TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 166: Tôi bảo vệ anh ta

Cú đấm này thực sự khiến mọi người choáng váng, không ai nghĩ rằng Sở Vĩnh Du thật sự dám đánh, hơn nữa quả đấm này có vẻ mạnh không thể tả.

Giờ phút này, nhìn thân thể của Tiêu Phi sau khi ngã xuống đất, giật giật hai lần rồi không chút động đậy là đủ hiểu rồi.

"Anh… Anh to gan lắm!"

Tân Địch đứng bên cạnh sợ đến mức choáng váng cả mặt mày, ở thành phố Ninh này lại có kẻ dám khiêu khích người giàu có nhất tỉnh, đúng là chuyện lạ đời.

Ông cụ Hà bên đó cũng có phần hoảng hốt, khi bình tĩnh lại, ông ta vẫy tay và một người đàn ông trung niên bước lại gần.

"Lập tức đưa Tiêu Phi đến bệnh viện, đồng thời giữ người kia lại, chuyện này đã xảy ra trong buổi đấu giá từ thiện của tôi, thì tôi phải có lời với nhà họ Tiêu.”

Ông cụ Hà là một người rất có tiếng tăm, ông ta làm từ thiện lâu năm, rất được mọi người ngưỡng mộ, nhưng điều này không có nghĩa là sau khi xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Tiêu sẽ không yêu cầu ông ta chịu trách nhiệm.

"Ồ? Lão Hà, nếu tôi muốn bảo vệ Sở Vĩnh Du thì sao?"

Một giọng nói đột ngột vang lên, ông cụ Hà ngơ ngác nhìn về phía Nam Cung Lâm, không hiểu tại sao một nhân vật tai to mặt lớn, thủ đoạn đầy mình như anh ta lại đột nhiên nói ra những lời như vậy chứ.

Mặc dù Nam Cung Lâm đang nói chuyện với ông cụ Hà, nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào bóng lưng của Đồng Ý Yên đang kéo Sở Vĩnh Du ra ngoài.

"Nếu Nam Cung thiếu gia lên tiếng, thì tôi nhất định sẽ nể mặt cậu."

Nam Cung Lâm đã lên tiếng, lẽ nào ông ta dám không nể mặt sao? So với Nam Cung Lâm, đừng nói là nhà họ Tiêu, ngay cả gia tộc giàu có nhất tỉnh có mặt ở đây đi nữa cũng không dám ho he.

Sở Vĩnh Du cứ thế rời đi, trên đường lái xe trở về, Đồng Ý Yên không cách nào bình tĩnh được, cô con người lo sợ.

"Làm sao bây giờ? Vĩnh Du, anh đã kích động, quá kích động rồi, tên Tiêu Phi đó chính là người nhà họ Tiêu ở trên tỉnh, chúng ta làm sao bây giờ?"

Giờ khắc này, Đồng Ý Yên sắp khóc đến nơi rồi.

"Yên tâm đi bà xã anh dám đánh tên đó thì dĩ nhiên là không sợ nhà họ Tiêu đằng sau anh ta rồi, huống hồ, không ai có quyền nhục nhã em như vậy, nhớ kỹ, về sau còn xảy ra chuyện như vậy thì phải nói cho anh biết, đây là trách nhiệm của một người đàn ông."

Sở Vĩnh Du nói một cách thoải mái, nhưng không biết liệu Đồng Ý Yên có nghĩ như vậy không.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, xe dừng lại tại một khu đồ nướng ở chợ đêm.

"Vĩnh Du, chúng… Chúng ta đến đây làm gì?"

Đồng Ý Yên không hiểu chẳng phải lúc này nên về nhà sao?

"Em quên rồi sao? Em đã nói muốn cùng anh đi ăn đồ nướng, uống vài ly mà."

Ăn đồ nướng? Đồng Ý Yên trợn tròn mắt, cô thật sự không nói nên lời, bây giờ là lúc nào rồi, lửa sắp cháy đến đít rồi mà anh còn có tâm trạng đi ăn đồ nướng?

Nhưng cũng hết cách, Sở Vĩnh Du đã xuống xe rồi, Đồng Ý Yên chỉ có thể đi theo, tùy tiện tìm một gian hàng ngồi bên ngoài.

"Anh chị muốn gọi món nào?”

Biết tâm trạng Đồng Ý Yên hiện tại vẫn chưa bình tĩnh lại cho nên Sở Vĩnh Du tự gọi vài món.

"Bà xã, không sao đâu, em phải tin anh, mặc kệ là ai chống lưng cho những kẻ đã khiêu khích chúng ta, cứ chờ đến cuối sẽ biết?"

Nghe nói như thế, Đồng Ý Yên hơi sửng sốt một chút, ngẫm nghĩ lại thì hình như cũng đúng.

"Vĩnh Du, rốt cuộc anh có thân phận như thế nào? Em có thể biết được không?"

Về điểm này, Đồng Ý Yên cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ lại từ đầu đến cuối cô cũng hiểu được điều gì đó, nếu Sở Vĩnh Du thật sự là một người bình thường hoặc quen biết một vài chiến hữu thì có thể ngang tàn như vậy sao?

Sở Vĩnh Du nhìn Đồng Ý Yên, rồi nghiêm túc nói chuyện.

"Anh là Chiến Thần Địa Ngục bắc vực."

