TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 960: Sư phụ di nương mời

"Sát!" Bạch Diệu hét lớn một tiếng để tăng thêm can đảm, thân mình như lưu tinh vọt tới, cùng với Đình Nhi xáp vào.

Các chiêu của Bạch Diệu càng về sau sát ý càng nồng đậm. Trong mắt lão thì Đình Nhi là đối thủ ngang cơ. Việc duy nhất lão có thể làm được lúc này là dồn toàn bộ tinh thần và thể xác vào chiến đấu để bất ngờ khống chế nàng. Đây là cơ hội duy nhất của lão, nếu bỏ lỡ thì lão chết chắc.

Kiếm quang chợt lóe, Bạch Diệu phóng ra không trung một luồng vòng cung chói mắt. Bạch Hồng kiếm bắn nhanh ra một đạo kiếm thế mạnh mẽ cường đại tràn đầy sát khí.

Đình Nhi đang chờ đợi thời cơ không hề nháy mắt nhìn Bạch Hồng kiếm của Bạch Diệu đang đánh về phía nàng.

Dưới con mắt người ở bên ngoài thì cách làm có chút nguy hiểm, lập tức hiểu được Đình Nhi cũng là người có tài can đảm. Dám xem xét rõ thời cơ mới cho Bạch Diệu một kích trí mạng.

Mắt thấy Bạch Hồng kiếm của Bạch Diệu đang ập đến trước người Đình Nhi, tình thế thật hung hiểm tới cực điểm. Trong lòng đám người Tần Thủy Dao rất căng thẳng.

Bốn phía lập tức liền im bặt, chỉ nghe được tiếng xé gió của Bạch Hồng kiếm với tiếng sấm sét quanh thân Thiên Lôi kiếm.

Kiếm của Bạch Diệu vừa xuất thủ thì không thể rút lại nữa. Lão tin tưởng vào một kiếm này của mình có thể làm cho Đình Nhi bị thương. Nhưng dù sao lão cũng không đoán được Đình Nhi có thể lấy tĩnh khắc động.

Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng giờ phút này lão không thể do dự nhiều nữa. Lão vẫn tiếp tục ra sức đâm tới, nhưng sau khi kiếm phong của lão chạm vào chỗ của Đình Nhi thì lão chỉ cảm thấy được trước mắt hoàn toàn trống rỗng.
Không thấy thân ảnh của Đình Nhi ở đâu.

Thấy được trước mắt không người thì Bạch Diệu có chút giật mình. Điều này làm cho lão không thể nào tin được. Nhưng cũng không thể không tin, bởi vì chuyện này hoàn toàn có thật không cần tranh cãi. Đình Nhi thật sự đã không thấy đâu nữa.

Trong những người ở đó đang theo dõi cuộc chiến thì chỉ có Lưu Phong thấy rõ ràng một màn vừa rồi. Đúng lúc kiếm phong của Bạch Hồng kiếm sắp đâm tới Đình Nhi thì nàng đột nhiên hóa thành một đạo thiểm điện nhanh chóng vọt đi.
Lưu Phong không khỏi hài lòng. Sau khi thu phục được Thiên Lôi kiếm, Đình Nhi nhất định đã có thêm năng lực khống chế sấm sét. Trên đời chỉ có tốc độ của lôi điện là nhanh nhất. Cho nên, nàng có thể dễ dàng tránh khỏi công kích của Bạch Diệu.

Bạch Diệu liền hoảng hốt không thôi, nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Đình Nhi. Lão đột nhiên rùng mình, cảm thấy một lực đạo nạng nề đang xuyên không gian áp tới lão.

Chuyện xảy ra bất ngờ làm lão không thể biến chiêu. Cũng may là lão kinh nghiệm phong phú tuy kinh nhưng không loạn, vội vàng lắc mình hơi nghiêng người vừa kịp tránh được công kích của Thiên Lôi kiếm.

