"Tiên sinh, nếu muốn biết thì nên đi hỏi Thái tử phi, không nên hỏi ta." Lãnh Nguyệt nói: "Nếu Thái tử phi muốn nói với ta thì ta hẳn đã không phải hỏi Tước gia." "Thật đáng tiếc, ta cũng sẽ không nói cho người biết." Lưu Phong mỉm cười đáp. "Ta biết, ta đã sớm biết người sẽ không nói cho ta biết nội dung cuộc nói chuyện đó. Kỳ thật ta chỉ muốn xác định xem Thái tử phi thay đổi thái độ đối với ngươi có thật sự là vì cuộc nói chuyện đó hay không mà thôi." "Bây giờ đã xác định được chưa?" Lưu Phong vẫn như trước duy trì khuôn mặt tươi cười. "Đương nhiên." Lãnh Nguyệt nghiêm mặt nói: "Nghe Tước gia nói, bây giờ ta đã khẳng định đúng như dự đoán của ta." Dừng một chút, đột nhiên Lãnh Nguyệt nói: "Tước gia, ngươi thật là một người thần bí." "Ha ha, ta xem tiên sinh thần bí không kém." Lưu Phong mỉm cười, đáp lời. Lãnh Nguyệt khuôn mặt bình thản, nở nụ cười, nhìn Lưu Phong với một ánh mắt đầy thâm ý. Lưu Phong cũng im lặng suy nghĩ mọi chuyện trong đầu. Đi một đoạn, chợt từ phía trước một trận âm thanh huyên náo truyền đến. Lãnh Nguyệt đưa tay giới thiệu: "Tước gia, phía trước đã là nơi cử hành Yến hội." "Ồ." Lưu Phong ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước có một thính đường thật lớn, phía trước là một đỉnh đồng, phía trên lửa cháy phừng phừng. Chung quanh là một đám người vây đỉnh đồng nghị luận, rất nhiều người trong mắt đều lộ ra vẻ kính sợ pha lẫn hâm mộ. Mọi người phía trước thính đường đều đã thấy Lãnh Nguyệt và Lưu Phong đi đến đều tách ra, nhường đường cho hai người. Lãnh Nguyệt trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, Lưu Phong thì khuôn mặt không chút biểu cảm, đi vào trong thính đường. Phía trong là một đại sảnh trang trí huy hoàng, khí thế hùng vĩ, bốn phía khắc rồng, vẽ phượng, tràn đầy sự uy nghiêm của hoàng gia. Ngoại trừ một ít quan viên nói chuyện với nhau thì cung nữ và thái giám của phủ Thái tử cũng đang lục tục chuẩn bị mọi thứ trên bàn. Lưu Phong nhìn một chút ước lược trong đại sảnh có khoảng ba mươi bàn. Dựa vào số bàn thì có thể đoán biết yến hội lần này có khoảng ba trăm người tham dự. Mọi người cười nói huyên náo một lúc thì một gã thái giám cao giọng xướng: "Thái tử phi, Hoàng thái tôn giá đáo." Lập tức đại sảnh đang huyên náo bỗng trở nên an tĩnh. Chúng đại thần và quý tộc đều quay người hành lễ với Thái tử phi và Hoàng thái tôn. Bất quá Lưu Phong vẫn giữ vẻ mặt khinh thường, không thèm hành lễ. Thái tử phi và Hoàng thái tôn hai người nhất thời nhìn chằm chằm vào Lưu Phong. Lưu Phong thấy hai người nhìn mình, cũng không hề sợ hãi, dùng ánh mắt khiêu khích nghênh tiếp Thái tử phi và Hoàng thái tôn. Thái tử phi mặc hoa phục, được một đám cung nữ tùy tùng hầu hạ đi đến, mặc dù đã lớn tuổi nhưng thân hình vẫn cực mỹ, mi mục xinh đẹp như vẽ, da thịt hồng hào phong nhuận, thật