TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 722: Lưu Phong bị đâm một kiếm

Phỉ Nhi nghe vậy thân hình run nhẹ một chút, nhíu mày nói: "Chủ nhân, hình như là âm thanh sư huynh Vô Hoa".

Lưu Phong một tay còn vuốt ve chỗ bạo mãn của nữ nhân, sắc mặt không vui nói: "Ngươi có một sư huynh, ta làm sao biết được".

Phỉ Nhi vội vàng giới thiệu một lần cho Lưu Phong về sư môn.

Nhưng mà có một việc nàng che giấu là tình ý của Vô Hoa đối với nàng.

"Sư muội, ngươi ở đâu? Ta là sư huynh Vô Hoa, ta tìm ngươi, có việc gì chăng?" Âm thanh Vô Hoa tiếp tục truyền đến.

"Chủ nhân, nếu ta không mặc quần áo. xem chừng?" Phỉ Nhi có chút khó xử nhìn Lưu Phong, cẩn thận hỏi han, trong lòng sợ làm hắn không vui.

Lưu Phong cười hờ hững, đưa tay phát một cái lên đồn bộ tròn trịa trắng nõn, nói: "Đi thôi, chúng ta cũng nên chia tay, ta ở Phúc thành còn có chuyện phải làm".

Phỉ Nhi có phần luyến tiếc Lưu Phong.

Chính xác mà nói là thân thể nàng không nỡ rời Lưu Phong.

"Chủ nhân, ngươi chờ ta a. Chờ ta giải quyết xong sự tình, nhất định sẽ mau đi chóng tìm ngươi". Phỉ Nhi nũng nịu nói, đầy nét xuân tình.

Lưu Phong cười hắc hắc, thầm nghĩ, thân thể nữ nhân bổng tử này đã hoàn toàn bị bắt giữ, phỏng chừng không lâu sau thì trái tim nàng cũng sẽ làm tù binh.

"Chủ nhân, ngươi cũng mặc quần áo thôi, cẩn thận không lại bị người khác chiêm ngưỡng xuân quang.". Phỉ Nhi đã mặc quần áo xong. Uốn mình chậm rãi đi tới toàn thân toát ra vẻ nũng nịu, gại gại hạ thân Lưu Phong rồi há miệng nằm thở hổn hển ngậm tiểu đệ đệ, lại hôn một cái.

Lưu Phong vội vàng đẩy đầu nữ nhân ra, tức giận nói: "Đừng có đùa giỡn nữa.". Sau đó vội vàng mặc quần áo vào. Miệt mài quá độ cũng không phải chuyện tốt. (bất quá ta thích)

"Sư muội, sao ngươi còn không ra. Nếu không thì ta vào.". Âm thanh lo lắng của Vô Hoa lại truyền đến.

Phỉ Nhi hừ một tiếng, sắc mặt có chút không vui, một tay đẩy cánh cửa ra, bất mãn nói: "Vô Hoa sư huynh, ngươi la to là có ý tứ gì? Đúng rồi, có ai mời ngươi tới nơi này".

Vô Hoa cũng không có trả lời Phỉ Nhi mà lập tức đi vào, oán hận nhìn Lưu Phong: "Ngươi là ai, ta khuyên ngươi mau tránh xa Phỉ Nhi. Nếu không ta muốn xem tài ngươi ".

"Vô Hoa, im miệng. Không được vô lễ với chủ nhân của ta". Phỉ Nhi dường như đã thừa nhận thân phận nô lệ của mình, bởi vì nàng thấy rằng trở thành nô lệ của thần dưới dạng một nam nhân cũng không phải là một chuyện mất mát gì. Ngược lại, nàng cảm thấy rằng đây là một loại vinh quang.

Nếu Lưu Phong biết được ý nghĩ của nàng, hẳn là hắn lại cười nhạo coi thường tiểu bổng tử.

Vô Hoa nghe vậy, dường như hơi sửng sốt. Nói có chút khó tin, đương nhiên là bởi do cái miệng cao ngạo của công chúa nói ra.

Trong trí nhớ Vô Hoa, Phỉ Nhi công chúa vẫn là một nữ nhân cao ngạo. Giờ chính nàng lại thừa nhận nam nhân này là chủ nhân của nàng.

