TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn
Chương 405: Ở độ cao nào sẽ có bằng hữu đó

"Đây là quyền tự do của ngươi."

Ôn Bình cũng không có nói thêm điều gì, bởi hắn biết Lâm Khả Vô muốn đi đâu mấy hôm nay.

Nghe thấy Ôn Bình không nói gì mà chỉ gật đầu, Lâm Khả Vô vui mừng, khẽ liếc nhìn Dương Hề, Dương Hề liền vội vàng lắc đầu: "Đừng, ta không đi. Lâm sư đệ, ngươi đừng hòng lôi ta theo."

"Ta đi."

Ngược lại thì La Mịch đáp ứng rất nhanh.

Kết quả, Dương Hệ liền lập tức la lớn lên: "La sư đệ, khi về ta sẽ nói cho Hoa sư muội, ngươi ngày ngày đều đi Kỳ Binh học viên xem mỹ nữ. Để cho Hoa sư muội giáo huấn ngươi."

"Ta chỉ muốn kiếm người luận bàn một phen mà thôi, bằng không thì sao luyện Ngự Kiếm Thuật?" La Mịch vội vàng giải thích.

Giải thích có cơ sở.

Nhưng độ tin cậy của những lời này gần như là con số không.

Ôn Bình trông thấy thế chỉ cười không nói, chợt quay sang nói với Lan Bằng ở bên cạnh: "Lan thúc, xuống dưới ăn một ít món đi."

"Ừm."

Lan Bằng khẽ gật đầu, không khỏi chăm chú nhìn thêm Vân Hải Thương Lam.

Bởi vì hắn cảm nhận được Vân Hải Thương Lam rất cường đại. Chỉ đứng im một chỗ không nhúc nhích nhưng khí thế lại hùng hậu hơn tuyệt đại đa số cường giả hắn từng thấy qua —— Hẳn là một cường giả trên Thần Huyền cảnh.

Hiện tại mới chỉ hơn một năm mà thôi, chính Ôn Bình đã lên Thần Huyền cảnh, lại có bằng hữu cường đại như vậy.

Bất Hủ tông thật may mắn a!

Vân Hải Thương Lam cũng không nhịn được nhìn chằm chằm hai mắt Lan Bằng, lúc nhận ra đối phương chỉ là Thông Huyền hạ cảnh đại yêu thì cũng không hề tỏ ý khinh thường. Bởi vì hắn mà Ôn tông chủ có thể giết hai đại trưởng lão của chấp pháp đường là Khiếu Phong, Truy Phong.

"Lão phu là Vân Hải Thương Lam, thành chủ Vân Hải chi đô, xin thỉnh giáo!"

...

Sau khi rời khỏi khách sạn, Lâm Khả Vô lẻ loi một mình đi đến phía Kỳ Bình học viện, xe nhẹ đường quen đến ngoài học viện.

Lần này, hắn kiếm ngay một cái khách sạn ở cuối phố phía ngoài học viện, trả một lần tiền phòng cho ba ngày ở lại. Sau khi mua xong một số thứ linh tinh, hắn hấp tấp đi đến Kỳ Binh học viện.

Hai ngày này một mực chạy đến đây, hộ vệ thủ vệ đều quen thuộc Lâm Khả Vô, cũng không có ngăn cản hỏi thăm hắn, mà chỉ khuyên hắn trong nửa canh giờ nhất định phải ra khỏi học viện.

Bọn họ cũng không cảm thấy một vị Thông Huyền hạ cảnh có thể làm được điều gì trong Kỳ Binh học viện.

Tuy rằng cửa học viện dễ vào.

Thế nhưng muốn xâm nhập thì lại không dễ dàng như vậy, trừ việc có thể đi lại trên quảng trường thì những nơi khác đều cần lệnh bài thân phận.

May mắn hắn biết Uyển Ngôn sẽ đi đâu, thế nên liền nhờ luyện thể cảnh trong Kỳ Binh học viện kiếm giúp hắn.

