TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 278: Không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn

Lúc này mấy tên tay chân do người đàn ông trung niên mang đến liền vọt về phía Sở Vĩnh Du, thấy vậy, Phương Cao Hải vội vàng nhảy ra, lo lắng nói.

“Không được không được, hiểu lầm thôi, chúng tôi không đến đề chuộc người, tôi trở về lấy tiền thêm.”

Khoác tay, mấy cái tên đàn em mới dừng bước lại, người đàn ông trung niên cười lạnh nói.

“Hai thằng nhóc thối tha bọn mày, nói cho bọn mày biết người như thế này ông đây đã gặp nhiều lắm rồi, cái gì mà quen biết với cô cả, ông chủ, cậu chủ của bọn tao chứ? Mỗi ngày đều có một đống người mang theo cái lý do này đến đây để chuộc người, cho rằng bọn tao là kẻ ngu hả?”

Người đàn ông trung niên cũng không có nói sai, ông ta đã gặp qua loại người này rất nhiều lần, nhưng mà trong số đó cũng có người thật sự quen biết, nhưng mà loại người đó thì sẽ được cô chủ hoặc là ai đó gọi điện thoại tới thông báo từ sớm, cứ đến đây trực tiếp nhận người là được rồi, cần gì phải phiền toái như vậy?

Không nhìn thấy Phương Cao Hải đang giảng hòa, lông mày của Sở Vĩnh Du hơi nhíu lại, dựa theo lý mà nói là không thể nào, chút mắt nhìn đó mà Phùng Đóa cũng không có, thế mà đến bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện hoặc là tới chào hỏi?

“Vậy thì trước tiên không nhắc tới Phùng Đóa, tại sao trong vòng ba tháng tiền lời lại đến ba mươi tỷ, hình như cái này không hợp với quy định.”

Sở Vĩnh Du lên tiếng một lần nữa, sắc mặt của người đàn ông trung niên lạnh xuống.

“Mẹ nó, cái thứ cho thể diện mà mày không thèm, cho là ông đây dễ nói chuyện hả, xử lý nó đi.”

Rầm!

Lời nói vẫn còn chưa nói xong, trên mặt của người đàn ông trung niên trực tiếp chịu phải một quyền của Sở Vĩnh Du, trong nháy mắt máu mũi bay tung tóe, đau khổ kêu rên.

“Nói chuyện thì nói chuyện, cái miệng phải sạch sẽ một chút.”

Một quyền này chẳng những làm cho mấy tên đàn em trong phòng tiếp khách bị choáng váng, ngay cả Phương Cao Hải còn trợn mắt há hốc mồm, sau đó lại liên tục cực khổ.

Tiêu đời rồi, Sở Vĩnh Du quá xúc động, nơi này chính là sòng bạc của nhà họ Phùng, đệ nhất hào môn ở Hải Môn, thế mà lại ra tay, hai người bọn họ có thể đi ra hay không còn là một vấn đề.

“Người đâu, con mẹ nó đánh cho ông đây, đánh nó cho tới chết."

Người đàn ông trung niên che mặt che mũi, hoàn toàn giận điên lên rồi, đã bao nhiêu năm ông ta là chủ quản của nhân viên dừng lại đã được vài chục năm, quan tâm đến ai là cậu chủ hay ai là chủ tịch, đến đây đều phải cúi đầu không lên, ngày hôm nay lại bị người ta đánh ở địa bàn của mình.

Những tên đàn em định ra tay, đột nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Tất cả dừng tay lại!”

Chỉ nhìn thấy Phùng Đóa dẫn theo một người đàn ông cao lớn với bộ đồ vest và mang giày da bước vào trong lòng, cảm thấy vô cùng bất ổn, đồng thời nhìn thấy tình trạng bao vây như thế này, trái tim lập tức chìm xuống đáy cốc.

Cẩn thận đi đến trước người Sở Vĩnh Du, cúi đầu thành khẩn nói.

“Anh Sở, thật sự xin lỗi, tôi... tôi không tìm bất cứ lý do gì hết!”

Sau đó, Phùng Đóa nhìn về phía người đàn ông trung niên, lạnh giọng phun ra hai chữ.

“Vả miệng."

Người đàn ông trung niên kia đã bỏ tay xuống, mặc cho máu mũi chảy xuôi, bởi vì đã trợn tròn mắt.

Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới cái loại người lấy cái cớ sứt sẹo như thế này thế mà thật sự quen biết với cô cả nhà bọn họ, hơn nữa nhìn bộ dạng chẳng những quen biết, ngay cả cô cả của bọn họ phải cúi đầu nói xin lỗi, rõ ràng là thân phận cao đến dọa người.

Mà Phương Cao Hải thì sao chứ, nhìn người đàn ông cao lớn đang không ngừng vả vào miệng của người đàn ông trung niên, vang lên âm thanh bàn tay đánh lên trên miệng, anh ta cũng vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù là anh ta biết Sở Vĩnh Du không phải là một người nói dối, nhưng mà đường đường là Phùng Đóa, cô cả của nhà họ Phùng thế mà đều phải cúi đầu, tại sao người bạn học cũ này mỗi lần đều cảm thấy đã là cực hạn rồi, nhưng mà lại cứ phát hiện ra đó cũng chỉ là một góc băng sơn mà thôi.

“Được rồi, dẫn ba của bạn học tôi đến đây.”

Lúc này, rốt cuộc Sở Vĩnh Du cũng đã mở miệng nói chuyện, người đàn ông cao lớn mới dừng lại động tác.

Hai má của người đàn ông trung niên đã bị đánh đến nỗi máu thịt be bét, nhưng mà vẫn cố nén đau đớn mở miệng nói.

“Mau đưa Phương Hưng tới đây.”

