TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 404: Song tu trị thương (Tiếp)

Nói xong, Lưu Phong tự cởi bỏ quần áo của mình và Kim Vận, hai thân thể lõa lồ áp sát vào nhau.

 

Dựa theo công pháp của Bạch Khiết, Lưu Phong vội vàng vận chuyển tâm pháp, nhất thời hắn cảm giác được lưỡi khô khốc, nhiệt huyết dâng lên, dục vọng trong cơ thể bốc lên ngùn ngụt.

 

Một cỗ khí tức vô hình chậm rãi từ người Lưu Phong xâm nhập sang cơ thể Kim Vận phu nhân. Thân thể Kim Vận dưới sự kích thích của cỗ khí tức này, hạ thể nhanh chóng ướt đẫm.

 

"Lão công, Vận nhi không chịu được nữa, mau yêu thiếp." Song tu tâm pháp vận hành đến cường độ lớn nhất, dục vọng của Kim Vận được kích thích đến cực độ, nàng cho tới bây giờ cũng chưa có lần nào có khát vọng cùng nam nhân giao hoan mãnh liệt như lần này.

 

Lưu Phong giờ phút này dục hỏa thiêu đốt, vận lực xuống eo, một kích đâm vào nơi ướt át.

 

Động tác này làm cho Kim Vận không nhịn được, tiểu khẩu anh đào khẽ hé mở rên rỉ: "Lão công, nhanh lên một chút."

 

Lưu Phong một mặt ra sức chuyển động, một mặt phân chia tâm thần vận chuyển song tu tâm pháp, dần dần hắn cảm giác được thân thể xuất ra một cỗ dục vọng không thể kìm chế, cảm giác thật mãnh liệt, trước nay chưa từng có. Lưu Phong ôm lấy cặp mông sáng bóng của Kim Vận, điên cuồng dùng toàn lực chuyển động thân thể, không ngừng đâm sâu bổng bổng mình vào hạ thân Kim Vận.

 

Kim Vận phát ra khoái ý, cố gắng chuyển động hông mình, phối hợp với động tác của nam nhân, hy vọng bổng bổng của hắn có thể chạm đến nơi tận cùng động đào.

 

Xuân tình càng được đẩy lên cao, Lưu Phong áp sát thân mình Kim Vận, gương mặt dán chặt vào hai vú nàng, hàm răng khẽ cắn nhẹ vào hai núm vú, kích thích nữ nhân của mình.

 

Kim Vận dưới sự kích thích của Lưu Phong càng trở nên điên cuồng, cao giọng hét lớn, tronbg miệng không ngừng lảm nhảm những từ ngữ dâm đãng, tứ chi trắng muốt, mềm mại quấn chặt lấy thân hình Lưu Phong.

 

"Lão công, thiếp sướng quá, thiếp đã lên cao." Rốt cuộc Kim Vận đã đạt đến cao trào, thân thể mãnh liệt rung lên.

 

Lưu Phong giờ phút này cũng đồng dạng, thở dốc không ngừng, dục hỏa trong cơ thể bàng bạc tỏa ra, tinh nguyên phun xối xả vào người Kim Vận.

 

Mây tan mưa tạnh, ý niệm hai người dần tỉnh táo lại.

 

Lúc này một cỗ khí lưu âm lãnh từ người Kim Vận thông qua hạ thân truyền sang thân thể Lưu Phong.

 

"Lão công, là Bất tử tà khí, thiếp cảm giác được tà khí đã xâm nhập sang người chàng, chàng mau buông thiếp ra." Kim Vận hoảng hốt kêu lên.

 

Lưu Phong tự nhiên không thể buông ra được, tác dụng của song tu tâm pháp chính là hấp dẫn bất tử tà khí từ người Kim Vận sang người hắn, sau đó hắn sẽ dùng Nguyên Anh lực và thanh sắc hảo diễm của Phi nhi hóa giải tà khí.

 

Bất tử tà khí cuồn cuộn chuyển sang người Lưu Phong, dũng mãnh tiến vào đan điền, nhất thời hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, huyết khí dường như đông cứng lại.