Ngay khi Lâm Khả Vô tốn công tìm kiếm Uyển Ngôn, thì một cửa phòng trong nội viện Kỳ Binh học viện bị gõ —— Trong phòng tu luyện có ba đường sọc dọc, đại biểu cho đẳng cấp thượng đẳng.

Chỗ này chỉ có đệ tử hạch tâm của Kỳ Binh học viện mới có thể tiến vào.

Cốc!

Cốc!

Cốc!

Cánh cửa vang lên ba tiếng, người ở bên trong mới chậm rãi ra mở cửa, ánh mắt âm trầm nhìn người đến, lạnh giọng nói: "Tốt nhất có chuyện quan trọng tìm ta, bằng không thì gặp nhau trên giác đấu trường!"

"Lâm sư huynh, Lâm Khả Vô kia lại đến kiếm Uyển Ngôn." Thanh niên chỉ sợ Lâm Sơn tức giận, vốn có ý nghĩ thừa nước đục thả câu kiếm chút phí chân chạy, bây giờ lại lập tức bị hắn ném ra sau đầu.

Nghe thấy ba chữ Lâm Khả Vô, biểu lộ của Lâm Sơn đột ngột ngưng lại.

Trong con ngươi âm trầm lộ ra một tia sát ý.

"Được rồi, ngươi đi xuống đi."

Sau khi đuổi người đưa tin, Lâm Sơn quay người muốn trở lại phòng tu luyện, thế nhưng mới đi được hai bước, chỉ cảm thấy có chút khác lạ, lập tức xoay người lại đi ra ngoài khu tu luyện.

"Một ngày đến một lần, ngươi quả thật được thế lấn tới. Vậy cũng đừng trách ta vô tình." Hắn đã sai người cảnh cáo hai lần, nhưng Lâm Khả Vô lại cứ coi như hắn đang đánh rắm.

Sau khi cắn răng nghiến lợi nói ra câu đó, Lâm Sơn lập tức rời khỏi khu tu luyện.

Lúc này, Uyển Ngôn cũng đi ra.

Sau khi trông thấy Lâm Khả Vô, trên mặt nàng tuy không cười thật tươi nhưng cũng nở một nụ cười mỉm. Bởi vì tu hành bị cắt ngang, nàng cảm thất rất khó chịu, nhưng người đến kiếm nàng là Lâm Khả Vô nên lại là chuyện khác.

Quan hệ còn ở đó, tuy không có yêu nhưng lại là bạn bè.

"Sao thế?" Uyển Ngôn hỏi.

"Không có việc gì, tới nhìn ngươi một chút." Nói xong, Lâm Khả Vô lập tức lấy ra một cái hộp từ trong Tàng giới, "Uyển Ngôn, đây là một món trang sức ta mua ở tiệm, trâm hoa, là Tử Lung Hoa mà ngươi thích."

"Ngươi mua nó làm gì?"

"Tặng cho ngươi a, nói đến... Thuận tiện nói cho ngươi biết một việc, mấy hôm nay một mực kìm lại không nói." Vừa nghĩ đến bộc lộ ra cảnh giới của mình, Lâm Khả Vô lại có cảm giác kích động không kìm được.

"Nếu như là những lời lảm nhảm trước kia thì không phải nói nữa. Ta bái nhập môn hạ Khuê trưởng lão, hắn thu ta làm quan môn đệ tử, hiện tại ta rất quý trọng thời gian tu hành của mình, không thể lãng phí thời gian."

Khuê trưởng lão cho nàng Huyền cấp hạ đẳng công pháp, cho nàng con đường thông hướng Thần Huyền hạ cảnh. Mấy hôm nay nàng đang tập quen thuộc công pháp, chuẩn bị ít hôm nữa sẽ phế bỏ công pháp cũ để tu hành Hoàng cấp công pháp.

