TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 831: Thỏ khôn tam chỗ trú chi Yến vương

Linh Nhi ngẩng đầu nhìn xem các mụ mụ bốn phía, đột nhiên cất giọng non nớt đầy bội phục: "Khuynh Thành tỷ tỷ, tương lai, tỷ cũng sẽ làm của ta mụ mụ?"

"Xì—!"

Ân Tố Tố không nhịn được bật cười lớn.

Các nữ nhân liên quan trong đại sảnh cũng đều quay sang. Tiêu điểm lập tức từ Ân Quý phi chuyển sang Khuynh Thành.

Lưu Phong lập tức nở nụ cười, không phải là không nói, mà là chưa tới lúc.

Báo ứng a, mụ nội nó, xem Tiểu ma nữ nàng còn muốn nói gì.

Cả mặt Khuynh Thành đã đỏ tới mang tai. Nàng nhìn gương mặt hồn nhiên của Tiểu linh nhi, thật sự là không biết nói gì cho phải.

"Khuynh Thành tỷ tỷ, tỷ còn chưa nói nói? Rốt cuộc tỷ có thể trở thành mụ mụ của ta không?" Tiểu Linh Nhi dường như cũng không hề biết là Khuynh Thành xấu hổ vẫn ngây thơ tra hỏi.

"Ha ha—!"

Lưu Phong trong lòng thấy thực thống khoái a, không khỏi liền đắc ý nở nụ cười.

Nhìn đến vẻ vui sướng của Lưu Phong khi người khác gặp nạn, Tiểu ma nữ Khuynh Thành bèn cong môi chạy tới ôm lấy cánh tay Lưu Phong nũng nịu nói: "Tỷ phu, huynh phải quản nữ nhi của huynh a. Huynh đã nghe thấy nhóc nói gì chưa a."

Đáng đời, lão tử đâu có muốn quản chứ.

Lúc này Lưu Phong đang mải cười, hơi đâu mà lại đi quản Tiểu Linh Nhi. Hắn còn hy vọng tiểu Linh lại nói thêm vài câu mạnh hơn để cho Khuynh Thành càng thêm bối rối.

"Ba ba, ba sẽ để Khuynh Thành tỷ tỷ làm mụ mụ sao?" Tiểu Linh Nhi quả nhiên không hề để Lưu Phong phải thất vọng, nói ra một câu càng gay cấn hơn.

Nhìn ánh mắt khờ dại mà lại chờ mong của Tiểu Linh Nhi, Lưu Phong vội vàng ôm Tiểu Linh Nhi vào lòng cười hắc hắc: "Tiểu Linh Nhi thực ngoan—!"

"Ân, rất nhiều mụ mụ đều nói như vậy—!" Tiểu Linh Nhi cười hắc hắc, nói ra một câu khiến Lưu Phong có chút xấu hổ.

"Ăn cơm, ăn cơm—!"

Báo ứng rất nhanh, Lưu Phong không nghĩ tới chính mình cũng bị Tiểu Linh Nhi hại nốt.

Dưới sự mời mọc của Lưu Phong, tất cả mọi người ung dung bắt đầu cơm rượu.

Trong bữa tiệc Lưu Phong không ngừng uống để che đi nỗi xấu hổ của mình. Còn Tiểu Linh Nhi đã bị Liễu Thanh Nghi ôm vào trong ngực hạ giọng giảng giải gì đó.

Lông mày của Tiểu Linh Nhi khi thì giãn ra, khi thì cau lại, dường như có chút không bằng lòng.

"Mụ mụ, người nói con đã nói sai rồi sao?" Tiểu Linh Nhi thấp giọng hỏi, trong mắt dường như có ý tự trách.

Liễu Thanh Nghi gật gật đầu, nói: "Linh Nhi, về sau nhất định phải nghe ba ba nói, ngàn vạn lần không thể để ba khó xử. Giống như là những lời vừa rồi thì con không được nói. Biết chưa?"

"Ba ba sẽ giận sao?" Tiểu Linh Nhi đột nhiên hỏi.

Liễu Thanh Nghi dường như không chú ý thấy trong mắt nữ nhi của mình hơi lấp lánh nên gật gật đầu, nói: "Ân, sẽ tức giận."

"Oa—!"

Tiểu Linh Nhi nghe vậy, lập tức khóc toáng lên, miệng còn kêu: "Ba ba không cần con, ba ba không cần con—!"

Lời vừa nói ra, mọi người đang dùng bữa uống rượu đều đưa mắt nhìn về phía Tiểu Linh Nhi và Liễu Thanh Nghi. Vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Liễu Thanh Nghi xấu hổ, vội vàng dịu dàng khuyên bảo.

