TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 586: Trở lại đông cung

Ân quy phi bị Lưu phong kích thích làm sao chịu đuợc, cả thân thể mềm mại nhu nhuyễn như không xương, cả người ngã xuống dán vào lồng ngực Lưu Phong, cái lưỡi thơm tho tham lam tiến vào miệng Lưu Phong mút lấy mút để.

Lưu Phong tham lam hôn Ân quý phi, thân thể nàng mềm mại của nàng chỉ biết vô lực dán vào Lưu Phong, nàng không tự điền khiển nổi thân thể tự động vặn vẹo, đây là mỹ cảnh trong mộng của nàng, hôm nay đã trở thành hiện thực. Đây cũng là khát vọng nội tâm của nàng.

"Cô cô, mấy ngày nay Người hình như lại lớn hơn à."

Lưu Phong mập mờ cười cười, hai tay dùng sức miết lên bộ ngực vừa to vừa mềm mại của Ân quý phi làm nàng thở hổn hển, hai má đỏ rực như hoa đào nở rộ. Tiếp theo Lưu Phong dứt khoát đem áo nàng cởi xuống, cái miệng tham lam mút ngay hai hạt anh đào, toàn thân Ân quý phi như điện giật run rẩy, miệng rên rỉ không thôi. Rất nhanh, một cỗ khoái cảm tràn ngập toàn thân Ân quý phi làm nàng cảm thấy hạ thân nóng rực, mật dịch trào ra, xuân tâm nhộn nhạo cực điểm.

Lưu Phong cố ý chuyển bàn tay xuống giữa hai chân Ân quý phi, quét vào, cười gian:

"Cô cô, người ướt át thật"

Ân quý phi nhất thời xấu hổ không thôi, hai tay bắt lấy tay Lưu Phong đang làm loạn, nhỏ giọng nói:

"Phong nhi, không nên à. Tố Tố sẽ tới rất nhanh đó."

Mặc dù nàng đã động tình nhưng trong lòng vẫn còn chút cố kị, Ân Tố Tố độ lượng làm nàng tràn ngập áy náy, hôm nay lại tiếp tục quan hệ với Lưu Phong chẳng phải có chút không đúng sao?

Lưu Phong nào quan tâm, hắn chuyển tấn công từ phía trước ra phía sau, hai tay vươn tới cặp mông Ân quý phi, vừa xoa vừa bóp, chỉ vài cái lại làm Ân quý phi nhộn nhạo.

"Cô cô, thật không muốn sao"

Lưu Phong cố ý trêu chọc Ân quý phi làm nàng không dám nhìn hắn, miệng bật ra: "Muốn."

Lưu Phong rất hài lòng, cười cười. Bàn tay lại chuyển vào giữa hai chân Ân quý phi, hắn thấy vừa mềm mại vừa ẩm ướt, hiển nhiên là nàng đã động tình. Ân quý phi vặn vẹo cặp mông, miệng thở gấp, nàng cảm thấy như có một dòng điện truyền khắp cả người, vô cùng thoải mái.

"Cô cô, ta cởi quần áo".

Lưu Phong thành thục cởi hết áo ngoài Ân quý phi, chỉ để lại nội y.

"Cô cô thân thể người thật đẹp." Lưu Phong ngồi xổm xuống, mắt thì chiêm ngưỡng thân thể Ân quý phi, hai tay vuốt ve bắp đùi nàng. Ân quý phi cảm thấy thật xấu hổ, nhưng xấu hổ lại kèm theo một tia vừa hưng phấn và kích động, làm cho nàng muốn dừng lại cũng không thể. Mặt phấn nhất thời đã đỏ bừng một mảnh.

"Chúng ta lên giường đi." Ân quý phi nhỏ giọng nói với Lưu Phong.

Lưu Phong vội bế nàng lên, đem nàng đặt lên giường, hai tay tách hai chân nàng ra, hai tay nhẹ nhàng ve vuốt.

"Cô cô, cởi nội y đi, để chúng ta thân mật nào"

Ân quý phi vừa nghe được lời Lưu Phong, hai gò má càng đỏ rực, cặp mắt đẹp dán vào Lưu Phong, mị nhãn như tơ, xuân tình rạo rực.

