Chí Đông Phương và Chí Tiềm Long nhìn anh ta với ánh mắt tò mò. “Mọi người cũng đã biết thân thế thật sự của Diệp Quân Lâm rôi đúng không?”
Chí Tiềm Long hỏi. “Biết chứ, nó chính là người trong gia tộc Diệp ở Hà Nội.
Nhà họ Cố, gia tộc đứng đầu ở Hoa Hải của chúng ta cũng không bằng một con kiến khi đứng trước gia tộc Diệp ở Hà Nội”
Chí Duy lập tức nói.
Chí Tiềm Long gật đầu hài lòng: “Ừm, đây chính là điểm then chốt! Nếu như nhà họ Diệp ở Hà Nội đã từ bỏ Diệp Quân Lâm, vậy thì phải xóa đi tất cả những điều liên quan và dấu vết về Diệp Quân Lâm và nhà họ Diệp.”
Đôi mắt Chí Đông Dương lóe lên tia sáng: “Ý của cháu là hồ sơ của Diệp Quân Lâm được nhà họ Diệp lập ra sao?”
“Đúng vậy, chỉ có thể là bọn họ. Hơn nữa cũng chỉ có nhà họ Diệp ở Hà Nội mới lập hồ sơ của một người thành cấp cao nhất.”
Chí Tiềm Long gật đầu rất chắc chắn.
“Quả thật là vậy, chỉ có nhà họ Diệp ở Hà Nội này mới có khả năng đấy”
Chí Đông Phương cười nói.
Chí Duy nói một cách hung hăng: “Diệp Quân Lâm là một đứa con hoang, ngay cả ba mẹ của cậu ta cũng không biết là ai. Bây giờ cậu ta còn hết lần này đến lần khác muốn leo lên nhà họ Chí chúng ta.”
Khi Chí Duy mắng chửi Diệp Quân Lâm, vẻ mặt của Chí Đông Phương cũng không hề thay đổi gì.
Phải biết rằng trong chuyện này còn bao gồm cả con gái của ông ta.
Vì vậy có thể nhìn thấy Chí Đông Phương vô cùng chán ghét Chí Oánh.
“Một đứa con hoang mà dám leo lên nhà họ Chí chúng ta sao? Tuyệt đối không thể nào!”
Chí Đông Phương gầm lên.
Lần này chiến thần Côn Luân giúp đỡ Diệp Quân Lâm, mặc dù chúng ta không công nhận quan hệ với Diệp Quân Lâm, nhưng chúng ta vẫn còn nợ ân tình với anh ta”
Chí Tiềm Long nói. “Hả? Vậy nên làm thế nào đây?”
Chí Đông Phương nói. “Vậy chúng ta tặng một món quà cho chiến thần Côn Luân, coi như là để cảm ơn được không ạ”
Chí Tiềm Long đề nghị. “Tặng cái gì mới được?”
Chí Đông Phương sờ cằm mình. “Mặc dù thư họa châu bảo có quý giá đắt đỏ, nhưng cháu đoán có lẽ sĩ quan Côn Luân cũng sẽ không thích nó.
Anh ta ra chiến trường giết quân giặc, chắc chắn sẽ thích loại vũ khí lạnh lẽo.
Ông nội à, chẳng phải nhà chúng ta có một cây kiếm cổ từ thời nhà Lê sao? Chỉ bằng chúng ta tặng nó cho chiến thần Côn Luân đi”
Chí Tiêm Long đề nghị. Nghe vậy, Chí Đông Dương toát lên vẻ vui mừng khôn xiết. “Chẳng trách nói Tiềm Long cháu tương lai sẽ là người đứng đầu trong nhà họ Chí! Cái đầu của cháu rất thông minhf”
“Tặng món quà này cho chiến thần Côn Luân không những trả được ân tình mà còn có thể tạo được ấn tượng tốt, khiến cho anh ta thích”
“Vậy mau tặng món quà này qua đó đi!”
Chí Tiềm Long cũng không muốn kéo dài thêm nữa mà tặng món quà này đến khu quân sự Hoa Lư.
Hướng Văn không biết nên làm thế nào cho phải nên liên hệ với Diệp Quân Lâm, nói với anh ta rằng nhà họ Chí gửi quà đến.
“Nhận lấy đi!”
Diệp Quân Lâm trả lời.
Rất nhanh sa đó có người đưa quà đến tập đoàn tập đoàn Minh Cường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 985
Chương 985