“Ha ha, không phải? Rõ ràng là chúng tôi đã nhìn thấy tận mắt các người đi tiểu trong hồ. Hồ Đăng Quang này là địa bàn của tôi, các người dám đi tiểu trên địa bàn của tôi thì sao tôi không thể trói mấy người lại”
Sở Bá Vương cười lạnh.
Ngọc Hân lạnh lùng nói: “Xin ông yên tâm, tất cả nhân viên của tập đoàn Minh Cường đều có bằng cử nhân, phẩm chất đạo đức của họ cũng rất tốt, bọn họ sẽ không phải người thô tục vô văn hóa đi tiểu bậy bạ như vậy”
Những lời này khiến Sở Bá Vương tức giận: “Ý cô là gì? Cô nói chúng tôi là người thô tục? Cô coi thường chúng tôi? Các người cao quý thật!”
“Đúng vậy, các người dám coi thường chúng tôi!”
“Các người cao quý không phải còn đi tiểu trong hồ sao? Đại tiểu tiện bừa bãi!”
Những người khác cũng trở nên tức giận.
“Không có! Mấy người thật vu khống! Không thể có chuyện như vậy!”
“Ha ha, còn nói là không có, chúng tôi đều có nhân chứng!” Sở Bá Vương chế nhạo.
“Nhân chứng?”
“Ở đâu?” Phùng Ngọc Hân biết bên kia không có ý tốt, lập tức hỏi.
“Để nhân chứng đi ra!” Sỏ Bá Vương đã ra lệnh.
Tiếng sột soạt phát ra từ những đám lau sậy xung quanh.
Ngay sau đó, khoảng hai, ba trăm người xuất hiện xung quanh.
Cơ thể người nào cũng cường tráng với dáng vẻ dữ tợn.
Ai cũng mang theo một con đao dài hoặc các vũ khí khác trong tay.
Hung hăng bao vây nhóm Diệp Quân Lâm.
Ngay lập tức, Phùng Ngọc Hân và những người khác trở nên hoảng sợ.
Bọn họ đều là những thành phần tri thức bình thường sao đã trải qua những chuyện này.
Ở Thiên Danh hay Kim Lăng, Võ Sâm và những người khác sẽ bảo vệ họ, họ sẽ không bao giờ phải tiếp xúc những chuyện như thế.
Nhưng bây giò khi đi đến nơi xa xôi này không ngờ lại gặp phải.
Sao có thể không sợ hãi? Phùng Ngọc Hân cũng hoảng sợ.
Nếu điều này xảy ra ở Thiên Danh hoặc Kim Lăng, cô sẽ không sợ.
Điều quan trọng là ở nơi này kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Nếu chết cũng không ai biết.
Phùng Ngọc Hân cảm thấy hối hận.
Lễ ra, cô không nên chọn nơi này để tổ chức lễ kỷ niệm nửa năm khánh thành.
Ngay khi hai ba trăm người đàn ông này xuất hiện, tất cả đều hét lên: “Tất cả chúng tôi đã nhìn thấy họ đi tiểu trong hồ!” Nhiều người cùng nhau hò hét như vậy, khí thế đồi dào đàn áp tất cả mọi người của tập đoàn Minh Cường.
“Tôi có ở đây gần ba trăm nhân chứng, mấy người còn không thừa nhận sao?”
Sở Bá Vương mỉm cười.
Mọi người đêu hiểu rằng đây là định ra một tội danh rồi.
Nếu họ không muốn nhận cũng phải nhận! “Còn đám nói không đi tiểu trong hồ?” Sở Bá Vương vung một con dao dài và kê vào cổ nhân viên bị trói vào cây.
Sắc mặt cậu nhân viên đã trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
“Tôi…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 1006
Chương 1006