TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 367: Lưu Phong và Liên Nguyệt đều mang tâm quỷ

Lời này vừa nói ra, cả đại điện nhất thời vang lên những tiếng xì xào kinh ngạc. Không chỉ bá quan văn võ mà ngay cả Hoa Hạ đại đế cũng cảm thấy nghi hoặc. Phù Quân và Du Chi Hành gây chuyện bất lợi cho hắn, bây giờ hắn lại ngược lại cầu xin giảm án cho hai người này.

 

"Lưu ái khanh, ngươi thật sự muốn vì Phù Quân và Du Chi Hành cầu xin?"

 

Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Bệ hạ, vi thần nói là thật. Hai vị Ngự sử kia kỳ thật cũng chỉ là tin lời sàm ngôn của người khác nên mới tố cáo thần. Nói đến động cơ bọn họ cũng là vị muốn Hoa Hạ đại đế tốt mà thôi. Nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá (con người chứ không phải là thánh hiền, không có khả năng k gây ra lỗi lầm). Vi thần khẩn thỉnh người miễn giảm cho hai vị đại nhân một cơ hội sửa đổi."

 

Hoa Hạ đại đế gật đầu, vui vẻ nói: "Ái khanh, ngươi lấy đức báo oán, thật là hiếm có."

Dừng một chút, Hoa Hạ đại đế cười nói: "Như vậy đi, Phù Quân và Du Chi Hành ngày thường cũng là tận trung báo quốc, hơn nữa nể mặt Lưu khanh gia, trẫm khôi phục lại quan chức cho hai người này. Bất quá nếu sau này còn phạm sai lầm thì sẽ phải chịu tội chết."

 

"Đa tạ bệ hạ khai ân." Lưu Phong cung kính hướng Hoa Hạ đại đế quỳ lạy, vẻ mặt tươi cười hớn hở.

 

Một số quan viên giao hảo tốt với Phù Quân và Du Chi Hành không khỏi nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.

 

Vẻ mặt của mọi người nhất nhất đều bị thần thức cường đại của Lưu Phong lưu lại hết. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đắc ý. Không tốn một chút công sức mà có thể tranh thủ được cảm tình của đám đại thần này.

 

Vấn đề lớn nhất của Lưu Phong bây giờ trong triều là hắn không có đồng minh.

 

Mặc dù là có Hoa Hạ đại đế bảo hộ nhưng cái này chỉ là mối quan hệ dựa trên sự hợp tác tạm thời. Đợi khi kinh phí viễn chinh được giải quyết thì mối quan hệ này cũng chấm dứt. Cho nên Lưu Phong quyết định lợi dụng thời gian này xây dựng mối quan hệ tốt với quan viên trong triều.

 

Một hồi phong ba vì bị bôi xấu, dưới sự bảo hộ của Hoa Hạ đại đế, và sự cơ cảnh của Lưu Phong đã hoàn toàn bị hóa giải.

 

Mọi người cũng nhận ra một sự thay đổi của Hoa Hạ đại đế đối với Hoàng thái tôn.

 

Nếu là trước kia thì Hoa Hạ đại đế tuyệt sẽ không làm chuyện bất lợi đối với người của Đông cung.

 

Tan triều, các quan viên ủng hộ Yến vương nhanh chóng dùng bồ câu đưa tin, báo tin về sự thay đổi này đến Yến kinh.

 

Đám quan viên ủng hộ Hoàng thái tôn sau khi tan triều cũng nhanh chóng bí mật tiến nhập vào Đông cung.

 

Về phần hai viên ngự sử phục hồi lại được quan chức là Phù Quân và Du Chi Hành thì một lòng một dạ cảm kích Lưu Phong không thôi, ở lại nói vài câu cảm tạ với hắn.

 

Lưu Phong cũng mỉm cười, nói chuyện với hai người, bày tỏ thiện ý, hy vọng hai người quên chuyện hôm nay đi.

 

Trải qua chuyện hôm nay Phù Quân và Du Chi Hành cũng thay đổi một chút, ít nhất họ cũng nhận rõ được bộ mặt thật của các vị bằng hữu thường ngày xưng huynh gọi đệ với họ như thế nào.

