Đối diện với khí phách như này của Sở Vĩnh Du, Chúc Tiểu Vy vẫn khoanh tay trước ngực, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.
“Biết sợ rồi sao? Ha ha, loại nhà quê như mấy người, biết cái gì gọi là quyền thế thật sự chưa? Chỉ cần không phải là đồ ngu, đều đã có thể đoán ra một chút thân phận của tôi rồi nhỉ, cho nên tôi hôm nay đứng ở đây, đừng tưởng mấy người đàn ông các người tôi sẽ sợ, anh dám động vào một ngón tay của tôi thử xem? Tôi bảo đảm cả Thành phố Ninh sẽ nghiêng trời lệch đất!”
Lời nói của Chúc Tiểu Vy, những người khác thật ra đã thấp thoáng đoán ra một chút, ngay cả Hướng Hợp lão tổng của công ty chi nhánh ở Thành phố Ninh này đều không có để vào trong mắt, hơn nữa bản thân lại họ Chúc, rất có khả năng, người phụ nữ này chính là người của nhà họ Chúc, mới ngang ngược như thế.
“Mẹ! Ba và những vệ sĩ đó đâu? Mau đánh gãy chân của người đó, con muốn đi ăn kem rồi.”
Lời nói vô cùng vô tri còn ngang ngược đó của cậu bé vừa dứt, Chúc Tiểu Vy đang muốn mở miệng, đột nhiên tay phải bị Sở Vĩnh Du túm trong tay.
Trong chốc lát, sắc mặt của Chúc Tiểu Vy khó coi đến cực điểm, điên cuồng giãy giụa, lại không có tác dụng.
“Anh... anh vậy mà chạm vào tay của tôi? Loại thấp hèn, bẩn thỉu như anh vậy mà dám chạm vào tay của tôi? Á! Tôi phải giết anh! Buông ra! Nếu không lột sạch quần áo của con gái anh ném ra đường lớn.”
Từ ngữ ác độc như thế, từ trong miệng của Chúc Tiểu Vy phát ra, đều mở to gấp mấy lần, vừa gào còn dùng chân đá Sở Vĩnh Du.
Rắc!
Đột nhiên, một âm thanh giòn rã truyền đến tai của mỗi người, ngay sau đó, chính là tiếng kêu thảm thiết như giết heo của Chúc Tiểu Vy đang mắng chửi.
Chỉ thấy Sở Vĩnh Du, vậy mà bẻ gãy ngón tay út của Chúc Tiểu Vy.
“Thu lại tất cả những lời mà cô nói trước đó, xin lỗi tất cả mọi người bên trong bao gồm cả con gái của tôi.”
Yêu cầu lạnh lùng truyền tới, tuy Chúc Tiểu Vy gương mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh lấm tấm, căn bản không có nghe lọt, hít sâu vài hơi làm dịu bớt cơn đau, lại càng hằn học nhìn sang Sở Vĩnh Du.
“Anh! Không những anh sẽ chết, cả nhà anh, tất cả những người có liên quan tới anh đều sẽ chết! Không muốn nghe những lời bẩn thỉu về con gái của anh phải không? vậy tôi vẫn cứ muốn nói, có bản lĩnh anh hôm nay giết tôi đi, nếu không tôi sẽ đem con gái của anh...”
Rắc!
Lại là một tiếng kêu giòn tan, ngón áp út của Chúc Tiểu Vy đi theo, cả người gồng lên cố hít hơi khí lạnh, đều có hơi không gào ra tiếng rồi.
Cậu bé ở một bên, từ khi Chúc Tiểu Vy phát ra tiếng kêu thảm thiết đầu tiên thì chạy tới đấm đá Sở Vĩnh Du, nhưng căn bản không ăn thua.
“Người độc ác như nào mới sẽ đem suy nghĩ bẩn thỉu dùng trên người của một đứa trẻ hả, xin lỗi.”
Cái gọi là mười ngón tay liền tim, Chúc Tiểu Vy lúc này là thật sự sợ rồi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Tôi... tôi sai rồi, xin lỗi, tôi không nên nói các người như thế, không nên nói con gái của anh như thế, xin lỗi, tôi thật sự sai rồi.”
Cô ta thật sự không muốn tiếp tục nếm trải cảm giác ngón tay bị bẻ gãy nữa, quá đáng sợ và đau khổ rồi.”
Buông tay của Chúc Tiểu Vy ra, Sở Vĩnh Du lạnh giọng mở miệng.
“Nhưng mong cô đừng đem một lần nhân từ mà tôi cho cô, lãnh phí như vậy.”
Khi Chúc Tiểu Vy dẫn cậu bé xoay người định trốn khỏi đây, đột nhiên tiếng bước chân vội vã vang lên, ngay sau đó, bên cạnh cô ta xuất hiện ba người trung niên và một ông lão.
“Cô chủ, cô đây là...”
Trong nháy mắt, Chúc Tiểu Vy ôm tay phải đã khiến biểu cảm của bốn người hoàn toàn hiểu ra, cô chủ, vậy mà bị thương rồi, hơn nữa từ sắc mặt thì trông chắc rất đau đớn.
Đây... Thành phố Ninh nhỏ nhoi, vậy mà còn có người dám làm bị thương người của tập đoàn Chúc Thị?