"Linh Nhi ngoan, làm sao lại bảo ta không cần con nào. Lại đây để ba ba ôm con—!" Lưu Phong đi tới, ôm Tiểu Linh Nhi vào lòng, nhẹ nhàng khuyên giải.

Tiểu Linh Nhi giãy dụa thoát khỏi lòng Lưu Phong, đứng trên mặt đất cung kính khom lưng vái Lưu Phong dùng giọng non nớt kia mà nói: "Ba ba, thực xin lỗi, Linh Nhi sai rồi—!"

Thực là đứa trẻ ngoan.

Tiểu Linh Nhi còn nhỏ, khiến mọi người không khỏi động tâm, đều quay đầu lại hài lòng nhìn nhóc.

Lưu Phong lại yêu thương ôm nhóc vào trong ngực, cọ mặt vào mũi của tiểu tử, xiết chặt nhóc trong ngực: "Linh Nhi, con không sai. Con mãi mãi là đứa trẻ ba ba yêu nhất"

"Ba ba, sau này Linh Nhi chắc chắn nghe lời ba ba nói—!" Tiểu Linh Nhi hai tay cuốn quanh cổ Lưu Phong, cái miệng nhỏ nhắn hôn phớt qua.

Khoảnh khắc đó, Lưu Phong thấy hơi cay mũi, một cảm giác khó nói đang từ từ trào dâng.

"Thanh Nghi, cảm ơn nàng đã mang cho ta một tiểu tinh linh như vậy—!" Lưu Phong hơi quay đầu, hạ giọng cảm ơn Liễu Thanh Nghi.

Liễu Thanh Nghi nghe vậy, vẻ mặt ngọt ngào, vừa kích động, vừa cảm động, vẻ hạnh phúc sung sướng hiện lên trên mặt. Vào lúc đó gần như mọi nữ nhân có mặt đều bắt đầu hâm mộ nhìn Liễu Thanh Nghi. Mẹ vinh nhờ con, Lưu Phong thích Tiểu Linh Nhi như vậy, Liễu Thanh Nghi cũng được thơm lây.

"Linh Nhi, để a di ôm một cái—!" Ái Lệ Ti (Alice) thấy Lưu Phong quan tâm như vậy tới Tiểu Linh Nhi, lập tức liền có ý lấy lòng đi tới đưa tay định ôm Linh Nhi.

"Ngoại quốc mụ mụ, nhĩ hảo—!"

Tiểu Linh Nhi dường như nhớ kỹ lời của Khuynh Thành, nữ nhân trong đại sảnh đều là mụ mụ của mình. Nhóc nhu thuận tụt khỏi lòng Lưu Phong rồi rúc vào lòng Ái Lệ Ty, cũng hôn ngọt ngào lên trán nàng.

Ái Lệ Ty dường như cũng cảm nhận được hạnh phúc tràn trề, sống mũi hơi cay, lúc này liền rớt nước mắt, vui vẻ nói: "Điềm. Hầu gia, Linh Nhi thật là còn rất nhỏ"

"Hầu gia, ta cũng nên vì chàng mà sinh tiểu hài tử." Ba Ba Lạp (Barbara) nói ra một câu mà gần như mọi nữ nhân đều muốn nói.

"Tốt tốt, Linh Nhi phải có tiểu đệ đệ—!" Tiểu Linh Nhi là người đầu tiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Mà lúc này gần như mọi nữ nhân đều đưa mắt nhìn về phía Lưu Phong, ánh mắt thực là mạnh mẽ, thực là nóng bỏng, hận không thể đem Lưu Phong nuốt vào bụng.

Lưu Phong thực đau đầu, kĩ thuật sinh hài tử đã được giải quyết. Mấu chốt là, hiện tại vẫn chưa thích hợp a. Đừng nói tới thế cục đế quốc hỗn loạn, đại sự chưa thành. Chỉ cần vẫn còn sự uy hiếp của Bạch Huyền Y cũng đã đủ để cho hắn không có tâm tư nghĩ tới việc nối dõi tông đường.

"Ha hả, dùng bữa—!" Lưu Phong liền cười một tiếng, mời xong cũng không quản nét mặt người khác, tự mình cắm đầu ăn cơm.

Tiểu Linh Nhi cho là mình lại nói bậy, miệng liền khóc thành tiếng. Làm hại Lưu Phong phải vội vàng ôm nhóc vào trong lòng an ủi.

Cũng may chuyện cổ An Đồ Sinh (Andersen) còn có chút uy lực, chỉ cần một chuyện cổ tích là đủ làm cho tiểu nha đầu cũng đã nở nụ cười.

