TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn
Chương 249: Hóa ra ta thật hạng chót

Thấy Ôn Bình hạ lệnh trục khách, La Thiên Diệp cũng không có muốn tiếp tục tiếp tục chờ đợi.

Mục đích của chuyến này hoàn thành một nửa, hắn đã rất thỏa mãn.

"Ừm, vậy Ôn tông chủ, ta tựu cáo từ trước. Nói đến ta cũng nên đưa cô nàng này trở về, đoán chừng chờ sau khi đưa về ta phải chịu một trận thóa mạ."

Nói xong, La Thiên Diệp trong lòng âm thầm cảm khái một tiếng, nhìn xem Hoa Tiểu Chu thầm nghĩ vô duyên.

Ôn Bình khoát tay, làm động tác mời, sau đó nói: "La tông chủ, hoan nghênh về sau thường tới."

Những lời này là thật lòng.

Thường đến, tốt nhất mang thêm mấy người đệ tử đến, tăng thêm thu nhập cho mình.

Bất Hủ tông phát triển hiện tại thế nhưng khắp nơi đòi tiền, tựu trùng kiến kế hoạch Mộc sâm lâm, Ôn Bình tựu vừa mới bắt đầu, về sau cần kim tệ đếm mãi không hết.

"Được, nhất định thường đến!"

La Thiên Diệp nhếch miệng cười một tiếng, ôm quyền thực hiện động tác cáo từ.

Thế nhưng đang định gọi Hoa Tiểu Chu lên Minh Xà, Hoa Tiểu Chu lại không động, mắt nhìn chằm chằm trên người Dương Nhạc Nhạc và Triệu Tình từ trong Khu ký túc xá đi ra.

"Nhạc Nhạc, đêm nay ngươi đi xem Tru Tiên là khu xem ảnh phổ thông hay thân lâm kỳ cảnh khu?"

"Không quan trọng."

"Nhưng ta cảm giác khu xem ảnh phổ thông chúng ta đã đợi thật lâu rồi, không có thu hoạch được pháp khí, nếu không chúng ta đêm nay đi thân lâm kỳ cảnh khu thử một chút? Nếu như lấy được pháp khí, có thể đi học Ngự Kiếm Thuật. Vấn đề công pháp chúng ta có thể cải thiện sau, hiện tại trước mắt tăng thực lực lên mới quan trọng."

"Ai, Triệu Tình, có ai khen ngươi rất thông minh hay chưa?"

"Không có, bọn họ chỉ khen ta rất xinh."

"Hóa ra hiện tại cũng thích người khác không có gì tựu khen cái gì, thụ giáo..."

Nói được nửa câu, hình tượng hai người vốn là hết sức hài hòa lại trở nên loạn.

Triệu Tình đuổi theo đánh Dương Nhạc Nhạc.

Dương Nhạc Nhạc thì vừa chạy vừa cười, trong lòng hẳn cũng vui vẻ thoải mái, rất có thể còn đang hưởng thụ loại cảm giác đặc biệt này.

Nhưng hai người vừa chạy như vậy, bỗng nhiên triển lộ ra cảnh giới thực lực khiến Hoa Tiểu Chu một mực ngưng mắt mắt kinh ngạc xuất thần. Mặc dù không biết hai người bọn họ nói đến pháp khí, Tru Tiên là gì, thế nhưng là nàng xem như biết, vì sao nhìn không ra cảnh giới của hai người mà trông tuổi tác thì còn nhỏ hơn cả nàng.

Hóa ra thiếu niên kia tên Dương Nhạc Nhạc, vậy mà là luyện thể cửu trọng!

Luyện thể cửu trọng là khái niệm gì, tam tinh đại thế lực có lẽ đều không thể sinh ra, bởi vì cần đại lượng tài nguyên tu luyện, nhị tinh thế lực, thậm chí ngụy tam tinh thực lực đều không chịu đựng nổi. Cho nên đa phần đệ tử hạt giống của các nhị tinh thế lực ở tuổi 15 tối đa chỉ là luyện thể lục trọng, mà vẫn là kết quả của việc tông môn tiêu tốn tài nguyên.

Bình thường thì thực lực của đệ tử hạt giống tối đa là ở luyện thể ngũ trọng.

Nhưng thiếu niên trước mắt, vậy mà là luyện thể cửu trọng!

Một người thì cũng thôi.

Đáng sợ là thiếu nữ bên cạnh vậy mà cũng là luyện thể cửu trọng.

Loại thế lực này, Di Thiên tông đoán chừng vừa đến sẽ cho bọn hắn danh ngạch trở thành đệ tử của Thần Huyền.

"Thế giới này sao thế?"

Sau khi thốt lên một tiếng kinh ngạc, Hoa Tiểu Chu nhìn sang Khu ký túc xá sau lưng Ôn Bình.

Một không tinh tông môn.

Thiếu đảo chủ Phi Ngư đảo lại ở đây.

Hai người có thể đạt được thành tựu đỉnh phong của nhân sinh tại tam tinh tông môn cũng ở đây, nàng thật không dám nghĩ, trong khu ký túc xá kia liệu còn bao nhiêu tuyệt đại thiên kiêu.

"Xem ra ta thật đúng là xếp hạng chót a..." Hoa Tiểu Chu nhịn không được cảm thán một câu, nàng cũng có chút hối hận khi đi dò la cảnh giới của người khác.

Không làm như thế, nàng cũng sẽ không bị đả kích.

Tông môn mà nàng một mực xem thường, thực ra nó lại một mực xem thường mình.

La Thiên Diệp lúc này chậm rãi bước đến, dùng tay vỗ khẽ bả vai Hoa Tiểu Chu, nói: "A Chu, tỉnh một chút, cần phải đi. Nếu như lại trì hoãn một hồi, phụ thân ngươi e rằng sẽ ăn sống ta."

