Trong đám mây có một chiếc máy bay xa hoa bốn chỗ, Sở Vĩnh Du ngồi trên chiếc ghế đắt đỏ nhìn những đám mây trắng tinh ở bên ngoài cửa sổ máy bay, trong đầu không khỏi nhớ tới hình ảnh của con gái và vợ mình, cho dù giờ phút này anh cũng không thể chờ đợi muốn trở về nhà, nhưng mà anh vừa mới rời khỏi nhà có ba ngày mà thôi.
“Anh Sở, rượu sâm banh của ngài.”
Một âm thanh trong trẻo vang lên, có một cô gái tiếp viên hàng không khom người đặt rượu trong tay xuống.
Trên chiếc áo sơ mi trắng của cô ta có mấy cái nút được mở ra, lúc cúi người xuống đương nhiên hào quang vô hạn.
Hơn nữa trên chiếc máy bay tư nhân này có ba tiếp viên hàng không, chẳng những người nào cũng xinh đẹp như hoa mà ai cũng mang tất chân màu đen, trông vô cùng trêu chọc người.
Nhưng mà đối với mấy cái này, Sở Vĩnh Du lại không cảm thấy hào hứng chút nào, làm cho tiếp viên hàng không đã lên kế hoạch đầy đủ không khỏi dâng lên cảm xúc thất vọng trong mắt.
Trở lại phòng đặc biệt, hai tiếp viên hàng không khác cũng không vội vàng vây lại.
“Thế nào rồi, anh Sở có nhìn mặt cái nào không?”
Cô tiếp viên hàng không kia cười khổ không thôi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, làm như tôi là không khí luôn vậy đó, đừng có hỏi tôi nha, không phải là lúc nãy các người cũng đã từng đi quyến rũ rồi hả.”
“Haiz, cô chủ cũng đã nói rồi, chỉ cần có thể thành công thì tiền thưởng là ba tỷ, chắc là chúng ta không có số phận lấy được số tiền đó, nhắc tới thì cũng thật sự quá kỳ quái, ba người chúng ta bàn từ nhan sắc cộng thêm trang phục nữ tiếp viên hàng không vô cùng quyến rũ, có ít người đàn ông nào mà có thể khống chế được, anh Sở này lại có thể không thèm nhìn mặt cái nào.”
Một cô tiếp viên hàng không cảm thán, cái người vừa mới đi thử xong lại cảm thấy vô cùng bội phục.
“Cái này còn không tính đâu, vấn đề mấu chốt là mặc dù mắt của anh ta nhìn tôi nhưng mà vẫn thanh tịnh như nước, bên trong không chứa một tia tạp chất, đây mới chính là một chuyện đáng sợ nhất. Nói thật thì đàn ông như vậy, nhất là người nhà họ Phùng kính như khách quý, tôi thật sự cảm thấy rung động đó nha.”
Rầm!
Lúc ba người đang trò chuyện với nhau, máy bay đột nhiên lại lao xuống dữ dội, trong nháy mắt ba người bị ngã cho hôn mê bất tỉnh.
Mà Sở Vĩnh Du đang ngồi ở vị trí bên trên thì lại nhíu mày đứng dậy đi về phía phòng điều khiển.
Từ góc độ này lao xuống phía dưới, sao trông có vẻ như tự sát vậy chứ.
Gõ cửa, nhưng mà căn bản không có người nào đáp lại, sắc mặt của Sở Vĩnh Du có chút khó coi.
Anh đánh một quyền trực tiếp cưỡng ép phá vỡ cửa khoang điều khiển, nhìn thấy cảnh tượng này làm cho anh kinh ngạc vô cùng.
Trong buồng lái, người lái chính và người lái phụ đều đang nằm trên bàn điều khiển, máu tươi không ngừng chảy ra.
Trên tay của anh ta còn có cầm một cây súng lục có gắn hệ thống giảm thanh.
Chỉ là vừa nhìn Sở Vĩnh Du liền biết chắc chắn phi công đã giết trợ lý ở bên cạnh, sau đó lại động tay loạn xạ vào bàn điều khiển, cuối cùng lại tự sát.
Là ai đã đặt ra cái bẫy? Không thể nào là nhà họ Phùng được, đêm hôm đó anh đã biểu hiện ra thực lực đáng sợ của mình, có cho nhà họ Phùng một trăm cái lá gan thì cũng tuyệt đối không dám làm ra chuyện như vậy, thế thì là người nào đây?
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để Sở Vĩnh Du suy nghĩ những cái này, bởi vì dựa theo tốc độ lao xuống hiện tại của máy bay, rơi xuống vỡ nát cũng chỉ là chuyện của vài phút đồng hồ.
Nhìn thoáng qua ba cô tiếp viên hàng không đang ngất xỉu, vẻ bất nhẫn hiện lên trong đôi mắt của Sở Vĩnh Du, anh không có cách cứu ba người này, bởi vì lao xuống dưới là sẽ có một lực cản lại rất mạnh, căn bản không phải là thứ mà người bình thường có thể chấp nhận được.
“Xin lỗi, tôi sẽ điều tra ra nguyên nhân và báo thù cho các người.”
Đây là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du cảm thấy bất lực như vậy, nếu như bảng điều khiển không bị phá hư, việc lái máy bay đối với anh mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng mà đối phương rõ ràng đã không cho anh có cơ hội này, hoặc là nói căn bản biết anh cũng biết lái máy bay?
Mở cửa khoang ra, khí lưu to lớn gào thét bay tới, cuối cùng anh nhìn thoáng qua ba cô tiếp viên hàng không, Sở Vĩnh Du nhảy ra bên ngoài.
