Ân Tố Tố vội vàng từ trong lồng ngực Lưu Phong đi đến ôm lấy Ân quí phi nói: "Cô cô, người cái gì cũng không cần nói. Từ giờ trở đi lão công là lão công của cả hai chúng ta". Ân quí phi nghe Ân Tố Tố nói như vậy ngược lại có chút thẹn thùng, mặt đỏ như cô gái hoài xuân. Lưu Phong thở dài một hơi, chuyện này cuối cùng cũng có được một cách giải quyết viên mãn (tốt đẹp). Hắn rốt cuộc cũng đã có thể an tâm hướng tới Phong Thành. Ăn cơm xong, Lưu Phong cũng không có lưu lại ôn tồn cùng cô cháu Ân Tố Tố mà cưỡi Phi Nhi trở về Phong Thành ngay. Phong Thành đích xác đã đến giai đoạn mấu chốt, thân là chủ nhân hắn thật sự không thể rời đi lâu. Lần này trở lại kinh đô, mặc dù là do một tay lão hoàng đế đạo diễn nhưng là Lưu Phong cũng có không ít cái lợi. Trước không kể đến việc Tu Duyên nói cho hắn một chút tin tức, giải quyết xong việc của Ân quí phi cũng làm cho hắn vui mừng không thôi. Do sự lãnh đạo chính xác của Lưu Phong, thêm vào đó mọi người củng cố gắng, Lang Yết chủ thể kiến thiết cơ bản đã hoàn thành. Dân cư thành thị so với trước đã nhiều hơn gấp ba lần, bên trong thành thị đã hiện ra những mảng phồn hoa náo nhiệt, muôn màu muôn vẻ. Đương nhiên so với Lưu Phong tưởng tượng còn có một khoảng cách chênh lệch không nhỏ, bất quà hắn cũng không nóng nảy, dù sao La Mã cũng không phải một ngày là có thể tạo nên. Lang Yết chủ thể kiến thiết hắn hoàn toàn dựa theo sự hài hòa của thành thị xã hội tiền thế mà tạo nên. Hắn thậm chí nghĩ tới vấn đề bảo vệ môi trường. Hai bên đường của những ngã tư đường chính đều trồng các loại cây mà kiếp trước có thể nhìn thấy. Cây cối hai bên đường đều mang một màu thanh sắc bên cạnh những tảng đá lớn hoặc hoa cương. Hơn nữa Lưu Phong còn đề xuất ra tư lộ, để mọi người trong các khu dân cư, trên các trục đường chính của thành thị có thể vận chuyển và xử lý chất thải. Mặc dù về phương diện tài liệu không cách nào đạt tới tiêu chuẩn của kiếp trước, bất quá cũng không sai khác nhiều lắm, phỏng chừng dưới sự quản lí tốt có thể dùng được hai đến ba năm. Đương nhiên, để có thêm nhiều tài liệu, Lưu Phong đã bắt đầu ra lệnh cho các ngành nghiên cứu. Cụ thể có thể thành công hay không thì đến bây giờ còn chưa thể biết được. Đương nhiên để có được một công trình lớn như thế Lưu Phong cũng phải bỏ ra không ít tiền của. Thời gian ngắn ngủi có mấy tháng hắn đã hao phí gần bốn trăm vạn vạn lạng bạc. Tình huống của Phong Thành trước mắt, chi phí xuất ra chắc chắn vượt xa so với ngân lượng có thể thu vào. Thậm chí có thể nói tổng thu nhập gần như không đáng kể. Hiện tại ngân lượng cung ứng đều là từ Thiên Thượng Nhân Gian mà ra. Trước mắt thu nhập của Phong Thành ngoại trừ tiêu diệt cường đạo đoàn, tặc đạo đoàn lấy vật tư, căn bản không còn bất kì cách nào khác. Căn cứ chính sách của Lưu Phong, hiện tại không thể thu thuế của bách tính cũng như của thương gia. Trái lại, tại địa phương này, hắn còn phải xuất ra ngân lượng để giúp bách tính cùng với thương gia. Đối mặt với tình hình như vậy, Lý Vỹ Bác cũng không biết phải giải thích như thế nào cả, chỉ có thể nói với Lưu Phong tất cả đều là cơ hội. Lưu Phong cũng không vội, Thiên Thượng Nhân Gian cũng đang đi vào quĩ đạo, ngân lượng trong vòng hai, ba năm tuyệt đối không thiếu. Mà phỏng