 

Chuyện ngày hôm nay nếu không có Lưu Phong thì kiếp sống của bọn họ cũng hoàn toàn kết thúc. Lưu Phong không nghi ngờ gì nữa chính là ân đồng tái tạo.

 

.

 

Lưu Phong trên đường trở về, cao hứng thập phần, vừa đi vừa hát.

 

Không thể không nói hôm nay thu hoạch của hắn thật lớn. Chẳng những giải quyết được nguy cơ của Trương Trạch Toàn, lại được chính miệng Hoa Hạ đại đế hứa hẹn, vừa cho mình làm quan, vừa kinh doanh. Còn có thêm thu hoạch nơi Phù Quân và Du Chi Hành, hai tên này đã cam chịu cúi đầu trước Lưu Phong. Nói cách khác thì hôm nay Lưu Phong tại triều đình đã là một nhân vật không thể xem thường được. Ngay cả Đông cung bày trò cũng không làm gì được hắn.

 

"Ả điên." Nghĩ đến Thái tử phi, Lưu Phong không khỏi bực tức chửi một câu.

 

"Thúc thúc, người chưa ngủ mà còn chửi ai là ả điên vậy?" Đột nhiên một nhân ảnh nhỏ nhắn xông ra trước mắt hắn, nũng nịu hỏi.

 

Lưu Phong thu hồi tâm thần, ngẩng đầu lên nhìn kỹ, mới phát hiện ra mình đã về đến nơi, nhân ảnh nhỏ nhắn này chính là Liên Nguyệt-tiểu nha đầu.

 

"Thúc thúc, người chưa trả lời con, người mới nói ai là ả điên vậy?" Liên Nguyệt chớp đôi mắt to, thật là một bộ dạng ngây thơ, khờ khạo.

 

Cứ giả vờ đi, xem ngươi còn đóng kịch được tới bao giờ nữa. Lưu Phong cười hì hì, âm nhạc trong lòng nổi lên: "Nếu ngươi quyết tâm đóng kịch thì lão tử sẽ cùng ngươi chơi đùa, xem cuối cùng ai thua ai nhé."

 

"Không có gì, ngươi như thế nào lại ở trước cửa phòng ta?"

 

Liên Nguyệt khẽ níu tay hắn, tức giận nói: "Còn hỏi nữa, người ta tự nhiên là ở đây chờ thúc thúc về."

 

"Ha ha, nói xạo, ta xem ra ngươi tám phần là muốn nghe Hồng Lâu Mộng." Lưu Phong cười hì hì, thuận thế ôm lấy eo Liên Nguyệt. Dù sao thì cũng là do ngươi câu dẫn ta, lão tử sờ ngươi cũng không có gì là sai.

 

"Không phải." Liên Nguyệt tựa hồ cũng không quan tâm đến hành động sàm sỡ của Lưu Phong. Ngược lại còn gia tăng thân mật, tựa vào người hắn: "Thúc thúc, kỳ thật là Liên Nguyệt nhớ người."

 

"Ngoan lắm." Lưu Phong một mặt xưng tán, một mặt trượt tay từ trên người Liên Nguyệt xuống mông nàng.

 

"Đại sắc lang, dám sờ ta." Trong lòng Liên Nguyệt nổi lên lửa giận nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, muốn mượn cơ hội này mê hoặc Lưu Phong. Dương Thị tư chất có hạn, quỷ mới biết khi nào mới có thể luyện được Mị Thuật tầng cao nhất của tâm pháp Thánh giáo.

 

Mặc dù trước mắt thì Lưu Phong nằm trong tay các nàng nhưng đêm dài lắm mộng, ai biết có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra không. Cho nên Liên Nguyệt đã hạ quyết tâm tự mình động thủ. Đương nhiên nàng tuyệt đối sẽ không giao hợp cùng Lưu Phong. Ngoài chuyện mất nguyên âm ra thì chuyện gì nàng cũng dám làm.