Yến tiệc vẫn tiếp diễn tới khuya chưa dứt. Trong tiệc rượu do Tiểu Linh Nhi và Khuynh Thành đòi hỏi liên tục nên Lưu Phong cũng kể ba chuyện đồng thoại An Đồ Sinh, hai chuyện đồng thoại Cách Lâm (Grimm).

Cuối cùng lại đáp ứng yêu cầu của đám các nàng Ân Tố Tố kể về Tây sương kí và Tam sinh thạch. Không khí thật hài hoà vui vẻ. Từ Tiểu Linh Nhi tới Lưu Phong và chúng nữ, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ hạnh phúc.

Lưu Phong âm thầm xúc động. Nếu như những ngày thế này có thể kéo dài mãi thì thật là tốt biết bao.

Nhưng trong lòng Lưu Phong biết rõ. Muốn có ngày tốt đẹp như hôm nay thì mình còn phải cố gắng, cố gắng, lại cố gắng. Có lẽ phải một năm, có lẽ đến mười năm.

Nhớ tới Bạch Huyền Y, trong lòng hắn thật sự không tự tin.

"Lão công, chàng làm sao vậy, có tâm sự gì chăng?" Ân Tố Tố dường như cảm thấy được sự khác thường của Lưu Phong nên vội vàng hỏi.

Lưu Phong mỉm cười đáp: "Không có việc gì—!"

Ngừng một chút, hắn đột nhiên đứng dậy, bưng lên một chén rượu, nghiêm nghị nói: "Hôm nay lấy chén rượu lập lời thề, tương lai ta nhất định sẽ cho các nàng mỗi ngày đều hạnh phúc giống hôm nay—!"

Nói xong Lưu Phong uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Vào lúc đó chúng nữ cảm nhận hình tượng nam nhân vô cùng lớn lao.

"Nam nhân tốt a—!" Gần như ở cùng lúc đó, trong lòng của nữ nhân đều nảy ra ý niệm như vậy. Gả cho nam nhân như vậy thì đời này kiếp này thực đáng giá.
(ND: ngộ cũng dzậy)


Trần Hoàng hậu biết được mấy ngày nay Yến vương vẫn ngủ lại ở trong cung, trong lòng lập tức liền nổi lên ý niệm khác. Tục ngữ nói, thỏ khôn ắt có ba hang. Hiện giờ nàng đã đặt lên vai Túc vương cùng Lưu Phong, vẫn thiếu một hang. Yến vương ngủ lại trong cung, dường như đã tạo cơ hội cho Hậu.

Sau khi thăm dò qui luật làm việc và nghỉ ngơi của lão Hoàng đế, lựa lúc hoàng hôn, Trần Hoàng hậu cẩn thận tới chỗ ở tạm thời của Yến vương.

Tận đến lúc này nàng còn không biết, mục tiêu lần này lại chính là chủ tử Hoàng Gia của nàng.

"Nhi thần bái kiến Hoàng hậu nương nương—!" Đối với việc Trần Hoàng hậu đột nhiên đến, rõ ràng Yến vương có chút không ngờ. Thoáng do dự một chút rồi Vương vẫn cung kính thi lễ.

"Vương gia, khỏi phải đa lễ, khanh thật là quá khách khí—!" Trước kia Trần Hoàng hậu chưa từng nhìn Yến vương gần như vậy nên lúc này cẩn thận đánh giá, trong lòng lập tức liền vui hẳn lên. Tuy rằng Yến vương trước mắt không trẻ tuổi anh tuấn như Lưu Phong, nhưng lại hơn vài phần về hương vị của nam nhân thành thục. Gương mặt tựa như đá tạc, sắc mặt bình thản, ánh mắt thâm thúy. Thậm chí trong mắt còn toát ra vẻ u sầu nhàn nhạt.

"Cực phẩm nam nhân a—!" Trong lòng Trần Hoàng hậu gần như rên lên.

Yến vương thấy Trần Hoàng hậu nhìn mình chằm chằm thì trong lòng hơi có chút không vui, nhưng cũng chẳng nói gì. Tuy rằng Trần Hoàng hậu từng là quân cờ do Vương tỉ mỉ bồi dưỡng, nhưng giờ phút này Vương cũng không thể nói điều gì. Như vậy sẽ dễ dàng bại lộ thân phận của mình.

"Không biết Hoàng hậu nương nương giá lâm, là có việc gì?" Yến vương lui lại đằng sau mấy bước thoát khỏi ánh mắt Trần Hoàng hậu, trầm giọng hỏi.

