TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 899: Từ Biệt Cùng Thái Tử Phi

"Chủ nhân, bây giờ người ta muốn, nếu không có thời gian thì không đủ." Lăng Ba Tiên tử dịu dàng tràn đầy vẻ lôi cuốn khác thường khiến cho tâm thần Lưu Phong rung động.

Lưu Phong biết Lăng Ba Tiên tử cũng là linh thể. Lúc làm loại chuyện này còn lợi hại hơn so với nữ tử tầm thường nhiều. Huống hồ nàng còn là thực thể tập hợp của đông đảo nữ linh nên dục vọng đương nhiên so với nữ nhân khác càng mạnh hơn nhiều. Cẩn thận mà nghĩ thì những ngày qua cũng là làm khó nàng rồi.

"Chủ nhân, ta muốn nhảy một đoạn vũ đạo để giúp ngài thêm hưng phấn—!"

Nói xong, Lăng Ba tiên tử bắt đầu xoay cái eo thon mềm như rắn của nàng, song phong đầy đặn vểnh cao lắc lư trên thân thể, cả người không ngừng rung động.

"Chủ nhân, đẹp mắt không?"

Lăng Ba Tiên tử một mặt yêu kiều tình tứ liếc nhìn Lưu Phong, một mặt từ từ cởi dần từng món y phục chỉ để lại nội y làm lộ ra thân thể đầy đặn của nàng.

Kế đó, hai tay Lăng Ba Tiên tử đặt lên ngực nhẹ nhàng xoa nắn, đôi môi chúm chím mấp máy phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ đầy gợi tình nhìn Lưu Phong.

Gặp phải kích thích này làm Lưu Phong không khỏi nhiệt huyết sôi trào. Nhất là chứng kiến ánh mắt lẳng lơ đầy khêu gợi của Lăng Ba tiên tử khiến lửa dục của tiểu phúc không nhịn được cương lên.

Một lát sau Lưu Phong chỉ cảm thấy dục hỏa không cách nào đè nén được từ bụng chạy khắp người. Lại nhìn Lăng Ba tiên tử, giờ phút này nàng một tay sờ ngực, một tay hướng giữa hai chân. Khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, trong mắt long lanh giọt nước tràn đầy xuân tình. Nàng thở hổn hển dường như đã rất khó chịu nổi nữa rồi.

"Ân, không tồi." Lưu Phong kích động khen ngợi sự dụ hoặc của nữ nhân, kích thích như vậy dĩ nhiên là không tồi.

Trong mắt Lăng Ba tiên tử hiện lên một sự đắc ý. Nàng đi từng bước nhẹ nhàng, chậm rãi tiến sát lại Lưu Phong, một đôi ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nam nhân.

Lưu Phong dâm đãng cười với Lăng Ba tiên tử mà nói: "Giúp ta cởi quần áo"

Lăng Ba Tiên tử khẽ gật đầu, ngọc thủ linh hoạt giải thoát quần áo Lưu Phong. Nàng lấy thân thể trực tiếp dán sát vào trong lòng nam nhân nhưng vẫn không ngừng cựa quậy.

Lưu Phong động tình hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lăng Ba tiên tử. Lăng Ba Tiên tử tự nhiên không cam lòng yếu thế, cái lưỡi thơm mát lập tức liền triển khai kịch liệt đáp lại.

Sự thèm khát phóng túng của Lăng Ba Tiên tử khiến cho Lưu Phong vừa giật mình lại vừa vui mừng. Một mặt hôn hít, một mặt lấy tay gỡ bỏ nội y nữ nhân, trực tiếp đặt tay lên tô nhũ mềm mại vân vê vài cái, cảm giác vừa mềm lại vừa trơn. Linh thể cùng với nữ tử so sánh đích xác là khác nhau.

Lăng Ba Tiên tử bị Lưu Phong vân vê khiến hơi thở dồn dập hẳn lên, từng đợt tê dại trực tiếp ùa vào trong lòng.

"Chủ nhân, không được, ngài khiến ta." Sự thèm muốn của Lăng Ba tiên tử vượt xa dự đoán của Lưu Phong. Còn chưa kịp khiêu khích thì nàng đã khó có thể chống đỡ được.

Lưu Phong mập mờ cười cười, đặt Lăng Ba tiên tử lên trên giường, đôi tay huyền diệu hướng về phía giữa song thối của nàng. Lăng Ba tiên tử biết giây lát sung sướng cuối cùng cũng đã đến. Toàn thân nóng bỏng còn hai mắt long lanh nước giống như muốn trào ra vậy.

"A a, đẹp quá—!"

Lăng Ba Tiên tử nằm ở trên giường tùy ý để Lưu Phong vỗ về chơi đùa. Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng. Từng cơn tê dại và nóng bỏng truyền khắp toàn thân nàng làm tim đập hình thịch.