Chúc Tiểu Vy lúc này đột nhiên bình tĩnh lại, dừng bước chân, từ từ xoay người lại, nụ cười có hơi miễn cưỡng, nhưng mang theo vẻ dữ tợn vô tận.
Cùng lúc này, một người đàn ông đẹp trai chạy tới, dáng vẻ khoảng hơn 30 tuổi, từ mức độ thở hổn hển thì thấy chắc là thật sự mệt rồi.
Cho dù như thế, anh ta đã lập tức lo lắng nói.
“Vợ, em... bị làm sao rồi? Đây là ai làm?”
Lửa giận còn chưa bùng lên hết, tay trái của Chúc Tiểu Vy liền tát một cái vào mặt của người đàn ông.
“Tôi bị làm sao? Hướng Hoa, vợ của anh bị người ta bẻ gãy hai ngón tay, còn phải xin lỗi trong uất ức, anh hỏi tôi bị làm sao rồi? Nếu như không phải vì chống mặt mũi cho loại phế vật như anh ở trước mặt anh trai tôi, tôi sẽ đem mấy người Lâm lão đều để ở bên cạnh anh sao?”
Hướng Hoa cúi đầu, không dám lên tiếng, cậu bé đó thì ôm lấy đùi của anh ta, chỉ vào Chúc Tiểu Vy nói.
“Ba! Hu hu, người xấu đó đã bẻ gãy súng đồ chơi của con, còn đánh mẹ khóc rồi, hu hu.”
Xẹt!
Trong nháy mắt, năm ánh mắt đồng loạt tập trung ở trên người Sở Vĩnh Du.
“Thằng nhóc, lá gan của cậu thật lớn!”
Hướng Hoa quát một tiếng, bốn vệ sĩ muốn bước tới, đột nhiên Ngu Thư Di đã xông tay giang hai tay ra khẩn trương nói.
“Khoan đã! Anh ta quen Hướng tổng, các người...”
“Tìm chết!”
Bốn vệ sĩ của Chúc Tiểu Vy, trong mắt trước nay chỉ có một mình Chúc Tiểu Vy, cho dù là ông chồng Hướng Hoa này, bọn họ cũng chẳng qua đều là dựa theo mệnh lệnh của Chúc Tiểu Vy mà bảo vệ, những người khác, sao có thể để vào trong mắt.
Một người trung niên trong đó, lập tức quăng một cái tát, từ tiếng gió lướt qua có thể thấy, cái tát này đoán chắc có thể trực tiếp đánh Ngu Thư Di ngất đi.
Bốp!
Trần Trọng Thiên đột nhiên ra tay, cùng lúc kéo Ngu Thư Di ra sau thì đã cản cánh tay của người trung niên đó, người kia biến chiêu cũng rất nhanh, trong mắt lóe lên một chút khinh thường, một cước đá qua.
Một cước này vừa nhanh vừa hiểm, Trần Trọng Thiên chỉ kịp đưa hai tay cản ở trước người, liền đã trúng một cước này, lùi lại sau năm sau bước, sắc mặt lập tức đỏ rực.
Cao thủ!
Tuy kiêng kỵ, nhưng ánh mắt đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Trần Trọng Thiên cũng không có tiếp tục động tác của bước tiếp theo.
“Bẻ gãy hai ngón tay của cô chủ nhà tôi, mạng của tất cả các người đều gộp lại, đều không thể trả lại được nửa phần.”
Người trung niên nói xong đứng ở một bên, đợi chỉ thị của Chúc Tiểu Vy, cũng vào lúc này, Sở Vĩnh Du mở miệng.
“Tôi có thể nể mặt của Hướng Hợp, cho các người một cơ hội cuối cùng, bây giờ rời khỏi.”
Một loại tiếng cười có hơi đè nén mà kỳ quái phát ra, Chúc Tiểu Vy từ từ đi hai bước, nhìn Sở Vĩnh Du như thế, thù hận trong mắt dường như muốn đem ăn tươi nuốt sống.
“Cơ hội? Không, anh không có cơ hội rồi, Sở Vĩnh Du, Chúc Tiểu Vy tôi từ khi sinh ra đến bây giờ, không có ai dám động đến một cọng lông của tôi, anh lại gẻ gãy hai ngón tay của tôi, khiến tôi nếm trải đau khổ mà tôi chưa từng thử, cũng không nên có, anh biết sau đây sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Các người đều sẽ bị tôi dẫn đi, sau đó, Sở Vĩnh Du anh, sẽ tận mắt nhìn thấy con gái của anh, bị tôi bẻ gãy từng ngón tay một.”
Xẹt!
Rất đột ngột, Sở Vĩnh Du một bước chân liền tới trước người của Chúc Tiểu Vy, bốn người bảo vệ bên cạnh căn bản không có kịp có một chút phản ứng, cô chủ của bọn họ đã bị Sở Vĩnh Du bóp cổ nhấc lên.
“Cơ hội đã mất đi rồi, mọi hành vi mà cô định làm với con gái của tôi, tôi sẽ thực hiện toàn bộ ở trên người cô.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 139: Hết cơ hội rồi
Chương 139: Hết cơ hội rồi