 

"Liên Nguyệt, mẫu thân ngươi đâu? Nếu hôm nay ngươi không nghe Hồng Lâu Mộng thì tìm mẫu thân ngươi đi. Ta cũng muốn nghỉ sớm một chút." Chẳng biết tại sao nhưng hôm nay hắn cảm thấy rất mệt mỏi.

 

Liên Nguyệt trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, làm nũng, kiều mỵ nói: "Không, người ta muốn ngủ với thúc thúc cơ."

 

Mẹ kiếp, tặc nương bì, còn nhỏ mà đã dâm, xem lão tử chỉnh ngươi như thế nào nhé. Từ khi biết được thân phận của Liên Nguyệt, trong lòng Lưu Phong cũng không còn cố kỵ nữa.

 

Dù sao cũng là ngươi muốn câu dẫn lão tử. Lão tử sờ ngươi, chơi ngươi cũng là nể mặt mũi, phối hợp với ngươi. Lưu Phong cười hì hì nói: "Được rồi, mau vào phòng ta, ta kể Hồng Lâu Mộng cho nghe."

 

Liên Nguyệt trong lòng cũng vui vẻ, nàng cũng đang muốn tìm cơ hội ở chung với hắn.

Cứ như vậy hai người hai tâm tư, đi vào phòng ngủ của Lưu Phong.

 

Vừa vào cửa, Liên Nguyệt tự cởi giầy, ngồi lên giường Lưu Phong, chớp mắt to nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng kêu: "Thúc thúc người cũng lên giường đi. Chúng ta ngồi trên giường kể chuyện cổ tích."

 

Cô nam quả nữ chung phòng, hơn nữa hai người lại có danh nghĩa phụ-nữ. Nếu như là trước kia thì Lưu Phong cảm thấy áy náy một chút nhưng bây giờ thân phận của Liên Nguyệt đã bại lộ, hắn cũng không thấy áy náy nữa.

 

Tặc nương bì, nhìn xem ngươi muốn dở trò hoa dạng gì nữa.

 

Rất nhanh, Lưu Phong cũng cởi giày, ngồi xuống cạnh Liên Nguyệt, thuận tay vác vai nàng, từ trên lưng từ từ tuột xuống vùng mông. Liên Nguyệt mặc dù giận dữ nhưng lại không dám nói ra.

 

Ánh mắt không hài lòng của Liên Nguyệt mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng không thoát khỏi sự quan sát của Lưu Phong.

 

Cái này gọi là cái gì?

 

Tự tạo nghiệt mà thôi!

 

"Thúc thúc, người nói xem Bảo Ngọc và Đại Ngọc cuối cùng có ở chung với nhau hay không?" Liên Nguyệt lặng lẽ phóng xuất ra huyễn hương, thân thể chui vào ngực Lưu Phong.

 

Một mùi thơm ập đến, Lưu Phong tâm sinh cảnh giác, vội vàng phóng xuất Nguyên Anh lực, đồng thời trong lòng âm thầm niệm Thanh Tâm Phổ Thiện Chú.

 

Một vòng chu thiên, Lưu Phong rốt cuộc đã áp chế thành công huyễn hương.

 

Tặc nương bì ra tay nhanh thật, may mắn là lão tử đã tu thành Nguyên Anh, nếu không thì đã bại dưới tay ngươi. Lưu Phong hôm nay chính là tương kế tựu kế nhìn xem Liên Nguyệt cuối cùng định đối phó với mình như thế nào.

 

"Thúc thúc, người như thế nào mà không nói gì vậy?" Liên Nguyệt âm thầm bật cười, còn tưởng Lưu Phong bị huyễn hương của mình mê hoặc, thần chí đang rơi vào trạng thái mơ hồ.

 

Lưu Phong phục hồi tinh thần, cười hì hì, hung hăng bóp mông nàng, sau đó nói: "Liên Nguyệt, chuyện cổ tích phải từ từ mà tiến, nếu ngươi chỉ muốn biết kết cục thì còn gì là thú vị nữa." Mẹ kiếp, kể xong ta nhất định phải dày vò mông nhỏ của ngươi mới được. Ta hôm nay phải chơi ngươi mới được.

| Tải iWin