Mặc dù nói ra không rõ ràng, nhưng mà tên đàn em đã sớm để ý tới, chỉ là lúc nãy rơi vào sợ hãi cực độ, vội vàng chạy ra bên ngoài.

“Phùng Đóa, phương thức vay tiền trong sòng bạc này là của các người, nhưng mà tôi muốn hỏi là mượn sáu mươi tỷ tiền lời ba tháng lại lên đến ba mươi tỷ hả?”

Sở Vĩnh Du mở miệng nói một lần nữa, Phùng Đóa vội vàng nói.

“Không thể nào, anh Sở, tiền lời của chúng tôi đều rất rõ ràng, sáu mươi tỷ trong vòng ba tháng, tuyệt đối không có khả năng lời tới mức ba mươi tỷ.”

Phùng Đóa còn muốn nói tiếp, Sở Vĩnh Du phất tay đánh gãy lời.

“Không cần phải nói nữa đâu, Cao Hải, cậu cứ thanh toán sáu mươi tỷ tiền gốc cho bọn họ là được rồi, không cần phải trả tiền lời.”

Phương Cao Hải gật đầu, Phùng Đóa đã bị dọa sợ rồi, thật sự bị dọa sợ rồi.

“Không cần không cần, anh Sở, còn có... còn có anh đây nữa, không cần phải trả một đồng tiền nào đâu, ngược lại còn xảy ra sai lầm như thế, là chúng tôi dùng người sai cách, chúng tôi nên bồi thường cho ba của anh mới đúng.”

Nhìn biểu cảm trắng bệch của Phùng Đóa, Phương Cao Hải hết sức tò mò rốt cuộc là Sở Vĩnh Du có thân phận gì, tốt xấu gì thì người này cũng là cô cả nhà họ Phùng, nhưng hiện tại bị dọa thành như vậy, hình như là một giây sau sẽ chết luôn ấy.

“Việc nào ra việc đấy, đúng là ba của tôi đã mượn sáu mươi tỷ từ chỗ các người, ông ấy đã ký tên rồi, đây là sự thật, nếu như các người không nhận, vậy thì tôi cũng không cần người đâu.”

Đối với chuyện này, Phương Cao Hải có cái nhìn rất rõ ràng, cũng không bởi vì sự cường thế của Sở Vĩnh Du mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu như anh ta nói ngay cả tiền vốn cũng không đưa, anh ta tin là Sở Vĩnh Du sẽ không nói cái gì, nhưng mà vì sáu mươi tỷ mà phá hủy mối quan hệ bạn học cũ, còn là người bạn học cũ thần bí đến nỗi anh ta vẫn không thể suy đoán thân phận như là Sở Vĩnh Du, tuyệt đối không đáng đâu.

Thấy như vậy, Phùng Đóa không dám nói cái gì nữa, chẳng qua là cẩn thận nhìn người đàn ông trung niên kia một chút, người kia cúi thấp đầu, thân thể đang run rẩy.

Tiền lời ba tháng ba mươi tỷ, nếu như không phải chủ quản của sòng bạc nhà mình giở trò quỷ, có đánh chết cô ta cũng không tin.

“Con trai.”

Lúc này cửa phòng mở ra, có một người đàn ông giống với Phương Cao Hải tới sáu bảy phần lại chạy tới, mắt thâm quầng sưng to, rõ ràng là ba tháng này sống không tốt.

“Ba còn biết con là con của ba nữa hả, trước đó ba đã đảm bảo với con như thế nào, thật là, ba, con nói cho ba biết, đây là một lần cuối cùng, nếu như sau này ba còn dám đánh cược, con còn tới chuộc ba nữa thì con chính là cháu của ba.”

Không thể không nói, lời nói của Phương Cao Hải làm Sở Vĩnh Du cảm thấy có chút buồn cười, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, ba của anh ta giống như là một đứa nhỏ làm sai chuyện gì đó, vội vàng cúi đầu xuống không dám phản bác một câu nào.

“Ba đi về đi.”

Đến cổng sòng bạc, Phương Cao Hải nói với ba của anh ta.

“Đây là số phòng của khách sạn, tự ba trở về trước đi, ngày mai chúng ta về nhà.”

Đương nhiên là ba của anh ta không dám nói cái gì, cầm tiền Phương Cao Hải đưa cho rồi vội vàng đón xe đi ngay.

“Đi thôi Vĩnh Du, ít nhiều gì thì tôi cần phải cảm ơn cậu chứ, mặc dù không thể trả lại ân tình lớn cho cậu, nhưng mà ít nhất cũng phải để tôi biểu đạt tâm ý của mình, chắc là cậu có thời gian mà?”

Suy nghĩ rồi sau đó Sở Vĩnh Du cũng đồng ý, dù sao thì chuyện này cũng trùng hợp lắm mới có thể gặp được bạn bè ở nơi đất khách quê người.

“Đi thôi.”

Trong sòng bạc vốn dĩ là cần cái gì có cái đó, nhà hàng, quán bar, dây chuyền phục vụ gì cũng có. Nhưng mà dường như Phương Cao Hải vô cùng chán ghét sòng bạc, cho nên anh ta lựa chọn đi ra ngoài ăn cơm. Truyện Huyền Huyễn

Phùng Đóa đứng cách đó không xa nhìn hai người đón xe đi khỏi, lửa giận trên người của cô ta nhảy lên đến cực hạn, nói với chú Du xuất hiện ở bên cạnh tự lúc nào.

“Chú Du, chú nói chuyện với phía trên đi, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không thì chút tình nghĩa vất vả lắm mới có thể tích lũy được sẽ không còn sót lại cái gì nữa.”

Chú Du gật đầu.

“Tôi biết rồi thưa cô chủ, cô chủ yên tâm đi.”

| Tải iWin