Một lần nữa tu luyện trở lại thập tam trọng cảnh sẽ cần một khoảng thời gian, cho nên nếu như hiện tại lãng phí một ngày thì chẳng khác gì khiến nàng chậm một ngày trở lại thập tam trọng cảnh. Đây là chuyện nàng không nguyện ý trông thấy nhất.

"Thật sao, chúc mừng ngươi."

Lâm Khả Vô vui mừng, hắn thật tâm vui mừng thay cho Uyển Ngôn.

Uyển Ngôn nói tiếp: Cho nên, trâm hoa ta nhận... Còn chuyện gì thì nói nhanh."

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, ta..." Hắn muốn nói bản thân đã kiếm được một tòa tửu lâu cao cấp, chuẩn bị dẫn Uyển Ngôn vừa đi vừa nói chuyện. Thế nhưng chưa kịp nói thì bị người khác cắt ngang.

"Tiểu tử, Kỳ Binh học viện trọng địa, một người ở Minh Kính hồ như ngươi tới đây làm gì?"

Nói ra câu này là một thanh niên mày rậm mắt kiếm, lúc nhìn Lâm Khả Vô tựa như có một cây đao đang đâm đến. Lâm Khả Vô liếc mắt nhìn hắn, liền cảm giác được hắn là Thông Huyền trung cảnh.

Hắn là cố ý phóng xuất ra khí thế của mình.

Ở phía sau hắn, bọn người Lâm Sơn, Thanh Y theo sát phía sau, ồ ạt ập đến khiến cho những học viên chung quanh nhao nhao né tránh.

Lâm Khả Vô thấy thế, không chút do dự lên tiếng trả lời: "Ta đến gặp bằng hữu của ta, sao thế?"

"Ở đây ai là bằng hữu? Thanh Y bỗng nhiên tiến lên phía trước, kéo lấy tay Uyển Ngôn, "Uyển Ngôn hiện tại mỗi ngày tu hành đều cảm thấy thời gian quá ít, ngươi cứ một mực quấy rầy nàng, nàng không có người bằng hữu như ngươi."

"Mắc mớ gì tới ngươi?" Lâm Khả Vô lập tức lớn tiếng đáp trả, ánh mắt thủy chung nhìn Lâm Sơn.

"Đừng ồn ào." Uyển Ngôn vội vàng khuyên can, "hắn chỉ đến gặp ta mà thôi, không có ý tứ gì khác."

"Thế nhưng hắn không muốn phát triển, mỗi ngày không tu hành thì cũng thôi, lại cứ đi gặp ngươi, khiến ngươi cũng không thể tu hành. Uyển Ngôn, sao ngươi lại ngốc như thế? Không phải bằng hữu nào cũng có thể làm lâu dài. Nếu có một ngày ngươi đi đến một độ cao nhất định, lại cùng ở chung với bằng hữu nhỏ yếu trước kia thì sẽ chỉ khiến ngươi càng ngày càng thụt lùi mà thôi. Chính ngươi tính đi, mấy hôm nay hắn khiến ngươi chậm trễ bao nhiêu thời gian, mà chúng ta có thể sử dụng chừng này thời gian tu luyện được bao nhiêu? Thanh Y nói đạo lý rõ ràng, rất có đạo lý.

Lâm Sơn mỉm cười nhìn xem mọi chuyện.

Lâm Khả Vô thì từ đầu đến cuối chỉ nhìn Lâm Sơn.

Hắn biết, nhất định là do tên Lâm Sơn này đang dở trò quỷ.

Thời gian tuy trân quý thế nhưng không quý giá đến mức vì nó mà tuyệt giao bằng hữu. Bọn họ không phải mỗi ngày cũng ở chung một chỗ sao, tại sao không nói đối phương đang lãng phí thời gian của mình?

Nghĩ đến đây, trong hai mắt Lâm Khả Vô nổi lên lãnh ý.

Mời đọc truyện đã hoàn thành.

| Tải iWin