sự hấp dẫn người khác, trên đầu cài một cây phi phượng kim trâm, lóe ra quang huy, toàn thân lộ ra một vẻ cao quý điển nhã. Bất quá ngay từ khi bước cửa đã dán chặt ánh mắt lên người Lưu Phong. Hoàng thái tôn vẫn như lần trước gặp Lưu Phong, một thân hoa phục, anh tuấn tiêu sái, vóc người cao ráo thon thả, thực là một mỹ nam tử. Đáng tiếc nhất là trong mắt hắn lại lộ ra một tia âm tà hiểm độc. Hành lễ xong, Thái tử phi nói qua một chút về yến hội, sau đó mọi người đều ngồi vào bàn. Hoàng thái tôn vẫn lạnh lùng nhìn Lưu Phong, sắc mặt có chút tức giận. Rất nhanh chóng mấy trăm danh quan quý tộc đều ngồi vào bàn, bắt đầu ăn uống. Rượu được ba tuần thì một đội vũ cơ tiến ra biểu diễn. Đám vũ cơ này đã được tập luyện thành thục, thỉnh thoảng lại tiến đến bàn các vị đại thần uốn éo thân mình câu dẫn. Nhất thời tạo nên một bầu không khí vui vẻ trong đại sảnh. Hoàng thái tôn lúc này nâng chén cùng các vị đại thần, trê mặt mang theo sự đắc ý, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khiêu khích Lưu Phong. "Các vị, hôm nay thật vui vẻ, Tả Long Vệ quân do bổn cung xuất lĩnh một vòng thao diễn đã rất tinh nhuệ, thành thục. Bây giờ ta sẽ đề nghị vì Tả Long Vệ quân thao diễn thành công mà uống một chén." Hoàng thái tôn nói xong, nâng chén uống uống một hơi cạn sạch. Các vị đại thần và quý tộc cũng cùng nhau phụ họa, nâng chén hướng Hoàng thái tôn chúc mừng. Lưu Phong thì trong lòng thầm khinh thường nghĩ thầm Tả Long Vệ quân vốn là quân đoàn cực mạnh của đế quốc, đừng nói là thao diễn mà cho dù đem đi chinh chiến cũng không có vấn đề gì cả. Xem ra ngươi thật là vô dụng. Bất quá những người có mặt tại đây đều có giao hảo tốt với Đông cung lại nghĩ khác. Hoàng thượng giao Tả Long Vệ quân cho Hoàng thái tôn thì bổn ý cũng có nghĩa Đông cung từ nay sẽ có lực lượng quân sự đủ mạnh để kình chống với Yến vương. Việc này đối với Đông cung mà nói thì đúng là hỷ sự. Uống vài chén rượu, Hoàng thái tôn đã có phần hơi say, hồng quang đầy mặt, bất cứ ai mời rượu cũng uống, một chén, lại một chén khiến cho chúng quan khách đều hoan hô. Mọi người đều là người thích ăn uống vui vẻ, hôm nay thấy chủ nhân có tửu lượng như thế trong lòng ai nấy đều hoan hoan hỷ hỷ. Lúc này Lãnh Nguyệt đứng lên, nâng chén, nhìn bốn phía nói: "Tả Long Vệ quân thao diễn thành công cũng là nhờ các vị tướng quân bồi đắp. Tại hạ Lãnh Nguyệt thay mặt thái tôn điện hạ kính các ngươi một chén." Lãnh Nguyệt mặc dù không có quan chức nhưng vị trí của hắn tại Đông cung thì không ai không biết. Nhất là đám thuộc hạ của thái tử năm đó lại càng biết rõ thân phận của Lãnh Nguyệt. Năm đó thái tử thậm chí đã xưng huynh gọi đệ với hắn. Hoàng thái tôn vì rượu kích thích, hơn nữa hiện trường hào khí đã trở nên ồn ào náo nhiệt, cảm thấy hưng phấn cực điểm, thân thể loạng choạng