Sau khi trợn tròn mắt một lúc, Đồng Ý Yên mới nói.

"Em chưa từng nghe qua, thôi bỏ đi, em chỉ cần biết anh là chồng em thôi."

Sở Vĩnh Du lần đầu tiên cảm thấy như đấm vào bông, anh đã tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ kinh hãi, kích động che miệng, kinh ngạc, bất ngờ nhưng cuối cùng lại chỉ nghe thấy cô nói một câu như vậy.

Lúc này, thịt nướng đã được dọn ra, sau khi hai người ăn vài xiên, Đồng Ý Yên nâng ly.

"Vĩnh Du, em không biết hôm nay rốt cuộc anh đã trải qua những gì, nhưng em hy vọng anh có thể nhanh chóng thoát khỏi đó."

"Cám ơn em."

Sau khi uống cạn một ly, Sở Vĩnh Du cảm thấy thoải mái chưa từng có, đây dường như là lần đầu tiên Đồng Ý Yên đi ra ngoài với anh sau khi anh trở về, xem như giải sầu đi.

Đột nhiên, một tiếng huýt sáo vang lên, Đồng Ý Yên kinh ngạc liếc nhìn sang bên phải, một vài thanh niên ăn mặc kỳ quái đang nhìn về phía này, trong đó một người không ngừng huýt sáo.

"Em gái xinh đẹp, nhìn anh cái nào, một người xinh đẹp như em mà đi ăn đồ nướng vỉa hè sao, hay để anh mời em nhé?”

Đúng lúc người phục vụ đến, anh ta đặt một mâm thịt nướng xuống và thì thầm.

"Xin lỗi anh chị, mấy tên đó là những kẻ lêu lổng, sống gần đây, quen chơi bời phá phá và thích chọc ghẹo người khác, anh chị cứ mặc kệ bọn họ đi.”

Đồng Ý Yên khẽ gật đầu, nhưng nhân viên phục vụ vừa đi, bên kia lại vang lên những lời lẽ thô tục.

"Cô em xinh đẹp ơi, cổ áo của em phải trễ xuống tí nữa thì cái váy này mới gọi là váy em nhé.”

Choang!

Sở Vĩnh Du tiện tay ném sang một chai rượu rỗng, chai rượu ném trúng bụng tên vô lại vừa mới phun ra những lời thô tục.

Tên đó lập tức đau đớn ngã sấp xuống đất, doạ cho đám người kia nhảy dựng lên, không ngờ Sở Vĩnh Du lại bất ngờ hành động như vậy.

"Kiếm chuyện đàng hoàng mà làm, đồ trẻ trâu."

Mấy tên loi choi không thèm bỏ vào tai những lời của Sở Vĩnh Du, mỗi tên cầm theo một cái chai đi về phía hai người.

"Mẹ nó, mày thì lớn hơn ai? Mày là cha tao à? Mẹ thằng nhiều chuyện, anh mày mà cũng dám đánh sao? Nói cho thằng oắt mày hay, một là đòi tiền hai là tụi tao tiễn mày vào viện.

Đồng Ý Yên không để ý, tiếp tục ăn đồ nướng, có lẽ Sở Vĩnh Du chỉ búng tay một cái là giải quyết xong lũ nhóc này.

Ngay khi Sở Vĩnh Du đang định dạy cho mấy tên đó một bài học thì đột nhiên có 4 chiếc Rolls Royce Cullinans xuất hiện và dừng ngay cạnh bàn của Sở Vĩnh Du.

Hơn chục người mặc đồ đen bước xuống xe, động tác đều nhịp khiến mọi người phải kinh ngạc.

Ngay sau đó, của sau của chiếc xe ở giữa được mở ra, và Nam Cung Lâm, người đã phát biểu khai mạc buổi đấu giá từ thiện của ông cụ Hà xuất hiện.

Nơi này chẳng ăn nhập gì với một người như Nam Cung Lâm nhưng anh ta vẫn tươi cười, bước tới cạnh bàn, lịch sự hỏi.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?"

Đồng Ý Yên ngây người gật đầu, cô vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại sao một nhân vật sừng sỏ như vậy lại đột ngột xuất hiện ở đây chứ.

Về phần mấy tên loi choi kia, đã sớm mất hồn vì cảnh tượng ấy nên sao còn dám tiếp tục kiếm chuyện nữa.

Nam Cung Lâm ngồi xuống rồi giơ tay phải lên.

"Phục vụ, tôi muốn gọi món."

Người phục vụ ‘A’ lên một tiếng rồi vội vàng chạy tới, anh ta chưa từng tiếp đón loại khách như này nên nếu nói không lo lắng là giả rồi.

"Mười xiên thịt dê, hai chân gà sốt cay, cám ơn."

Nhân viên phục vụ trong lúc nhất thời liền đỏ mặt, dù sao Nam Cung Lâm cũng đẹp trai, trông bộ dạng cũng là người giàu có lại còn rất lịch sự, đặc biệt là nụ cười, là quyến rũ nhất.

"Vâng, vâng, anh đợi một chút ạ."

Lúc này, Nam Cung Lâm mới quay đầu nhìn Sở Vĩnh Du vẫn đang ăn xiên que chứ không đoái hoài gì tới mình, mỉm cười nói.

"Sở Vĩnh Du, anh có muốn biết thân thế thật sự của mình không?"

| Tải iWin