Lưu Phong tại tiên hoa hôn hít một lúc liền cởi hết quần áo lộ ra trường thương cường hãn, nhẹ nhàng tiến vào đóa tiên hoa của Ân quý phi.

"Ư."

Ân quý phi rên nhẹ một tiếng, hạ thân không tự chủ được vô ý nhịp theo Lưu Phong. Lưu Phong trên người Ân quý phi vừa nhịp vừa thưởng thức, hắn chỉ cảm thấy sung sướng cực kì, Ân quý phi tuy đã gần bốn mươi nhưng vẫn là vưu vật khó tìm à.

Hai người khoái cảm càng lúc càng nhiều, Ân quý phi cảm thấy sung sướng muốn chết đi, miệng không ngừng rên rỉ, lọt vào tai Lưu Phong càng làm hắn kích thích không thôi.

Dưới động tác mãnh liệt của Lưu Phong, Ân quý phi toàn thân hưng phấn, ôm chặt cổ Lưu Phong, cặp mông không ngừng vặn vẹo, phối hợp nhịp nhàng với động tác của Lưu Phong, d*m thủy từ hạ than trào ra không ngừng.

Sau khi cao trào đi qua, Ân quý phi nằm im trong ngực Lưu Phong, hưởng thụ dư âm khoái cảm còn lại.

Lưu Phong cúi đầu nhìn Ân quý phi trong lòng ngực hỏi: "Cô cô thỏa mãn không?"

Ân quý phi thẹn thùng liếc nhẹ Lưu Phong rồi nói: "Tiểu quỷ của ngươi lớn như vậy, cô cô có thể không thỏa mãn sao?"

"Lão công, cô cô các người đều ở đây à, làm ta đi tìm đến khổ" Ân Tố Tố đột nhiên mở cửa bước vào phòng. Ân quý phi thấy Ân Tố Tố mặt mày ửng đỏ, hai tay kéo cái chăn trùm lên đầu không dám nhìn nàng.

Lưu Phong thấy thế cười dài, nhảy xuống giường, ôm eo Ân Tố Tố kéo lên giường, không nói lời nào dùng hai tay thuần thục đem quần áo Ân Tố Tố toàn bộ cởi hết ra.

Không kịp đợi Ân Tố Tố nói lời nào, hắn nhanh chóng vục đầu vào giữa hai chân Ân tố tố.

Cảm giác thấy tiên hoa của Ân tố tố đã ẩm ướt, Lưu Phong hạ thân lại tiến vào thân thể Ân tố tố.

Ân quý phi sau khi thỏa mãn lại thấy hai người kích tình như vậy lại động tình, hai tay ôm lấy Lưu Phong từ phía sau, cặp ngực bạo mãn không ngừng chà sát lên lưng Lưu Phong.

Không biết hoan lạc bao nhiêu lâu, ba người nằm ôm nhau hưởng thụ.

Lưu Phong hai bên, một bên ôm thân thể Ân quý phi, một bên ôm thân thể Ân tố tố, cười nói: "Cô cô, Tố Tố, thiếu chút nữa hai người làm ta chết mất"

Ân quý phi và Ân Tố Tố sau cơn khích tình khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, Ân tố tố nhìn Ân quý phi thần thái tao mị động lòng người không khỏi bật lời khen: "Cô cô, lão công nói không sai, người nhìn như tỷ tỷ của ta vậy đó."

Nghe thấy chất nữ khích lệ, Ân quý phi vẻ mặt thẹn thùng, vừa rồi trên giường nàng phong tao, dâm đãng một chút cũng không kém gì Ân tố tố, nhưng lúc này sau khi hoan lạc lại có chút thẹn thùng, hai cô cháu cùng trên giường phục vụ một người đàn ông, với xã hội này rất là khó tiếp nhận.

"Tố Tố, ngươi không trách cô cô hả?" Ân quý phi ân hận hỏi Tố Tố

Ân Tố Tố cười hắc hắc, nằm trong lồng ngực Lưu Phong, bàn tay mềm mại vuốt ve kim thương dũng mãnh của hắn trả lời: "Cô cô, người lại nói những thứ như thế làm gì? Chúng ta bây giờ là người một nhà mà".

Sáng sớm vầng dương lên cao kéo theo ánh nắng vàng trải khắp đất trời.