 

Bất tử tà khí vốn đang quấn quanh thân thể Kim Vận, lúc này đã toàn bộ tiến vào cơ thể Lưu Phong, Nguyên Anh lực không ngừng khống chế Bất tử tà khí.

 

Bất tử tà khí biến mất, Kim Vận nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ sanh long hoạt hổ ban đầu, bất quá vì lo lắng cho Lưu Phong mà trong mắt nàng lộ ra thần sắc lo lắng.

 

Lưu Phong hoàn toàn tỉnh táo, tập trung điều động Nguyên Anh lực, Phi nhi cũng thông qua đồ đằng phong ấn, bám vào cánh tay Lưu Phong, thôi thúc thanh sắc hỏa diễm tiến vào trong cơ thể Lưu Phong, cùng Nguyên Anh lực ăn mòn dần Bất tử tà khí.

 

Giằng co một lát, Lưu Phong mới phát hiện ra với tu vi của hắn bây giờ hoàn toàn không có khả năng tịnh hóa được bất tử tà khí, chỉ có thể tạm thời áp chế tà khí vào đan điền.

Sau khi phong ấn hoàn toàn bất tử tà khí, sắc mặt Lưu Phong mới khôi phục lại vẻ hồng nhuận, hắc khí xung quanh hai người chậm rãi tan biến, lộ rõ hai thân thể trắng nõn.

 

Kim Vận ân cần nói: "Lão công, thế nào? Bất tử tà khí đã tịnh hóa rồi chăng?"

 

Lưu Phong không muốn Kim Vận vì mình lo lắng, vội che giấu: "Ây, đã tịnh hóa xong, không còn lo lắng nữa."

 

"thật sao? Sao lại nhanh như vậy?" Kim Vận thật sự cảm thấy khó tin.

 

"Vận nhi, bây giờ nàng cũng nên cho ta được chiêm ngưỡng diện mạo thật của nàng." Lưu Phong sợ Kim Vận nhìn ra sơ hở của mình, vội lảng sang chuyện khác.

 

Quả nhiên Kim Vận nghe vậy, nhất thời ngượng ngùng: "Lão công, Vận nhi bây giờ sẽ cho chàng xem nhưng chàng không được thất vọng, cũng không được chê cười."

 

"ha ha, ta dám chắc Vận nhi sẽ là đại mỹ nữ." Lưu Phong cười hắc hắc, thuận tay bóp nhẹ vào mông nàng.

 

Kim Vận bĩu môi: "Đáng ghét!"

 

Lưu Phong hiểu tâm ý nữ nhân, miệng nói đáng ghét nhưng trong lòng rất vui mừng, hắn không dừng ta, ngược lại còn tiến vào nơi ướt át, thủ chỉ nghịch nghịch nơi cửa ngõ động đào khiến cho nàng một phen kích thích, khẽ kêu lên, diện mục đỏ ửng.

 

"Lão công, hãy xem thiếp thu hồi Huyễn Hình thuật." Nói xong Kim Vận tán công, hồi phục lại diện mạo thật của mình trước mặt Lưu Phong.

 

Lưu Phong trong lòng đấy mong chờ, tâm thần không khỏi có chút rung động, da thịt Kim Vận từ từ thay đổi lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên, da dẻ trắng hồng, mũi ngọc thẳng tắp, lông mi cong vút phối hợp với cặp mắt trong veo, nhìn vào mắt nàng thật dễ làm cho người ta say mê, đôi môi anh đào bóng mượt quyến rũ càn tăng thêm mê lực. quan trọng nhất chính là dung mạo nàng tỏa ra khí chất cao quý điển nhã, thu hồn hút phách người khác.