chừng hai, ba năm nữa, Phong Thành sẽ bắt đầu đi vào quỹ đạo phát triển, sự chi trả của Phong Thành nhất định sẽ tăng lên. Hơn nữa hiện tại Phong Thành còn có hai thế lực cường đạo đoàn rất cường đại. Nghe nói hai cường đạo đoàn này mỗi đoàn đều phú khả địch quốc (giàu ngang một nước), chỉ cần tiêu diệt chúng, không lo không có tiền. Ngoại trừ việc này còn có một việc cần đích thân Lưu Phong giải quyết. Muốn nơi này phát triển tốt, long mạch cũng không thể coi thường. Vốn tại kiếp trước, Lưu Phong cũng không tin có quỷ thần, loại phong thủy này đích thị là trái với khoa học. Nhưng là tại đây thì khác, hắn phát hiện điều này quả thật tồn tại. Trước không nói, hiện tại cái gọi là quỷ hắn cũng đã nhìn thấy. Hơn nữa quỷ cũng đã làm"chuyện đó" rồi. Lang Yết nằm gần kề khu vực chiến trường cổ xưa, Lưu Phong đã cân nhắc ngay khi có thể sẽ đến tận nơi để xem có hay không có biện pháp giải quyết triệt để. Nếu những Quỷ Hồn này được giải quyết tốt, phong thủy của Lang Yết cũng sẽ tốt hơn. Bất quá việc này cũng không thể vội vàng. Hắn cần tìm một cao thủ về trận pháp. Mốt vấn đề khác, Lưu Phong còn đang đợi tam sư tôn Nghê Thường hiện thân. Hắn nhớ rõ tam sư tôn tại phương diện trận pháp đích thật không vừa, hi vọng có được sự trợ giúp của nàng tại vùng chiến trường cổ xưa này bày bố một cái Huyền linh đại trận để bức Quỷ Hồn hiện thân. Nói đến cũng thật là không may mắn. Với những dân thường trong quá khứ, hơn phân nửa bọn họ đều bị Quỷ Hồn hiện thân tao nhiễu, thậm chí đe dọa. Nhưng phàm là người tu chân, bọn chúng tựu giống như súc đầu ô quy (rùa đen rụt cổ), chẳng biết chúng ẩn nấp nơi nào, cũng chẳng biết khi nào chúng sẽ xuất hiện. "Mẹ nó, chờ xem lão tử thu thập các ngươi như thế nào!". Ngày Lang Yết đã phát triển đến mức phồn vinh, trên các ngã tư đường chính, người đi đường ồn ào náo nhiệt, đích thực là cảnh tượng phồn vinh. Hai bên đường, các thương gia đến đi tấp nập, thành thị cũng đã bắt đầu hình thành. Đông nhai khẩu, một người bộ dáng phú thương mập mạp với đôi mắt nhỏ, một bên đang chậm rãi đi tới, một bên đang nhìn cửa hàng bốn phía xung quanh. Đột nhiên cước bộ của hắn dừng tại trước cửa của một tửu lâu mang tên"Dương Danh Tứ Hải". Người đàn ông mập mạp nọ đích thị mang bộ dáng quỷ quỷ túy túy, hắn sờ sờ cái bọc hành lý, hơi kinh tâm nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có ai khả nghi, hắn mới ho khan vài tiếng rồi chậm rãi bước vào tửu lâu. Giờ ăn cơm trưa vừa qua khỏi, khách nhân trong quán còn lại rất ít, trung niên lão bản cũng dựa vào quầy chợp mắt, con mắt nửa khép, vẻ mặt mang theo tia tiếu ý. Vừa nhìn đã biết hôm nay đích thị sinh ý rất tốt. Mấy người tiểu nhị chính đang dọn dẹp những đồ mà khách nhân bỏ lại. Mặc dù lão bản đang ngủ nhưng bọn chúng không ai dám lười biếng cả. Thật sự cũng cần phải cảm ơn Lưu Phong. Vì việc phát triển Lang Yết nhanh hơn, Lưu Phong cũng cố ý tạo nên một cuộc sống có tiết tấu nhanh hơn. Những người sống ở nơi này, bất kể là thương nhân hay chỉ là dân thường, cả ngày đều căng thẳng giống nhau, cuộc sống vô cùng bận rộn. Bất quá không ai kêu ca khổ sở, bởi rất nhiều người hiểu được mỗi ngày đều như vậy, cuộc sống sẽ rất đầy đủ. Nghe được tiếng bước chân khách nhân vào cửa, lỗ tai lão bản tựa hồ giật giật, vội vàng mở to mắt, cười hô: "Có khách đến, rất vui được đón tiếp quí khách". Theo thói quen, tiểu nhị ân cần hỏi: "Xin hỏi vị khách quan muốn ăn uống ở nơi này hay thuê phòng?"