Lưu Phong từ trong mộng tỉnh lại, hai tay hắn vẫn phải ôm trái ấp, hai nằm trong lồng ngực hắn hai bàn tay không hẹn mà cùng để tại kim thương.

Nhớ lại chuyện tối qua, ba người không khỏi nhìn nhau cười. Nằm tâm sự một hồi lâu Ân Tố Tố rời khỏi lồng ngực Lưu Phong, mặc quần áo, đi tới trước của sổ, vươn hai tay mở cửa, một không khí sảng khoái tràn ngập căn phòng.

Lúc này Ân quý phi cũng mặc xong quần áo, giúp đỡ Lưu Phong mặc quần áo như một thê tử hiền thục.

Lúc này đột nhiên từ ngoài truyền tới một trận ồn ào huyên náo.

Chỉ nghe Lâm lang la lớn: "Hoàng thái tôn điện hạ, Quý phi nương nương còn chưa có rời giường, người không thể vào đâu."

Lưu Phong ba người nghe thế vội vàng dọn quần áo đi ra cửa.

"Lưu Phong sao ngươi lại ở chỗ này" Hoàng thái tôn đẩy cung nữ ngăn cản hắn ra, ngẩng đầu mới thấy Lưu Phong đang trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt đầy giận dữ.

"Sao ta không thể ở chỗ này" Lưu Phong hừ lạnh hỏi lại.

Hoàng thái tôn nhìn Ân tố tố rồi lại nhìn Ân quý phi, đột nhiên cười: "Ta biết rồi, ta biết rồi, Lưu Phong ngươi nhất định là tối hôm qua lưu lại cung. Lá gan ngươi thật lớn đó, ngoại thân cư nhiên dám lưu lại qua đêm trong cung phi tần"

Dựa theo quy củ, giờ này của cung còn chưa mở, mà Lưu Phong có mặt tại nơi này, hiển nhiên là tối qua hắn lưu lại cung Ân quý phi. Tội lớn à, cái này là tội xử chém cả nhà đó.

"Hỗn trướng, ngươi nói cái gì thế?" Ân quý phi trong lòng mặc dù sợ hãi nhưng vẻ ngoài lạnh lùng, hét lên: "Hoàng thái tôn điện hạ, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, đừng tưởng ngươi là đứng đầu Đông cung mà ta sợ ngươi đâu. Ngươi phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình đó."

Hoàng thái tôn cười lạnh một tiếng: "Sai hay đúng tự ngươi biết, nhưng hôm nay nhất định nói nhưng gì mình thấy cho hoàng gia gia" nói xong hắn chuẩn bị bước ra ngoài.

Lưu Phong quát một tiếng: "Đứng lại"

Hoàng thái tôn quay người cười lạnh: "Ngươi muốn cái gì?"

"Nói rõ ràng, không ngươi đừng mong bước khỏi nơi này" Lưu Phong trong lòng rất rõ ràng, nếu thật sự Hoàng thái tôn hướng về hoàng thượng nói ra sự việc hôm nay, hắn và Ân quý phi chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn. Hoàng đế với những chuyện này rất quan tâm hơn nữa còn liên quan tới danh dự của Ân quý phi.

"Ta cảnh cáo ngươi, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả" Lưu Phong sắc mặt lạnh lùng nói: "Nếu ngươi dám nói bậy, đến lúc đó đừng trách ta không khách khí".

"Hừm, một hầu tước nho nhỏ như ngươi mà dám uy hiếp bổn cung" Hoàng thái tôn không coi lời nói uy hiếp của Lưu Phong có tí trọng lượng nào, bĩu môi nói.

"Ta đây hỏi ngươi, sáng sớm vì sao ngươi xông vào tẩm cung của Ân quý phi mục đích là gì?" Lưu Phong lớn tiếng vặn hỏi.

Ân quý phi nhân cơ hội nói: "Nếu ngươi dám nói bậy, ta sẽ nói với hoàng thượng."

"Ngươi nói cái gì?" Hoàng thái tôn lạnh lùng hỏi.

"Bổn cung phải đi nói cho bệ hạ biết ngươi có ý đồ phi lễ với ta" Ân quý phi lạnh lùng cười nói.