Đình Nhi thật không ngờ Bạch Diệu lại có thể ứng biến trước tốc độ nhanh chóng như thế nên thân mình nhoáng lên một cái dĩ nhiên là thối lui lại. Giờ phút này hai người cách nhau một trượng lại đứng sừng sững đối diện.

Hiện trường lại lâm vào cảnh yên lặng. Đình Nhi hai tay nắm chặt Thiên Lôi kiếm, từ phía chân trời không ngừng truyền đến tiếng sấm sét ầm vang. Sấm sét trong kiếm thế phát ra âm thanh lôi điện càng mãnh liệt, còn nhìn thì rất chói mắt.

"Xong!"

Lưu Phong thản nhiên nói một tiếng.

Quả nhiên, hắn vừa nói xong thì Đình Nhi đã vung Thiên Lôi kiếm ngập tràn sấm sét chém Bạch Diệu. Lập tức một luồng sét trời long đất lở giáng về phía Bạch Diệu.

"Không. đừng làm vậy!"

Bạch Diệu hoảng sợ tột cùng hô lên, dường như lão đã cảm giác được tử thần đang ở bên cạnh.

Lão không cam lòng vội vàng vận chuyển tu vi toàn thân để chống cự. Nhưng lão vẫn bị thiểm điện hoàn toàn bao trùm, thậm chí ngay cả hét lên cũng chưa kịp phát ra.

Đình Nhi thu hồi Thiên Lôi kiếm lại. Miệng nở nụ cười, nàng phi thân tới chỗ Lưu Phong cười nói: "Lão công, uy lực của Thiên Lôi kiếm đích xác không tầm thường, thiếp rất thích thanh kiếm này."

Lưu Phong mỉm cười, khen ngợi nàng: "Ha ha, không tồi. Đình Nhi, thấy được tu vi của nàng thế này thì ta an tâm hơn."

Đám người Tần Thủy Dao cũng đều không ngớt lời khen ngợi hoặc chúc mừng.
Đạo Tể Chưởng giáo cùng đám tu chân giả liên can đang xem cuộc chiến lại một lần nữa bị chấn động. Nhất là các huynh đệ sư môn của Đình Nhi trước kia ở Huyền Tâm Chánh tông, thực sự là hâm mộ a. Nhớ năm đó khởi điểm của bọn họ là giống nhau, nhưng hiện giờ chênh lệch đâu còn là nửa điểm với một điểm nữa.

Đạo Tể do dự mấy chục lần rồi cũng tỉnh ngộ. Để tránh Tiểu Linh Nhi bị bắt cóc nên Lưu Phong rộng lương không tính đến hiềm khích trước kia chấp nhận cho tu chân Huyền Tâm Chánh tông cũng được vào Phiêu Miểu Cốc để tránh thiên kiếp.

Trên thực tế, Lưu Phong cũng không có lý do gì để mà cự tuyệt Huyền Tâm Chánh tông. Cái này gọi là không nhìn mặt tăng thì phải đón ý phật. Huyền Tâm Chánh tông tuy rằng cũng có chút khuyết điểm, nhưng chung quy vẫn là sư môn của Đình Nhi. Hơn nữa Ngưng Nguyệt Đại sư cũng đã nhiều lần cầu xin tha thứ, Lưu Phong phải cho nàng chút mặt mũi chứ.


Sau khi tình hình chiến đấu tại kinh thành được báo cho Phong Thành, Lãnh Nguyệt vội vàng cùng với Liễu Thanh Nghi, Ân Tố Tố, Ân Quý phi thương nghị một chút rồi quyết định trước hết để Đan Hùng mang theo năm vạn Thần Thánh Quân Đoàn trợ giúp ngăn địch. Nếu không, dưới tinh huống như vậy, vạn nhất kinh thành bị công hãm, thì rất là phiền toái.

Dẫu sao bây giờ Tĩnh vương gia bây giờ cũng không phải là Tĩnh vương gia lúc trước nữa. Với tính cách bạo ngược và khát máu của lão, vạn nhất lão chiếm được kinh thành, phỏng chừng quân dân trong thành không một ai có thể thoát khỏi.