"Bá phụ, ta muốn ở lại đây."

Hoa Tiểu Chu bỗng nhiên mở miệng.

"Ừm?"

"Bá phụ, ta cảm thấy ở lại Bất Hủ tông ta mới có thể học được nhiều thứ hơn."

"Nghĩ thông suốt?"

"Vâng, nơi này thích hợp với ta hơn Di Thiên tông."

"Ôn tông chủ, ngươi xem..." La Thiên Diệp lập tức quay đầu nhìn sang Ôn Bình, Ôn Bình thì khẽ vươn tay, làm ra động tác muốn thu phí nhập môn.

La Thiên Diệp vội vàng giao tiền.

Trước khi Ôn Bình nói câu tiễn biệt La Thiên Diệp thì từ tốn dặn dò một câu sau cùng: "Nhớ kỹ, gia nhập Bất Hủ tông phải khắc khổ tu hành, bằng không đợi sư huynh sư tử các ngươi Thông Huyền rồi mà ngươi vẫn còn ở lại luyện thể cảnh."

Nói xong, Ôn Bình để Tần Mịch dẫn Hoa Tiểu Chu đi quen thuộc Bất Hủ tông.

Ôn Bình thì đi tiễn biệt La Thiên Diệp.

La Thiên Diệp đi không bao lâu, La Mịch tựu từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, trông thấy Hoa Tiểu Chu cũng ở lại Bất Hủ tông, ban đêm cao hứng ngủ không được.

...

Sáng sớm hôm sau, Ôn Bình bưng linh thiện bản thân đã làm xong đi tìm chỗ ở của Bích Nguyệt Phiêu Linh.

"Ôn tông chủ!"

"Ôn tông chủ, ta đến bưng giúp ngài!"

Một đường mà đi, người đi đường nhao nhao nhích lại gần.

Ôn Bình tự nhiên xin miễn đi ý tốt của bọn họ, đi đến gian phòng khách sạn mà Bích Nguyệt Phiêu Linh ngụ lại.

Đông đông đông!

Ba tiếng qua đi, trong phòng truyền lại tiếng nói: "Mời vào."

Ôn Bình bưng linh thiện cất bước đi vào, tựu thấy Bích Nguyệt Phiêu Linh đang ngồi khoanh chân trên giường tu hành, Sơn Hoa thì đợi ở bên cạnh. Khi trông thấy Ôn Bình đẩy cửa tiến vào, cửa phòng bên cạnh cũng đã mở ra, Lục Dã cùng Bích Nguyệt Di từ bên trong đi ra, thấy Ông Bình đến thăm thì vội vàng đi tới, ngắn ngủi hàn huyên.

Sau khi hàn huyên xong, Ôn Bình đưa linh thiện cho Sơn Hoa, quay sang nói với Bích Nguyệt Phiêu Linh: "Phiêu Linh tiền bối, tổn thương có khá hơn chút nào không?"

Bích Nguyệt Phiêu Linh mỉm cười lên tiếng trả lời: "Tốt hơn nhiều, mạng không có đến tuyệt lộ. Diêm Vương thu ta nhưng tiểu tử ngươi lại bảo vệ ta... Đến đấu một trận với Diêm Vương."

"Được, nghe ngữ khí của ngươi tựu biết ngươi khỏe. Vậy ngươi chậm rãi dưỡng thương đi, ta còn có việc phải đi trước." Ôn Bình nói xong, trực tiếp từ biệt mấy người.

Ra khỏi khách sạn thì đi hướng Dương gia.

Bởi vì tân đệ tử nhập môn đều không có y phục để mặc.

Bất Hủ Thanh Phong Bào là mặt bài của Bất Hủ tông, đệ tử không có để mặc thì coi sao được? Đồng thời, chuyến này xuống núi, Ôn Bình còn muốn thiết kế lại chế phục của tông môn.

Đệ tử cùng trưởng lão, trưởng lão cùng tông chủ, nhất định phải có khác biệt.

Đặc biệt là tông chủ cùng trưởng lão, phải mặc đồ sao cho trang trọng.

Lúc tới gần Dương gia, trên phố lại phát ra tiếng chửi rủa hấp dẫn sự chú ý của Ôn Bình.

"Gái điếm thúi, đi đường không có mắt a!"

Đây là giọng nói của một thanh niên, ngữ khí dạt dào hận thù. Kèm theo tiếng chửi mắng của hắn, người vây xem trên phố mỗi lúc một nhiều. Khi Ôn Bình muốn qua đó xem sao thì đám người chậm rãi tách ra một con đường, tiếp đó tựu có người ở bên cạnh giải thích cho hắn biết rốt cục chuyện gì xảy ra.

Hóa ra là một lão phụ nhân đụng phải người, còn không cẩn thận giẫm lên y phục của bạn gái hắn, làm rách y phục.

Vấn là một chuyện có thể lớn có thể nhỏ, thế nhưng người thanh niên lại không thích buông tha.

Ôn Bình bước lên trước, tập trung nhìn vào.

Thầm nghĩ trong lòng: "Quả nhiên là tai họa luôn sống được lâu nhất.

Người đang mắng lão phụ nhân chẳng phải là bạn nhậu Kim Mộc trước kia của mình đây sao?

Lúc thu Triệu Dịch, hắn gặp một lần.

Hiện tại gặp lại, gia hỏa này vẫn trái ôm phải ấp, vẫn bộ dáng hoàn khố như cũ.

"Kim Mộc, mắng đủ chưa?"

Ôn Bình lạnh giọng đến!

Mời đọc truyện đã hoàn thành.

| Tải iWin