Lý Văn Uyên hoàn toàn chết lặng.
Không nghĩ tới tình huống sẽ thành ra thế này.
Ông thật không ngờ Chương Lập Hi lại đối xử với chính người cùng chung dòng máu màu da với mình tàn nhẫn như vậy!
Những người có mặt ở đó đều tức giận nhưng thật sự không dám nói thêm lời nào.
Chỉ cần nói nhiều hơn một câu, chắc chắn Chương Lập Hỉ sẽ lập tức gây khó dễ.
Mọi người cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Nghĩ ngợi tới đâu rồi? Mau nói!”
Chương Lập Hỉ lạnh giọng.
“Tôi lựa chọn xin lỗi để có thể hoàn tất việc làm thủ tục!”
Lý Văn Uyên rốt cuộc vẫn là lựa chọn cúi đầu.
Vì để lấy được căn hộ mới, chuyển nhượng thành công, ông đành chọn cách cam chịu.
“Được, may mắn là hôm nay hai vị khách đó đều có thời gian, bọn họ bảo anh hiện tại mau xuống dưới chỗ cuối cùng mà xếp hàng đi! Bao giờ đến lượt anh, thì anh trực tiếp đi vào trong xin lỗi họ! Nếu họ hài lòng, chúng tôi sẽ tiếp tục việc làm thủ tục!”
Chương Lập Hi vỗ vỗ vào má đối phương.
Lý Văn Uyên cảm thấy mình như vị sỉ nhục.
Câu trước vừa bảo rằng thời gian hai tên khốn ấy là vàng là bạc, câu sau liền bảo có thời gian chờ anh xếp hàng.
“Được, tôi làm.”
Lý Văn Uyên ngắm ngầm chịu đựng, đi xuống tận dưới chót đứng.
Hai tên nước ngoài bên trong nhìn ra ngoài, thỏa mãn cười ồ lên.
Đối phương giơ ngón giữa chĩa về phía Lý Văn Uyên, tiếp tục lên giọng chửi bới.
Chương Lập Hỉ xum xoe tươi cười, không ngừng trà bưng nước rót cho hai người này.
Lý Văn Uyên tức giận đến mức sắc mặt đều trở nên xám ngoét.
Càng nghĩ lại càng giận!
Không thể cứ để như vậy đượ!
c “Đúng rồi, mình sẽ hỏi thử xem Diệp Quân Lâm thằng bé có cách nào hay không!”
Sau khi nhận được điện thoại của Lý Tử Nhiễm nói rằng Lý Văn Uyên hiện tại đang gặp chuyện, Diệp Quân Lâm lập tức đi thẳng đến cục quản lý bắt động sản.
Vừa tới liền thấy trước cục quản lý đang xếp một hàng dài!
Lý Văn Uyên đang đứng ở vị trí cuối cùng, trên mặt còn in dấu tay đỏ chót.
Diệp Quân Lâm vội vàng đi tới hỏi.
“Ba, ba bị sao vậy?”
“Quân Lâm, ba bị người ta đánh…”
Lý Văn Uyên lúc này như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng kể từ đầu đến cuối mọi chuyện đã xảy ra.
Diệp Quân Lâm nghe xong, cả người như muốn bạo phát.
Đêm qua bản thân vừa thảo luận với Lý Tử Nhiễm về vấn đề này, không ngờ tới sáng tình huống lại phát sinh trên chính ba vợ của mình.
Diệp Quân Lâm trực tiếp dẫn Lý Văn Uyên đi về phía trước.
*Đi, chúng ta nhất định phải nhận được lời giải thích hợp lí!
Chuyện này sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được cơ chứt”
Diệp Quân Lâm tức tối nói.
Lý Văn Uyên trong lòng như được tiếp thêm dũng khí, theo chân Diệp Quân Lâm tiến về phía trước.
“Ai ban nãy đã đánh người? Hiện tại lập tức bước ra cho tôi!”
Diệp Quân Lâm đứng ngay tại cửa hét lớn.
Lần này tiếp tục là Chương Lập Hỉ cùng các nhân viên đi ra.
Vừa nhìn thấy Lý Văn Uyên, Chương Lập Hi liền tức giận.
“Anh định làm gì? Chẳng phải tôi đã nói anh phải ở bên ngoài ngoan ngoãn xếp hàng, chờ tới lượt mình rồi hay sao?”
“Tôi hỏi lại lần nữa, ai là người đã đánh ba tôi?”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng mở lời.
“Ôi trời, thì ra là tìm người tới giúp đỡ! Tôi nói cho anh biết nhé, thru tục này anh cả đời đừng hòng mà làm được! Tôi sẽ kiểm soát vấn đề này vĩnh viễn!”
Chương Lập Hi sắc mặt đột nhiên thay đổi, bày tỏ thái độ giận dữ.
Lý Văn Uyên thoáng bị dọa cho giật mình.
Diệp Quân Lâm nhìn bảng tên đối phương, lạnh nhạt lên tiếng.
“Ông là Chương Lập Hi, đúng không?”
“Đúng vậy, là tôi thì sao? Cậu muốn phàn nàn cái gì nữa đây?”
Ông ta chỉ tay vào mặt Diệp Quân Lâm, không kiêng nể gảo to.
Diệp Quân Lâm không chút để ý tới đối phương, ung dung lấy điện thoại ra, gọi cho người nào đó.
“Này, lão Chu, mau gọi cho cục trưởng cục quản lý bất động sản tới đây! Hỏi ông ta xem có quen biết ai tên là Chương Lập Hï hay không!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng ra lệnh.
Mà đầu dây bên kia, Chu Ngọc Hằng đã hoảng sợ đến mức túa cả mồ hôi lạnh.
Bó thư trưởng Trương Hiểu Lượng thắc mắc hỏi.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Nhanh chóng đi thông báo cho cục trưởng cục quản lý bất động sản đi tới cục nhanh lên đi. Có người tên Chương Lập Hi đã chọc cho tướng quân Côn Luân tức điên lên rồi kìal”
Chu Ngọc Hằng vội vàng nói.
Chu Lập Hï nhìn thấy Diệp Quân Lâm cúp điện thoại, liền nở nụ cười chế giễu.
“Sao rồi? Gọi điện xong rồi đó hả? Cậu tính làm gì, giết tôi hay sa thải tôi đây?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 145: Xin lỗi
Chương 145: Xin lỗi