Lưu Phong vỗ về chơi đùa một hồi. Cảm giác nữ nhân đã rất động tình, liền tách song thối nàng ra cho quân tử kiếm đâm chém. Lăng Ba tiên tử chỉ cảm thấy một nỗi khoái cảm mãnh liệt truyền khắp toàn thân, nàng không khỏi lớn miệng thoát ra một tiếng rên rỉ kiều mị.

Lưu Phong chỉ cảm thấy hạ thân của Lăng Ba tiên tử lả lướt cực kỳ thì trong lòng kích động không thôi.

Theo động tác của Lưu Phong càng ngày càng cuồng bạo, thân thể của Lăng Ba tiên tử cũng có được sung sướng vô cùng mãnh liệt. Giờ phút này, thân thể của nàng quấn chặt lấy Lưu Phong, hai gò má hồng như uống rượu, không ngừng giãy dụa đồn bộ trắng bóng nghênh hợp trận trùng kích của nam nhân.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng đột nhiên xiết chặt lấy Lưu Phong, toàn thân kịch liệt run rẩy cất tiếng rên cao vút đạt tới đỉnh phong của dục vọng.

Sau cơn kích tình mà một hồi lâu sau thân thể mềm mại rung động của Lăng Ba tiên tử mới bình tĩnh trở lại. Nàng bải hoải mà nằm ngửa ra trên giường, trên mặt tràn đầy vui thích sau đợt kích tình.

Còn lúc này, Lưu Phong vẫn chưa đạt tới đỉnh phong dục vọng.

Hắn thô bạo cưỡi lên đầu nữ nhân, đem cái bổng bổng đầy hỏa nhiệt nọ nhét vào miệng nữ nhân.

Nữ nhân cũng không có chút do dự, trực tiếp đem vật cứng nọ nuốt vô, không ngừng nút lấy.
.
.
Từ buổi sáng đến buổi tối, rồi từ buổi tối đến buổi sáng, hai người tiếp tục ở trên giường kích tình triền miên. Cũng chẳng ai nhớ rõ rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần. Tóm lại cho tới cuối cùng, bổng bổng của Lưu Phong cũng không cứng nổi nữa. Lăng Ba Tiên tử rốt cuộc hoàn thành lời thề của nàng bòn rút đến cạn kiệt Lưu Phong. Nhưng mà chính nàng cũng vất vả đến nỗi không đi được, coi như là bán linh thể của nàng cũng hơi khó chống đỡ nữa.

Thoáng điều tức một hồi, tinh thần hai người mới khôi phục lại. Có điều màu đỏ trên mặt Lăng Ba Tiên tử vẫn còn chưa mất đi. Nàng mặc lại quần áo của mình, sau đó lại giúp Lưu Phong mặc quần áo. Nàng nhào vào trong lòng hắn làm ra vẻ không muốn: "Chủ nhân, người ta thật không muốn rời khỏi ngài. Người ta chỉ muốn mỗi ngày được cùng ngài song tu"

Lưu Phong thực xấu hổ. Nếu như cả ngày song tu thì bản thân chưa được bao nhiêu ngày đã có khả năng bị nàng hút khô mất, dục tính của Lăng Ba tiên tử thật sự là quá cường hãn rồi.

"Chủ nhân, sao ngài không nói gì hả. Rốt cuộc ngài nguyện ý hay không nguyện ý cùng người ta mỗi ngày làm a?" Hai tay Lăng Ba ôm lấy cổ Lưu Phong làm nũng hỏi.

"Ân—!"

Lưu Phong lên tiếng.

"Tính ra ngài còn có lương tâm" Lăng Ba Tiên tử vừa cười vừa nói: "Nhớ kỹ lời ngài nói, chờ tương lai Phỉ Nhi công chúa lên làm nữ vương Cao Ly thì ta sẽ trở về bên cạnh ngài, mỗi ngày cùng ngài làm"

"Không thành vấn đề. Có điều nhiệm vụ của nàng bây giờ là bảo vệ an toàn của Phỉ Nhi biết chưa?" Lưu Phong đắc ý chộp cặp tuyết lê của Lăng Ba nghiêm nghị dặn dò: "Nhớ kỹ, an toàn của Phỉ Nhi không thể để có một điểm sai lầm. Nếu Cao Lệ Vương sắp xác định Thái tử, như vậy trận tranh giành trong Vương tộc Cao Lệ sẽ vô cùng kịch liệt, các nàng nhất định phải cẩn thận"

"Yên tâm đi, cho dù ta rời đi thì cũng còn có Tuyết Cơ mà." Lăng Ba Tiên tử nói nghiêm túc: "Chủ nhân, Tuyết Cơ kia rốt cuộc có lai lịch gì. Ta cảm giác được lực lượng của nàng mỗi ngày một tăng trưởng. Hình như đã vượt qua ta rồi. Bất quá nàng mỗi ngày luôn làm bộ dáng lạnh như tượng đá vậy, không thích cùng người ta nói chuyện".