 

Nhìn xuống thân thể xích lõa càng mê người hơn, da thịt trắng nõn, đầy đặn, đùi thon trong suốt, làn da mát rượt phảng phất như chứa nước bên trong. Mê người nhất chính là khe rãnh giữa hai vú, mặc dù không bị trói buộc bởi áo ngực nhưng vẫn sâu hun hút, hai vú vươn cao nhọn hoắt, hai trái cherry hồng hồng ngạo nghễ trên đỉnh thật làm cho Lưu Phong muốn hộc máu mũi.

 

"Vận nhi, nàng đẹp quá." Lưu Phong khẽ thốt lên.

 

Nếu Kim Vận trước kia là phong vận của mỹ phụ thành thục thì bây giờ chính là phong tình vạn trạng, tuyệt thế vưu vật.

 

Kim Vận thấy ánh mắt Lưu Phong trở nên si mê, trong lòng không khỏi ấm áp, hai tay ôm chặt lấy hắn.

 

Một lúc lâu nàng mới bình tĩnh lại được tâm tình, ngẩng đầu lên, trong mắt ánh hồng thấy Lưu Phong nhìn chằm chằm vào ngực mình, không khỏi thẹn thùng, sẵng giọng: "Đáng chét, không cho chàng xem nữa."

 

Lưu Phong cười hắc hắc, ôn nhu nói: "Nàng là thê tử của ta, ta không nhìn nàng thì nhìn ai? Nhưng Vận nhi à, nàng thật là đẹp, không nghĩ ra trên đời này lại có nữ nhân xinh đẹp như nàng."

 

Kim Vận nghe vậy trong lòng ngọt ngào giống như ăn phải mật đường hoa lê, thấp giọng nói: "Chỉ cần chàng thích là được, trước kia thiếp còn lo lắng chàng sẽ không thích bộ dáng này của thiếp."

 

Lưu Phong nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn vào hai mắt nàng, kiên định nói: "Thích, ai nói ta không thích, chỉ cần là Vận nhi thì cho dù nàng có dung mạo như thế nào ta cũng thích."

 

"Nếu thiếp dùng Huyễn Hình thuật biến thành một lão thái bà thì chàng có còn ôm thiếp như thế này nữa không?" Kim Vận trề môi hỏi.

 

Lưu Phong lập tức sợ hãi, thầm nghĩ lại, ôm một bà già quả là có chút không ổn.

 

"Ha ha, thiếp chỉ đùa mà thôi. Lão công, sau này thiếp sẽ không sử dụng Huyễn Hình thuật nữa, duy trì diện mạo này nhé."

 

"Tốt, đương nhiên là tốt." Mặc dù khi khôi phục lại diện mạo thật thì mông nàng có nhỏ đi một chút nhưng lại săn chắc hơn trước kia.

 

"lão công, chàng thật sự không trách thiếp trước kia đã lừa gạt chàng sao?" Kim Vận cẩn thận hỏi.

 

Lưu Phong thản nhiên cười nói: "Vận nhi, nàng quả là tinh quái, ta không phải đã nói rồi sao? CHuyện trước kia ta không muốn truy cứu nữa. Ta chỉ biết từ hôm nay trở đi nàng chính thức là của ta, là nữ nhân của ta. Ta sẽ không để nàng phải chịu thêm đau khổ nữa."

Ngôn ngữ ngọt ngào của tình yêu quả thật làm cho người ta cảm động. Trong mắt Kim Vận nhất thời long lanh nước mắt hạnh phúc, thẹn thùng vươn miệng áp vào môi Lưu Phong.

 

Lưu Phong cúi đầu, ngấu nghiến ngậm lấy đôi môi ướt át của nàng, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào miệng nàng.

 

"Lão công, thiếp lại muốn." Thân thể mềm mại của Kim Vận khẽ run lên, miệng nhỏ rời khỏi miệng hắn, cắn vào lỗ tai hắn nói.

 

Lưu Phong mỉm cười, song thủ bắt đầu du ngoạn trên cơ thể Kim Vận.

Kim Vận nhất thời thở dốc, bàn tay nhỏ bé hướng đến bổng bổng của hắn: "Lão công, chàng có còn nhớ đến lần đầu tiên của chúng ta không?"

| Tải iWin