Cho dù sau này Lưu Phong trở về giết Tĩnh vương gia lấy lại kinh thành, nhưng lúc đó trong kinh thành sẽ máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, thắng lợi cũng không có ý nghĩa lớn lao gì.

"Lãnh Nguyệt tiên sinh, việc này chúng ta đã làm chủ, tại sao ngươi cho Đan tướng quân mang binh xuất chinh?" Ân Quý Phi nói dứt khoát để quyết định.
Lãnh Nguyệt lộ vẻ mặt khó khăn, nói: "Ba vị chủ mẫu, ta tưởng việc này Đan Hùng đã tướng quân đã tự mình nói ra rồi chứ. Thần Thánh Quân Đoàn chỉ nghe mình chủ nhân sai khiến thôi, lời của ta."

Ân Tố Tố gật đầu nói: "Đúng vậy, ai! Ta làm sao mà có thể quên chuyện này chứ, xem ra chúng ta nên gọi Tố nương cùng đi, nếu không thì lời nói của chúng ta chắc gì đã được các tướng sĩ trong Thần Thánh Quân Đoàn nghe."

"Ra mắt các vị chủ mẫu!" Đúng lúc này, Đan Hùng và Tố Nương cùng nhau đi đến.

"Tố Nương tỷ tỷ, chúng ta đang định tìm ngươi đó." Liễu Thanh Nghi vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chuyện xuất binh rất cấp bách, tỉ xem phải làm thế nào bây giờ?"

"Mọi chuyện đã xong rồi, không có vấn đề gì. Ta đã điểm năm vạn binh sẵn sàng xuất phát. Phía Yến vương chỉ ngồi nhìn mà không làm gì cả nên chúng ta phải thay đổi sách lược ban đầu mà tự mình xuất chinh" Đan Hùng giải thích qua.

"Tốt, đã như vậy thì các người lập tức xuất phát đi. Không biết lúc nào lão công mới trở về nữa?" Ân Tố Tố bình tĩnh nói.


Lưu Phong vẫn chưa biết được tình huống của Kinh thành, Đoạn Long Thạch cho tới bây giờ vẫn bị phong ấn. Tin tức của Vân Mộng Trạch với thế giới bên ngoài đã bị chặt đứt. Hắn đang cân nhắc có nên phá phong ấn của Đoạn Long Thạch, để trở về kinh thành trước rồi tính tiếp. Dù sao mãi vẫn chưa thấy các bậc trưởng thượng của Tiên Linh môn hạ phàm. Chờ mãi cũng không phải là biện pháp a.

"Phong nhi, còn nhớ ta không?" Ngay lúc hắn hạ quyết định đánh vỡ phong ấn thì đột nhiên giữa không trung truyền đến một âm thanh như tiên trên trời.
Ngẩng đâu nhìn lên thấy giữa không trung lơ lửng một nàng tiên tử xinh đẹp, mặc bộ trang phục lộng lẫy quí phái, mái tóc dài vén lên cao. Trông nàng có vẻ cao quý thanh nhã, thân hình uyển chuyển lả lướt, sắc mặt tuyệt mỹ, đôi mắt sáng ngời mà có thần. Quả nhiên là một đại mỹ nữ. Lưu Phong cảm giác được mỹ nữ này có chút quen thuộc. Nhưng trong lúc nhất thời không thế nhớ ra được cuối cùng là mình đã gặp nàng ở đâu.

"Ngươi là?" Lưu Phong thấy người tới khuôn mặt luôn tươi cười. Dường như cũng không có ác ý nên cũng cười cười hỏi lại.

"Đồ quỷ nhỏ, quả nhiên trở thành quý nhân là quyên hết mọi chuyện, ta là di nương(dì) của ngươi a." Nữ nhân kia nhìn Lưu Phong, trong ánh mắt có chút yêu chiều, thản nhiên lên tiếng nhắc.