"Vô Hoa, nói thật cho ngươi biết, chủ nhân của ta đã đánh Thiên Chiếu chạy đi. Nơi này chẳng có chuyện gì của ngươi, ngươi nhanh đi thôi.". Phỉ Nhi nói như vậy bởi vì nàng không muốn cho Vô Hoa phải chết. Nàng biết Lưu Phong không có cảm tình với người cao lệ. Hơn nữa, thái độ Vô Hoa không tốt, thật dễ dàng chọc giận Lưu Phong.

"Hắn đánh Thiên Chiếu chạy?". Vô Hoa lúc trước luôn luôn đứng ngoài xa quan sát, nhưng mà không chứng kiến đại điện nơi Lưu Phong cùng Thiên chiếu giao đấu.

"Ngươi không phải hoài nghi, chủ nhân của ta hơn hẳn Thiên Chiếu. Nếu ta nói là thần thì cũng không quá.". Khẩu khí Phỉ Nhi đầy vẻ tự hào.

Ta. Lão tử là thần? Nói thế này thì cũng quá khoa trương.

Nhưng mà so với Thiên chiếu thì Lưu Phong cũng cảm thấy mình giống thần. Lão tử so với vẻ đẹp của hắn, so với tiềm lực hắn, về tu vi sớm muộn cũng phải đọ thấp cao với hắn.

Tưởng tượng như vậy, Lưu Phong liền yên tâm, thoải mái tiếp nhận vinh dự của thần.

"Không có khả năng, điều này sao có thể?". Vô Hoa há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng nửa phần e dè, nửa phần sợ hãi. Cùng nam nhân như vậy tranh đoạt Phỉ Nhi, căn bản là chuyện bất khả thi.

"Sư muội, ta chúc phúc cho ngươi!". Ngay lúc đó, nét mặt Vô Hoa ổn định lại, hắn hướng về Phỉ Nhi hé một nụ cười chân thành nói.

Phỉ Nhi sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Cám ơn sư huynh".

Lưu Phong chậm rãi đi tới, vỗ vỗ vai Vô Hoa cười nói: "Sư huynh kì thật ngươi rất tốt. Tin tưởng ngươi sẽ có nữ nhân thích hợp". Lưu Phong tỏ ra cao thượng, nói xong liền đi về phía Phỉ Nhi.

Vô Hoa nhìn lưng Lưu Phong, sắc mặt có chút biến động, trong con ngươi hiện lên một tia sát khí mãnh liệt.

"Ta muốn giết ngươi!".

Vô Hoa hình như là phát điên, nháy mắt tụ tập lực lượng toàn thân, xuất ra một trường kiếm nhằm Lưu Phong đâm tới.

Trong lòng Lưu Phong phát sinh cảnh giác, thầm kêu không tốt vội vàng né tránh. Đáng tiếc sự việc xảy ra đột ngột, hơn nữa Vô Hoa ngưng tụ tu vi toàn thân, cho nên vẫn hơi chậm một chút. Căn bản là không thể né tránh hoàn toàn. Vì vậy, Lưu Phong vội vàng triển khai hộ thân chân nguyên, hy vọng mượn nó để chống lại công kích của Vô Hoa.

("Oanh!")

Oanh một tiếng, thân thể Lưu Phong bị Vô Hoa đánh trúng. Mặcdù có hộ thân chân nguyên, nhưng mà thân hình hắn vẫn nặng nề ngã xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Toàn bộ quá trình chỉ trong thời gian ngắn.

Cho đến khi Lưu Phong hộc máu, Phỉ Nhi mới phản ứng lại tốc độ cực nhanh. Nàng vội vàng ôm Lưu Phong nằm trên đất vào ngực khóc nói: "Chủ nhân, ngươi không sao chứ? Ta phải làm gì bây giờ?". Phỉ Nhi cũng không có kinh nghiệm chữa trị thương tích cho người, vì vậy cũng không dám tùy tiện truyền chân nguyên cho Lưu Phong.

Lưu Phong lắc đầu, hít sâu một hơi ý bảo Phỉ Nhi nâng hắn lên. Tứ đại nguyên anh cùng nhau vận chuyển, bắt đầu khôi phục thương thế.

Vô Hoa một kích đắc thủ, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, quyết định tiêu diệt Lưu Phong. Tới lúc này, dường như hắn đã có phần điên rồi.

"Ai dám hại tiểu tình nhân của ta!". Trong nháy mắt Bạch Tuyết đã phản ứng vội vàng hiện thân che Lưu Phong, giận dữ quát một tiếng trở tay xuất kiếm. Trước khi Vô Hoa kịp công kích đã đánh hắn ngã lăn xuống đất.