Bây giờ máy bay chắc là đang bay trên vùng biển quốc tế, lúc Sở Vĩnh Du rơi xuống mặt biển, dù có tác dụng của Tiên Thiên chi khí nhưng cũng tạo ra bọt biển rất lớn.
Đùng!
Sau khi bọt nước lắng lại, Sở Vĩnh Du quỷ dị đứng yên trên mặt biển, anh nghe thấy một tiếng nổ vang vô cùng to lớn.
Ở một nơi cách anh một khoảng cách, máy bay lao vào biển, cú va chạm cực lớn lập tức gây ra một vụ nổ, biển lửa bốc lên trời ngùn ngụt.
Không cần phải nói, chắc chắn là ba cô tiếp viên hàng không đó không thể thoát khỏi cái chết rồi.
Lúc này trên gương mặt nghiêm túc của Sở Vĩnh Du có hơi đáng sợ, ai muốn đối phó với anh cũng được, nhưng mà không thể liên lụy đến người nhà của anh, còn có một chuyện làm cho anh vô cùng căm hận đó chính là tai bay vạ gió, lôi kéo sinh mạng của người bình thường vào cùng.
Trước đó chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà bây giờ lại xuất hiện.
“Ôi trời, anh đang biểu diễn ma thuật hả?”
Âm thanh đột nhiên lại vang lên, Sở Vĩnh Du đang cảm thấy vô cùng áy náy đối với ba cô tiếp viên hàng không, thậm chí đều không phát giác có một chiếc du thuyền đang chạy đến bên cạnh anh.
Mà âm thanh này là của một anh đẹp trai tóc vàng trong số ba người đang đứng ở trên du thuyền.
Không có cách nào hết, cho dù là ai nhìn thấy người đang đứng trên mặt biển như vậy, chỉ sợ là đều trợn mắt há hốc mồm.
“Các người muốn về nhà hả?”
Sở Vĩnh Du dùng tiếng Anh mở miệng nói, anh chàng đẹp trai tóc vàng gật gật đầu.
“Đúng rồi đó, tôi đang trở về điểm xuất phát, thầy ma thuật tôn quý, anh có cần lên thuyền không?”
Tung người một cái nhảy lên boong tàu của chiếc du thuyền, trong đôi giày của Sở Vĩnh Du không có một giọt nước đọng lại, làm hai nam một nữ nước Mỹ nhìn thấy cảnh tượng này mà hoàn toàn ngây ngốc.
“A! Tôi biết rồi anh là người nước R, còn có thể đứng trên mặt biển, anh chắc chắn là một vị tu tiên giả.”
Đột nhiên có một chàng trai trẻ với mái tóc ngắn màu nâu, cơ bắp nửa người trên lộ ra trông vô cùng vạm vỡ nghĩ tới cái gì đó, lên tiếng kinh hô, đồng thời còn phát ra một câu tiếng nước R có hơi sứt sẹo.
Sở Vĩnh Du lắc đầu.
“Không phải, tôi chỉ là một võ giả nước R mà thôi.”
“No no no, anh chắc chắn là tu tiên giả, tôi đã xem qua tiểu thuyết của nước R các người rồi, không phải là anh có thể bay đi bay lại với cái cây kiếm đó đó, cây kiếm của anh có ở đó không vậy? Có thể cho chúng tôi nhìn một chút được không?”
Mệt rồi, Sở Vĩnh Du lười biếng phải nói chuyện, có vẻ là người này là một thành viên mê đắm trong tiểu thuyết tu tiên của nước R.
Ánh mắt di chuyển, duy nhất chỉ có một người phụ nữ nhan sắc bình thường nhưng mà dáng người cực kỳ nóng bỏng trực tiếp cho Sở Vĩnh Du sắc mặt, ý đồ hết sức rõ ràng.
“Thật ngại quá, tôi đi xuống nghỉ ngơi trước, sau khi đến nước Mỹ tôi sẽ trả tiền làm phí đi tàu cho các người.”
Dĩ nhiên là Sở Vĩnh Du biết rất nhiều phụ nữ nước ngoài đối với một số phương diện đều vô cùng cởi mở, đương nhiên anh cũng không dám tiếp tục ở lại.
“Tracy, lúc nãy cô vừa mới lẳng lơ có đúng không, chẳng lẽ hai người chúng tôi không thể thỏa mãn được cô hả?”
Sau khi Sở Vĩnh Du đi vào phòng nghỉ ở phía dưới du thuyền, người đàn ông tóc vàng ôm lấy người phụ nữ, một bộ dạng trêu ghẹo.
“Các anh thì biết cái gì chứ, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng hưởng qua mùi vị của đàn ông phương đông, lần này vất vả lắm mới có thể gặp được, còn thần kỳ như vậy, còn có thể đứng thẳng trên mặt biển, đương nhiên là tôi không thể bỏ qua rồi.”
Nói đến đây, Tracy đẩy hai người bọn họ ra, đi vài bước rồi quay đầu lại nhỏ giọng nói.
“Dù sao thì tối nay anh ta cũng sẽ phải chết, không thì trước tiên cho tôi chiếm tiện nghi một chút đi, chắc là hai người không có ý kiến gì đó chứ?”
Hai người đàn ông nước ngoài nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt thoáng hiện lên một sự tàn nhẫn.
“Không có ý kiến gì, đương nhiên là không có ý kiến gì rồi, trước khi chết mà cô còn có thể để cho cậu ta vui vẻ, đã coi như là nhân từ cho chúng tôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 281: Sự cố máy bay rơi
Chương 281: Sự cố máy bay rơi