lần thực khách ăn uống, các kỹ nữ phải trải qua một trình tịnh thân nghiêm ngặt. Một điều rất khó mà các kỹ nữ phải khổ luyện là lõa thể trước thực khách và nằm bất động trong hàng giờ liền để những đầu bếp bày đặt những món gia vị sushi lên các bộ phận nhạy cảm trên cơ thể như ngực, bụng, rốn, âm hộ, v. v. Để làm được điều này, họ tuân thủ một hệ thống bài tập mà phổ thông là lõa thể trước mặt sư phụ, trên người đặt sáu quả trứng gà, nằm bất động, mắt không liếc ngang dọc trong vài tiếng đồng hồ, trong khi liên tục có vài người làm động tác như rót rượu, đổ canh. Bài tập được coi là thành công nếu dưới tất cả các kích thích như thế mà không có một quả trứng nào bị lăn xuống dưới đất. Trong trường hợp trứng vỡ, bài tập lại được bắt đầu lại từ đầu. Hehe mau cám ơn đại ca PNT (dâm tặc. hị hị. )
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 353: Nữ Thể Thịnh của Hắc Ám tổ chức
Chương 353: Nữ Thể Thịnh của Hắc Ám tổ chức