"Người là. người là Nhược Hàn di nương sao?" Lưu Phong cuối cùng cũng đã bắt đầu nhớ lại thân phận của nữ tử này. Nàng chính là sư muội Thủy Nhược Hàn của Thu Sương, lúc trước hắn đã gặp qua một lần.

"Đúng rồi, nếu là Nhược Hàn di nương, thì Thu Sương di nương sao còn chưa có tới?" Một thời gian rồi không có thấy nàng, Lưu Phong cũng có chút nhớ nhung Thu Sương liền lên tiếng thăm hỏi.

Thủy Nhược Hàn mỉm cười, thản nhiên nói: "Sao vừa gặp là ngươi liền hỏi đến Thu Sương di nương của ngươi vậy? Ha ha, nói cho ngươi tin tốt này, kỳ thật lần này ta tới đây, chính là đón ngươi tới thăm Thu Sương di nương của ngươi đó."

"Thật ư? Nhưng tại sao Thu Sương di nương lại không tự mình đến?" Lưu Phong có chút hoài nghi

"Phong nhi, nói thật với ngươi, Thu Sương di nương của ngươi không có điều kiện để đến, nên ta mới lại đây đón ngươi." Nói xong, Thủy Nhược Hàn phi thân đến ngay cạnh Lưu Phong.

Một mùi thởm nhàn nhạt lập tức tỏa vào trong mũi hắn. Lưu Phong liền biến sắc, lập tức liền ra sức trấn định tâm thần của mình lại rồi có chút hoài nghi hỏi:
"Nhược Hàn di nương, người dẫn ta tới đâu?"

"Tiên Linh môn!"

Thủy Nhược Hàn vô cùng kinh ngạc trước sự ổn định của Lưu Phong. Chính mình đã tự thi triển một chút mị công, không ngờ không thể lay động tâm thần của hắn, thật sự là làm cho ngươi ta bội phục. Tiểu gia hỏa này quả nhiên có chút môn đạo.

Thủy Nhược Hàn biết Lưu Phong lúc này đã luyện thành công Tử Hư Chân Long quyết, thật là muốn đấu tu vi với hắn. Tính ra nếu có Chân Long với thanh loan điểu trợ giúp thì nàng chắc gì đã chiến thắng được Lưu Phong

"Phong nhi, là như thế này. Sư tôn ta muốn gặp gỡ ngươi." Thủy Nhược Hàn quyết định thẳng thắn: "Sư tôn vẫn hy vọng ngươi và sư tỷ không có bất cứ tiếp xúc gì nữa, nhưng sư tỷ lại cố ý không nghe. Vì chuyện ngươi và di nương mà Bạch Bạch bị lây nhiễm kiếp phàm nhân. Đại kiếp nạn lần này, đáng ra với tu vi của sư tỷ thì chắc chắn là vô sự. Nhưng bây giờ không như vậy nữa, sau khi sư tôn cẩn thận bói tính thì e là sư tỷ có khả năng gặp nguy hiểm."

Lưu Phong nghe vậy, tâm tình căng thẳng, vội vàng hỏi lại: "Chuyện này như thế nào mới phải, chắc là có biện pháp chứ? Có thể thỉnh Thu Sương di nương đến Phiêu Miểu cốc. Có Tử Hư Chân Long khí bảo hộ thì chẳng phải là có thể vô sự sao"

Thủy Nhược Hàn thản nhiên lắc đầu nói: "Không được, Phiêu Miểu cốc có thể bảo hộ được tu chân bình thường, nhưng lại không bảo hộ được sư tỉ. Thiên kiếp với từng người khác nhau, tu vi càng mạnh thì thiên kiếp càng nặng. Nhất là khi sư tỉ lại lây nhiễm kiếp phàm nhân như vậy. Với tu chân đại nghiệp lớn thì chắc chắn sẽ phải chịu kiếp nạn Phích Lịch Lôi Thần ( sét đánh) chín ngày. ."

"Ta có thể làm cái gì được cho nàng ta?" Lưu Phong càng thêm sốt ruột nói.