"Ha ha—!"

Lưu Phong khẽ cười cười, tay bóp ngực nữ nhân vân vê vài cái mà nói: "Tuyết Cơ là thượng cổ Thí Thần nhận ta làm chủ nhân. Tu vi của ta tăng, lực lượng của nàng tự nhiên cũng sẽ rất nhanh Giác Tỉnh. Nàng đừng nhỏ mọn nên giữ quan hệ tốt với nàng ta."


"Ta biết, ta biết." Lăng Ba hầm hừ nói: "Ngài đúng là một đại sắc lang, lộng nhiều nữ nhân như vậy làm trong lòng người ta rõ ràng không vui. Lại còn phải cùng các nàng có quan hệ tốt"

"Tốt lắm, sau này cùng lắm thì yêu nàng nhiều hơn." Lưu Phong dặn dò nói: "Sau khi trở về nói cho Tuyết Cơ, Thiên Chiếu cũng là thượng cổ Thí Thần, vì vậy bảo nàng ta cẩn thận một chút."

"Hừ. Chỉ biết quan tâm mỗi Tuyết Cơ kia." Lăng Ba Tiên tử hậm hực một chút, sau đó nói thêm: "Ngài yên tâm, ta đã biết rồi. Được rồi, ngài nhớ kỹ tới sớm một chút a. Tuyết Cơ tỷ tỷ cùng ta sẽ chờ ngài."

"Yên tâm—!"

Lưu Phong hứa hẹn: "Chờ ta từ Phong Thành về, rồi sẽ đi Toàn Thủy."


Lăng Ba tiên tử rời bước đi rồi, Lưu Phong tạm thời nảy lòng tham, quyết định đi Đông cung xem một chút. Tính tình Thái tử phi gần đây có biến hóa rất lớn. Hắn cảm giác được hẳn là nên tiếp tục tiến tới, đối với nữ nhân đáng thương này quan tâm nhiều một chút. Tương lai sớm muộn gì nàng cũng sẽ giống như nữ nhân bình thường. Đến lúc đó Lưu Phong cũng tính toán rốt cuộc đã tới lúc nên lộng nữ nhân mạnh mẽ mà biến thái này.

Đối với việc Lưu Phong đến thăm thì Thái tử phi đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Lúc này đây, nàng thậm chí không để ý tới gì cả mà nhào vào trong lòng Lưu Phong. Ánh mắt giống như một thiếu nữ hoài xuân gặp tình lang vậy, có chút vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng.

Á Đương bên kia vội vàng mang theo Bất Tử Chiến sĩ đi ra ngoài giữ cửa.

"Phong nhi, thực không nghĩ tới a. Ngươi đã nắm giữ việc tạo hướng của dư luận đế quốc trong tay. Xem ra trước kia ta còn xem nhẹ ngươi." Thái tử phi lôi kéo Lưu Phong, cùng nhau ngồi xuống rồi nhẹ nhàng nói.

"Haha, việc cỏn con thôi."

Thái tử phi nhẹ giọng nói: "Ngươi có phải rất đắc ý không?"

Lưu Phong nao nao, vội vàng nói: "Không có gì mà đắc ý hết, kỳ thật việc này ta cũng chỉ bất đắc dĩ phải làm. Vốn ta cũng không có ý định bại lộ lực lượng dư luận mình nắm giữ sớm như vậy. Chỉ là chuyện tình lần này không có biện pháp nên buộc ta tới bước này."

Thái tử phi nghe vậy, gật đầu, nói: "Ân, tốt lắm. Ngươi có thể nói như vậy chứng minh ngươi vẫn còn tỉnh táo, không có bị thắng lợi trước mắt làm lu mờ."

Nói tới đây, Thái tử phi tiếp tục: "Lão Tĩnh Vương gia nhìn xa trông rộng, lão già Hoàng đế quái đản kia cũng không phải đèn cạn dầu. Để lộ lực lượng quá mức của ngươi thì đối với ngươi cũng không có lợi."

Lưu Phong lớn mật nắm chồi non vươn cao của Thái tử phi nhỏ giọng nói: "Điềm nhi, nàng yên tâm. Không phải ta còn có nàng đa mưu túc trí cùng với Bất Tử Chiến sĩ của nàng sao?"