."Ta muốn một phòng trên lầu", vị khách nhân mập mạp vô tình liếc lão bản một cái. Điếm lão bản tựa hồ nhận thấy, sắc mặt hơi đổi, vội nói: "Vượng Tài, ngươi tiếp tục công chuyện ở đây, ta lên lầu tiếp vị khách quí này". Nói xong điếm lão bản theo cầu thang lên lầu hai, vừa vào phòng liền đóng hết cửa sổ và cửa phòng lại. Xác định hết thảy an toàn mới hướng vị khách nhân mập mạp cung kính thi lễ: "Địa huyết đại nhân, ngài đã tới!". Bị gọi đích danh Địa Huyết, lão nhân mạp mạp khoát khoát tay: "Thân phận ta hiện tại chỉ là lão bản Đỗ Lệ"."Hoa Cô Tử đích thân suất lãnh nhân viên tình báo tại kinh đô, đó đều là nhưng tinh anh, ngươi phải thật cẩn thận, đừng để lộ thân phận". "Đỗ lão bản yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận". Điếm lão bản cũng là người cơ trí, trong khi nói chuyện đã thay đổi cách xưng hô. "Ta đến đây là muốn tìm hiểu một chút là kế hoạch tiến triển thuận lợi đến đâu, thuận tiện cũng cho các ngươi một chút tính toán cho kế hoạch. Trước hết hãy nói kế hoạch tiến triển ra sao rồi?". Địa Huyết lạnh nhạt nói. Điếm lão bản không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Đỗ lão bản căn cứ chỉ thị của người, chúng ta đã có hơn trăm nhân thủ trà trộn vào thủ bị quân đoàn cùng thành kiến quân đoàn, chỉ có thần thánh quân đoàn là không cách nào tiến vào được.". Địa Huyết nghe vậy sắc mặt biến đổi, vội quát: "Hỗn trướng, điểm mấu chốt là thần thánh quân đoàn, vào không được căn bản là không ảnh hưởng đến đại cục. Thời gian dài như vậy, các ngươi tột cùng là làm cái gì?". Điếm lão bản thấy Địa Huyết tức giận, trong lòng nhất thời nổi lên một cỗ sợ hãi: "Đỗ lão bản, người. trước đừng nóng giận, nghe ta nói. Thần thánh quân đoàn chiêu thu đặc biệt nghiêm khắc, trước mắt chỉ lấy hai loại người: một là hắc ám võ sĩ, hai là phượng vệ. Mà hai loại người này cũng là từ thần thánh quân đoàn huấn luyện trực tiếp chúng tuyển. Chúng ta đến bây giờ cũng không tìm được cơ sở huấn luyện trên mặt đất. Bất quá xin người yên tâm, tổng đốc phủ, thủ bị phủ đều đã có nhân thủ chúng ta trà trộn vào, phỏng chừng không bao lâu, chúng ta có thể nghe ngóng được tình huống cụ thể. Hiện tại xin Đỗ lão bản cho chúng ta thêm một chút thời gian.". Địa Huyết nghe xong điếm lão bản giải thích, sắc mặt có chút hòa hoãn, nói ngay: "Nhạc sơn, ta biết trà trộn vào thần thánh quân đoàn tương đối khó khăn, nhưng là ngươi cũng nên nghĩ nhiều biện pháp. Điều này ảnh hưởng đến đại kế của chúng ta. Được rồi, cứ điểm tình báo thành lập như thế nào rồi?". Điếm lão bản vội trả lời: "Tình báo tổ chức thành lập tương đối thuận lợi, nhóm đầu tiên đã di dân tới. Bây giờ chỉ cần lấy được quyền cư dân hợp pháp ở Phong Thành, chúng ta sẽ thành lập cố định các cứ điểm tình báo, cơ bản có thể thực hiện được nhiệm vụ tình báo hàng ngày". "Ân, không sai." Địa Huyết suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngươi xem Lưu Phong người này thế nào?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 546: Huyết ti lẻn vào Phong thành
Chương 546: Huyết ti lẻn vào Phong thành