đứng dậy, ánh mắt nhìn Lưu Phong, cười lạnh nói: "Lưu tước gia, hôm nay vui vẻ như vậy sao không thấy ngươi cao hứng?" Lưu Phong đứng dậy, ánh mắt nhìn Hoàng thái tôn, mỉm cười: "Thái tôn điện hạ sao biết trong lòng ta không cao hứng?" "Ta tự nhiên phải biết." Hoàng thái tôn ánh mắt sa sầm xuống: "Ai lại không biết ta và ngươi đối đầu. Ta cao hứng đương nhiên là người không cao hứng. Nói thật cho ngươi biết chuyện Hộ bộ ngươi sẽ không thể tra ra kết quả được. ta khuyên ngươi nên bỏ cái ý niệm kia trong đầu đi." Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Tại hạ chỉ là phụng chỉ làm việc. Chỉ cần bệ hạ không thu hồi thánh chỉ thì tại hạ sẽ toàn lực điều tra." "Láo xược." Hoàng thái tôn tựa như bị hơi men kích thích, phẫn nộ quát lên: "Người đâu, đem tên Bá tước không biết trời cao đất rộng này kéo ra ngoài đánh cho ta." Thái tử phi nghe vậy, kéo Hoàng thái tôn ngồi xuống, thấp giọng mắng: "Ngươi thật hồ đồ." "Mẫu thân, chẳng lẽ người còn muốn bảo hộ cho Lưu Phong?" Hoàng thái tôn hai mắt đỏ rực, căm tức nhìn Thái tử phi. Lãnh Nguyệt thấy vậy, vội vàng mang theo vài tên gia đinh tâm phúc tới nói với Thái tử phi: "Điện hạ, thái tôn đã uống rượu, không bằng mang về phòng nghỉ ngơi." Thái tử phi gật đầu: "Đưa thái tôn quay về." "Ta không đi, ta không có say, ta muốn giết Lưu Phong." Lãnh Nguyệt thấy Hoàng thái tôn say rượu làm càn cũng bất chấp tình thế, đưa tay khẽ điểm vào cổ Hoàng thái tôn một cái, thái tôn nhất thời rũ người xuống. Thái tử phi kinh hãi, đang muốn lên tiếng nhưng lại nghe Lãnh Nguyệt nói: "Điện hạ không cần lo lắng, ta chỉ là điểm vào huyệt ngủ của thái tôn thôi." Nhìn biểu hiện khi uống rượu của Hoàng thái tôn, một số tướng lãnh của Tả Long Vệ quân cũng cảm thấy có chút thất vọng. Một người khi say chính là biểu hiện ra những hành vi rất chân thực. Hiển nhiên Hoàng thái tôn không hề có đầu óc. Nói đơn giản mọt chút thì ai không biết hắn muốn giết Lưu Phong nhưng đáng ra không nên trước mặt nhiều người như vậy nói ra. Lưu Phong bây giờ là ai? Chính là khâm sai của hoàng thượng, phụng chỉ tra án. Ngươi ở đây công nhiên nói muốn giết Lưu Phong, không phải là đang khiêu khích Hoa Hạ đại đế sao? "Các vị, thái tôn tuổi nhỏ, tửu lượng không cao, tửu vào thất lễ, thỉnh xin mọi người bỏ qua. Bổn cung bây giờ thay Thái tôn bồi tội với mọi người." Thái tử phi tựa hồ thấy được nét biến hóa trên mặt các tướng lĩnh, vội vàng nâng chén xoa dịu. Thái tử phi mời rượu, mọi người tự nhiên không dám chậm trễ, đều đứng dậy đáp lễ. Sau đó Thái tử phi quay sang nhìn Lưu Phong nói: "Lưu tước gia, mới rồi Thái tôn thất lễ, thỉnh ngươi nể mặt bổn cung bỏ qua. Bổn cung kính ngươi một chén xem như thay mặt thái tôn bồi tội."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 374: Tửu hậu thất lễ
Chương 374: Tửu hậu thất lễ