"Nói thật với ngươi, ta cũng không biết làm sao nữa, có lẽ Sư tôn biết được làm sao cứu nàng ta." Thủy Nhược Hàn có chút thâm ý nói: "Ta phỏng chừng, Sư tôn lần này tìm ngươi đến, chắc có lẽ là vì Đại kiếp nạn của sư tỷ. Nếu ngươi có vận khí tốt, có thể hành trình đến Tiên Linh môn lần này là ngươi sẽ giải quyết được mối thù giết mẹ"

"Được, ta đi theo người!" Lưu Phong suy nghĩ một chút, đồng ý đi theo Thủy Nhược Hàn. Trước khi đi, hắn đặc biệt dặn dò bốn vị sư tôn mỹ lệ và đám người Đình Nhi. Nhắc nhở mọi người không nên ra khỏi Phiêu Miễu cốc, hết thảy mọi chuyện đều chờ hắn về nói sau. Chúng nữ hiển nhiên là đồng tình.

Tiên Linh môn là cánh cửa giao giữa nhân giới và tiên giới, lúc này đang là hoàng hôn, mang vẻ đẹp lộng lẫy mà hiu quạnh.

Sau khi Lưu Phong cùng Thủy Nhược Hàn tiến vào địa giới của Tiên Linh môn, giữa không trung liền bay tới một xe ngựa vàng son rực rỡ do độc giác thú lục thất kim sắc( thú một sừng bảy màu vàng) kéo. Thủy Nhược Hàn mời Lưu Phong cùng lên xe.

Lúc này, Lưu Phong ngồi ngay ngắn trong khoang xe ngựa rộng rãi thoải mái. Nhìn ra cửa sổ ngắm Tiên Linh môn dưới nắng chiều tà mà có cảm giác khác thường. Nơi đây khí tiên ( nv : tiên vụ )lượn lờ, mây đỏ bay đầy trời. Đủ loại chim chóc sắc màu kì dị bay giữa trời, trong không khí ẩn chứa lượng lớn linh khí đậm đặc.

Xe ngựa chạy như bay giữa không trung, cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cũng hạ xuống một trang viên hoa lệ

"Phong nhi, chúng ta tới nơi rồi!" Thủy Nhược Hàn mở cửa xe, ý bảo Lưu Phong xuống xe.

Đi xuống xe ngựa, trước mắt Lưu Phong là một tòa cung điện hùng vĩ, lộng lẫy nằm trong một trang viên. Phóng mắt liền thấy nhà cửa liên tiếp, đài cao lầu các mọc khắp nơi, hoa viên giả sơn vây quanh, cực kỳ hào hoa tráng lệ

Lưu Phong trong lòng có chút không ổn. Không biết vì cái gì, mà trong trang viên có một khí tức làm hắn có cảm giác tim đập nhanh hơn, ép cho hắn đến không thở nổi.

"Phong nhi, xin mời, sư tôn và thế giới cũng tại đây mà tu hành đắc đạo!" Thủy Nhược Hàn biết phía trước có khí tức uy nghiêm từ Sư tôn phát ra, cái này chính là muốn kiểm nghiệm tu vi của Lưu Phong.

Đại môn cao rộng, đèn hoa rực rỡ, hai con kỳ lân thật lớn trợn mắt cạnh cổng oai phong lẫm liệt. Tròng mắt không ngừng chuyển động, nhìn Lưu Phong như kẻ trộm, vẻ đầy hung ác.

Lưu Phong thấy vậy, âm thập tắc lưỡi. Sư tôn của di nương rốt cuộc là người phương nào, không ngờ ngay cả kỳ lân cũng đem canh cửa, thật sự là không thể tưởng tượng được.

"Đừng ngây người như vậy nữa, đi thôi, hai hỏa kỳ lân đó không phải hiếm gì đâu." Thủy Nhược Hàn huých Lưu Phong một cái, làm cho hắn liền tỉnh ngộ lại.

| Tải iWin