Bạch Khiết nén giận xuất thủ, tuy rằng không muốn lấy mạng hắn nhưng cũng phải để hắn chịu đựng. Vô Hoa liên tiếp phun ra mấy ngụm máu, thiếu chút nữa thì đã hôn mê.

Sau khi giáo huấn Vô Hoa, Bạch Khiết vội vàng đi tới Lưu Phong. Lúc nàng đến, Lưu Phong đã tự mình trị thương, trong lòng nhẹ nhõm thở một hơi.

Phỉ Nhi lần đầu trông thấy Bạch Khiết, trong lòng có chút kinh ngạc. Trước giờ nàng ẩn nơi nào, làm sao từ trên người chủ nhân hiện ra.

"Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mĩ nữ à?". Bạch Khiết liếc nhìn Phỉ Nhi một cái, tức giận nói: "Nếu không phải là ngươi, tiểu tình nhân cũng không phải chịu tội như vậy".

Phỉ Nhi nghe vậy, hổ thẹn cúi đầu, cũng không nói gì.

"Là ngươi làm bị thương quai chắt nhi của ta?". Đúng lúc này, trước mặt Vô Hoa đột ngột xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc, vẻ mặt giận giữ chất vấn.

Vô Hoa này hoàn toàn á khẩu, Lưu Phong này rốt cuộc là người như thế nào? Trong thời gian ngắn ngủi mà có tiên tử và nữ nhân đến bảo vệ hắn.

"Đồ vô liêm sỉ này, đến chắt nhi của Thu Sương ta mà ngươi cũng dám đả thương. Xem ta thu thập ngươi. Trước chặt bỏ cánh tay ngươi, sau hãy nói.". Nói xong, nữ tử nhẹ nhàng huơ tay một chút, một đạo kiếm khí tức khắc lướt qua tay phải hắn.

"Không có sao?", Vô Hoa cảm giác cánh tay tựa hồ không bị thương thế gì, thậm chí ngay cả một chút đau đớn cũng không có.

Nữ tử hừ một tiếng, không để ý hắn nữa mà xoay người đi tới Lưu Phong.

"Phong nhi không có việc gì chứ?". Nữ tử đi tới hỏi Bạch Khiết.

Bạch Khiết cẩn thận đánh giá nữ tử vài lần, khẽ nhíu mày: "Xin hỏi vị tiểu thư này, ngươi là.". Trong trí nhớ của nàng, bên người Lưu Phong dường như không có nữ nhân như vậy.

"Ta gọi Thu Sương, là di nương Phong nhi!". Nữ tử mỉm cười tự mình giới thiệu.

Là di nương?

Bạch Khiết cùng Phỉ Nhi hơi kinh hãi, nhìn dáng nữ tử này chẳng qua mới hai mấy tuổi, không nghĩ rằng Lưu Phong còn có sở thích như vậy.

"Nhìn gì vậy, chưa thấy qua mĩ nữ a?". Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai nàng nhìn mình chằm chằm, Thu Sương không vui nói: "Khỏi phải nghi ngờ, ta chính là di nương Lưu Phong. Rồi các ngươi sẽ hiểu".

"Các ngươi trước hết ra ngoài một chút, ta muốn trợ giúp Phong nhi trị thương. Căn cứ tốc độ hiện nay, khẳng định không quá mười ngày nửa tháng.". Thu Sương cẩn thận xem qua vết thương Lưu Phong, sau đó kết luận.

Bạch Khiết cùng Phỉ Nhi nghe xong lời của nàng, cũng không lui lại. Ngược lại bảo vệ tả hữu hai bên Lưu Phong, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Ai biết ngươi là ai? Ai biết ngươi có mục đích gì. , ai biết có phải ngươi đến đây hại tiểu tình nhân ta. Bạch Khiết cũng không tin Thu Sương.

Phỉ Nhi đối với mục đích cùng thân phận của Thu Sương cũng hoài nghi.

"Các ngươi không tin ta?" Thu Sương đột nhiên cười nói: "Ân, không tồi. Xem ra các ngươi vẫn trung thành với chắt nhi của ta. Chỉ bằng điểm này thôi, lát nữa ta nhất định sẽ cho các ngươi niềm vui thật lớn. Tốt lắm, bây giờ ta thực sự vì Phong nhi chữa trị, các ngươi nên tránh đi".