Hoàng thái tôn nghe thế có chút nóng nảy, chỉ vào mặt Ân quý phi quát lên: "Ngươi nói bậy gì đó, ta phi lễ ngươi khi nào?"

"Ngươi nói bậy ta không thể nói sao" Ân quý phi khinh thường cười nói: "Thái tôn điện hạ, nơi này của ta không chào đón ngươi, ngươi bây giờ có thể rời đi."

"Lưu Phong, Mộ Dung Uyển Nhi là của ta, ngươi tốt nhất là tránh xa một chút." Hoàng thái tôn bỏ lại một câu, sau đó xoay người bỏ đi.

"Tố Tố, cô cô, hai ngươi ăn sáng trước đi, ta có việc phải đi trước" Lưu Phong hiểu được mình phải tới Đông cung gặp thái tử phi một chuyến, hành vi của Hoàng thái tôn làm hắn thật không thể chịu nổi nữa rồi.

Thái tử phi nhìn thấy Lưu Phong có chút ngoài y muốn, liền nói: "Hài tử, ngươi đã tới"

"Phải, ta tới" Lưu Phong cười lạnh nói: "Nhìn bộ dạng ngươi hình như không chào đón ta sao?"

"Không phải, đương nhiên không" thái tử phi vội nói: "Ta còn mong ngươi tới với ta mỗi ngày kìa"

"Đáng tiếc. hôm nay ta không phải tới thăm ngươi" Lưu Phong cười lạnh nói: "Tta tới hôm nay là để cảnh cáo với ngươi, quản lý tốt hài tử vô dụng của ngươi đi, nếu hắn còn khiêu khích sự bình tĩnh của ta một lần nữa ta cũng không ngại mà phế hắn đi"

Thái tử phi nghe thế, sắc mặt biến đổi vội hỏi: "Triệt nhi đi tìm ngươi sao?"

Lưu Phong hừ lành một tiếng, kể lại chuyện buổi sáng cho thái tử phi nghe. Sau đó hắn nói ngiêm túc: "Ngươi tốt nhất nên nói cho hắn, đàn bà của ta thì đừng bao giờ có ý nghĩ ngu xuẩn gì, nếu không, hừ, hoàng đế cũng không thể cứu hắn"

"Đáng chết, ta đã cảnh cáo mà hắn không nghe" thái tử phi âm thầm mắng, sau đó chánh sắc nói: "Hài tử, ngươi yên tâm, ta sẽ quản lý hắn thật ngiêm"

"Được rồi, ngươi vào Uyển Nhi đã gặp mặt rồi sao?"

Lưu Phong ánh mắt thâm trầm quét qua thái tử phi, cười nói: "Ngươi lo lắng cái gì, ngươi sợ Mộ Dung thế gia biết thân phận thực sực của ta sao"

Thái tử phi buồn bã nói: "Hài tử, ta không sợ Mộ Dung thế gia biết thân phận thực sự của ngươi, mà là chưa đến lúc thôi"

"Hừ" Lưu Phong khinh thường cười nói: "Còn ở trước mặt ta nói nói chuyện giả dối sao? Tâm tư của ngươi ta đều biết, ngươi cũng biết ta chưa từng hi vọng gì ở ngươi" dừng lại một chút Lưu Phong nói tiếp: "Có đôi khi, ta nghĩ ngươi có lẽ không phải mẫu thân của ta"

Lời này vừa nói ra Thái tử phi kinh hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Người nói vô tình người nghe có ý.

Vốn Lưu Phong chỉ là vô tâm nói những lời này, nhưng Thái tử phi nghe như sét đánh ngang tai. Nàng tưởng Lưu Phong đã có phát hiện gì.

"Hài tử, ngươi nói cái gì thế, ngươi là cốt nhục của ta và Thái tử, đây là sự thật, ta biết ngươi có oán hận ta, nhưng ngươi ngay cả mẫu thân cũng không nhận sao?" Thái tử phi tận lực làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.

"Có mẫu thân như thế không có còn hơn" Lưu Phong khinh thường nói.

"Hài tử, ta biết ta bất công với ngươi, dù ngươi nói thế nào ta cũng không oán giận ngươi" thái tử phi vẻ mặt đau khổ, ai không biết còn tưởng nàng trước mặt Lưu Phong bị ủy khuất lớn lao

| Tải iWin