Thái tử phi nhẹ nhàng hơi né ra, sau đó chậm rãi dựa đầu vào lòng Lưu Phong, pha chút thâm ý nói: "Ngươi đối với ta thật sự rất quan tâm sao?"

"Hay nói cách khác là cái ngươi coi trọng chính là lực lượng của ta?" Thái tử phi cau mày hỏi.

Lưu Phong cũng không nói gì, mà bắt tay dò xét luồn vào cổ áo nàng, bóp lấy bộ ngực cực đại đang nhún nhảy, nhẹ nhàng nhào nặn.

Thái tử phi dưới sự vỗ về đùa giỡn của Lưu Phong thì rất nhanh thân thể liền hoàn toàn xụi lơ hẳn. Nàng quay đầu lại nhẹ nhàng cắn vành tai của nam nhân, thấp giọng nói đằm thắm: "Ngươi còn chưa có trả lời ta đó?"

"Điềm nhi, chẳng lẽ đã tới mức độ này, mà nàng vẫn còn hoài nghi tình ý của ta đối với nàng?" Lưu Phong giả bộ hờn giận, định rút tay về.

Thái tử phi tựa hồ rất hưởng thụ sự vỗ về đùa giỡn của Lưu Phong, cũng không muốn hắn rút tay về vội vàng bắt lấy cổ tay hắn, không cho hắn buông ra.

"Phong nhi, cứ như thế, ta rất thích—!" Thái tử phi có chút nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nỉ non.

Lưu Phong âm thầm bật cười, lực tay từ từ tăng lên đầy kĩ xảo nhào nặn xoa nắn khiến Thái tử phi rên rỉ không ngừng. Thậm chí cả người cũng dần dần cựa quậy suốt.

Một lúc lâu, thân thể Thái tử phi run lên có vẻ như đã bị kích tình làm vui sướng.

Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, hôn phớt trên mặt Lưu Phong mà nói: "Qua vài ngày nữa ngươi tới, ta sẽ trao mình hoàn toàn cho ngươi."

Lưu Phong ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng xiết chặt vào lòng, thấp giọng nói: "Rốt cuộc là qua mấy ngày?"

Thái tử phi nhẹ giọng nói: "Ngươi chờ tin tức của ta. Được rồi, ngươi hôm nay tới tìm ta, là có chuyện gì?"

Lưu Phong cười: "Cũng không có đại sự gì. Ta muốn đi Phong thành một chuyến, trước khi đi lại đây từ biệt nàng"

"Mấy ngày mới về?" Thái tử phi vòng tay ôm lấy người của Lưu Phong: "Đi sớm về sớm, ta nhớ ngươi lắm."
.
.
Tin tức Lưu Phong tới Phong Thành, nhất thời làm cho cả Phong Thành sôi động. Con dân cuồng nhiệt thậm chí giăng đèn kết hoa, giống như là ngày lễ chúc mừng thời khắc vĩ đại vậy.

Cơ hồ con dân Phong Thành đều coi Lưu Phong như thần trong tim mình. Trong mắt bọn họ, mọi thứ của ngày hôm nay đều là do vị lãnh chúa đại nhân giống như thần này cấp cho.

Cho nên bọn họ coi Lưu Phong là cha mẹ tái sinh của mình.

Bây giờ Lưu Phong trực tiếp ngồi trên thanh điểu Phi Nhi bay về Quốc công phủ Phong Thành. Nếu không con dân Phong Thành chắc chắn sẽ sắp thành hai hàng bên đường hoan nghênh chủ công mình kính yêu nhất.

Sau khi tin tức truyền ra ngoài thì các nơi trong vùng Phong Thành đều phái tới đại biểu mang theo lễ vật phong phú đến đây cầu kiến Lưu Phong. Hy vọng đại biểu bách tính và con dân có thể dâng lên lãnh chúa đại nhân của mình sự thăm hỏi ân cần chân thành nhất.

Nói thật, đối với nhiệt tình cùng cảm tình của con dân Phong Thành đối với mình, Lưu Phong tuyệt đối không ngờ được.

Hắn lại một lần nữa cảm khái, chỉ có bách tính bọn họ mới là những người đáng yêu nhất. Yêu cầu của bọn họ quá thấp, chỉ cần ngươi có thể để cho bọn họ ăn no đầy đủ, có nhà để ở, có áo để mặc. Bọn họ sẽ coi ngươi là thần.

Đối với những người này như vậy, Lưu Phong cảm giác được thật sự không thể nợ bọn họ được. Đương nhiên, trước mắt Lưu Phong cũng chỉ có thể hứa hẹn để cho bọn họ có cơm ăn, có chỗ ở, có áo mặc. Hơn nữa cứ giải quyết được việc ăn no mặc ấm trước đã rồi sẽ nói sau.

| Tải iWin