Trần Hoàng hậu mỉm cười, lại đến gần vài bước, lạnh nhạt nói: "Bản cung phụng thánh chỉ của bệ hạ, đến xem khanh ở trong này có khỏe không? Xem có cần gì không"

Nói đến cần, Trần Hoàng hậu thản nhiên kéo cổ áo xuống một chút, để đường viền ren trắng của yếm ngực lộ ra. Tiện thể nháy mắt một cái.

Yến vương khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, làm sao mụ dâm đãng này lại như vậy, thật sự là giết người a.

"Hoàng hậu nương nương, nhi thần ở trong này vẫn giữ thói quen, thỉnh người thay ta vấn an phụ hoàng. Giờ không còn sớm, nếu nương nương không việc, thần xin được nghỉ ngơi." Yến vương vẫn là Yến vương. Cho dù đối mặt với chính Hoàng hậu, Vương vẫn không hề mất đi vẻ uy nghi.

Sắc mặt Trần Hoàng hậu hơi đổi. Đã sớm nghe nói Yến vương là người đứng đắn, hôm nay mới chứng kiến, thấy lời đồn không sai. Dùng sắc bất thành thì Hậu cần thay đổi sách lược.

"Vương gia, ngài vội vàng để ta rời đi a." Trần Hoàng hậu nghiêm nghị nói: "Liệu ngài không muốn nghe xem bệ hạ sau lưng đánh giá mình như thế nào?"

Lời này vừa nói ra, Yến vương thật sự có chút động tâm.

Nguyên bản Trần Hoàng hậu chính là do Vương sắp xếp bên cạnh lão Hoàng đế. Ai ngờ rằng nàng phản bội tổ chức, khiến cho mất đi rất nhiều tin tình báo. Hiện giờ chính Hậu tự đến cửa, cũng không nên bỏ lỡ cơ hội a.

Thấy Yến vương không có phản ứng gì, Trần Hoàng hậu tiếp tục cười nói: "Vương gia, bản cung không định dối ngài, ngay cả bệ hạ tính toán xử trí ngài như thế nào, ta đều biết như lòng bàn tay"

"Đúng rồi, bên cạnh bệ hạ còn có một lực lượng thần bí, ta nghĩ hẳn là ngài có hứng thú với điều đó?" Trần Hoàng hậu không ngừng tung ra mánh khóe hấp dẫn.

"Hoàng hậu nương nương mời ngồi—!"

Cho dù là Yến vương hết mực giữ gìn nhưng nghe đến đó, cũng không thoát khỏi hơi hơi động tâm. Trần hoàng hậu nói được này đó, không có chỗ nào mà không phải là tin tức Vương muốn biết đến nhất.

Nhìn thái độ của Yến vương, Trần Hoàng hậu lập tức liền nở nụ cười. Nàng biết điều mình đang nắm giữ, đúng là thứ Yến vương rất muốn biết. Nắm được Yến vương cũng không là việc gì khó.

"Vương gia, lại đây ngồi a, ngươi sợ ta sao?" Trần Hoàng hậu quay mình đặt mông lên giường gấm ý bảo Yến vương đến đó ngồi.

Yến vương khẽ nhíu mày, tuy nhiên rốt cuộc vẫn đến ngồi.

"Vương gia, hiện tại trên dưới trong triều đều nói khanh muốn tạo phản. Nhất là tiểu Hầu gia Lưu Phong lại nhiều lần hiến kế trước mặt bệ hạ nên bệ hạ lúc này mới gọi khanh vào kinh đô. Nhưng mà ta dù sao vẫn cảm thấy được Vương gia là người thành tâm thành ý, có hiếu nên sẽ không làm chuyện như vậy, khanh có gì nói không?"

"Nương nương minh giám, trong lòng nhi thần đối bệ hạ trời đất chứng giám, tuyệt đối sẽ không làm việc ngỗ nghịch. Thỉnh nương nương nếu có dịp nói tốt nhiều hơn cho nhi thần trước mặt bệ hạ"

"Đó là đương nhiên—!"

Nói xong, tay của Trần Hoàng hậu đã đặt lên đùi Yến vương. : 93:

Trong lòng Yến vương lập tức dâng lên một cảm giác coi thường. Trong lòng Vương ngoại trừ Điềm nhi, cũng chỉ có Nguyệt Ngạc phu nhân. Nữ nhân khác cho dù là thiên tiên thì Vương cũng tuyệt đối không để vào mắt.

Trần Hoàng hậu dường như cảm thấy được Yến vương không vừa lòng nên cũng không tiếp tục làm càn, mà là thản nhiên nhấc tay, thân mình dịch chuyển về phía Yến vương.

| Tải iWin