"Không được!". Chẳng chậm chút nào hai nàng dị khẩu đồng thanh phủ quyết đề nghị của Thu Sương. Để chắc chắn một chút, các nàng tình nguyện ở trong phòng bảo vệ Lưu Phong thêm mười ngày nửa tháng.

"Nữ nhân thật là om xòm." Thu Sương tựa hồ quên chính mình cũng là nữ nhân: "Các ngươi không ngăn được ta". Nói xong, Thu Sương vung tay lên, một đạo thất thải hà quang (đạo quang 7 màu) rực rỡ bao phủ hai người. Trong nháy mắt, các nàng phát hiện bản thân không thể cử động, thậm chí ngay cả nói cũng không.

"Các ngươi đã không nghe lời, trước tiên chịu ủy khuất một chút. Chờ lát nữa, ta trị thương Phong nhi, nhất định sẽ để hắn giải thích cho". Thu Sương cười hắc hắc, sau đó vẫy tay một cái, đạo thất thải hà quang liền mang hai người lùi lại mấy bước.

Cực phẩm?

Phỉ Nhi trong lòng dở khóc dở cười, thiên hạ nào có đạo lí như vậy. Đắc tội với người rồi để người khác giải thích, hơn nữa lại còn bảo như thế là hợp tình.

Bạch Khiết lại không nghĩ nhiều như vậy, giờ phút này nàng đã bị phép đại thần thông mà Thu Sương triển khai làm sợ ngây người. Bạch Khiết đã hợp được hai khỏa nguyên đan, hơn nữa lần trước đã luyện thành thần lực, một thân tu vi đã đạt tới cấp Thiên nhân. Nhưng trước mặt Thu Sương nàng không hề có lực chống đỡ.

Bạch Khiết biết rõ, đối với thiên nhân hậu kì tu chân, nàng quả quyết một chút cũng không đủ lực đánh trả.

Hiển nhiên, tu vi Thu Sương đã vượt qua mọi giới hạn hiện tại.

Rốt cuộc nàng là ai?

Thu Sương đã tới gần Lưu Phong đưa tay ra phát vài cái trên lưng Lưu Phong. Mỗi lần phát lại có một đạo thất thải hà quang tràn vào cơ thể hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, một cỗ khí ấm áp nhanh chóng tràn khắp kinh mạch toàn thân Lưu Phong, cuối cùng tụ tập tới đan điền, bị tứ đại nguyên anh hấp thu.

Lập tức, tứ đại nguyên anh tỏa sáng tràn trề sức sống, màu vàng lợt nguyên anh lực trong nháy mắt trở nên lớn mạnh, bắt đầu có quy luật chảy về phía kinh mạch toàn thân.

"Đa tạ tiền bối hỗ trợ!"

Lưu Phong có tứ đại nguyên anh lực nên thương thế đã đỡ một nửa. Hắn biết có người trợ giúp nên vội vàng nói lời cảm ơn.

Thu Sương dường như không ngờ tới Lưu Phong ở tình trạng như vậy còn có thể lên tiếng, kinh ngạc rất nhiều, không ngừng gia tăng lượng đạo thất thải hà quang nhập vào.

Cách xa đó, Bạch Khiết trông thấy từng đạo thất thải hà quang không ngừng xoay quanh tay Thu Sương, cuối cùng chậm rãi tiếp cận cơ thể Lưu Phong.

Một lúc sau, trên người Lưu Phong tựa hồ xuất ra toàn thân hào quang như nhau, rồi nở ra ánh sáng hơi chói mắt, chiếu sáng toàn bộ gian phòng.

"Phong nhi, đừng phân tâm nói chuyện. Tĩnh khí ngưng thần, dùng khả năng nguyên anh của ngươi hấp thu linh nguyên của ta.". Thu Sương vội vàng dặn dò vài câu.

Lưu Phong nghe vậy, không dám có chút dị động, vội vàng thu liễm tâm thần, bắt đầu chỉ huy tứ đại nguyên anh không ngừng hấp thu đạo thất thải hà quang.

"Tốt lắm, bây giờ toàn bộ xem ra là chính hắn". Sau khi Thu Sương thu công, sắc mặt có chút nhợt nhạt, kém hẳn vẻ hồng nhuận sáng bóng lúc trước. Hiển nhiên, vì Lưu Phong mà nàng đã hao phí nhiều linh nguyên lắm.

| Tải iWin