Đi ra từ phòng bệnh, Sở Vĩnh Du mới mở miệng lần nữa.
“Có ý gì?”
Bên này Schliffin cười nói.
“Rất đơn giản, anh chỉ có thể đưa Đồng Hiểu Tiêm đến đây, đưa đến gia tộc Gran chúng tôi, chỉ có như vậy, cô ta mới có thể sống tiếp, nếu không cô ta không chống đỡ được quá ba ngày, trung y của các anh tuy có rất nhiều chỗ thần kỳ, nhưng cũng không phải là vạn năng.”
Không có tiếp tục nói gì nữa, Sở Vĩnh Du trực tiếp cúp điện thoại, mọi chuyện, anh đều bắt buộc phải đợi sau khi Bạch Ông đến mới có thể kết luận, nếu như cần phải giết đến gia tộc Gran để lấy được thứ gì đó mới có thể cứu được Đồng Hiểu Tiêm, anh sẽ không có chút chần chừ.
Mà đầu bên kia, đối với việc cúp máy đột ngột của Sở Vĩnh Du, Schliffin không có bất kỳ sự không vui nào, ngược lại mỉm cười nhìn sang Carlos đứng cách đó không xa.
“Ha ha, anh xem như lập được đại công rồi đó Carlos, cái chết của em trai tôi, không những sẽ không truy cứu một chút trách nhiệm nào của anh, anh còn có được tình hữu nghị của gia tộc Gran chúng tôi, nhớ lấy, không phải là của tôi, mà là tình hữu nghị của cả gia tộc Gran.”
Nghe thấy lời này, Carlos vui mừng một trận.
Tối sau khi từ nhà hàng Trung về nhà thì anh ta cứ thấp thỏm bất an, tuy Schliffin nói sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh ta, nhưng anh ta vẫn rất bất an, cho nên suy đi nghĩ lại, anh ta đến đây nói ra tất cả các chi tiết của khi đó cho Schliffin nghe, trong này, tự nhiên bao gồm cả chuyện máu thơm chảy trên người Đồng Hiểu Tiêm.
Nếu như nói trước đó không chắc chắn, vậy thì vừa rồi gọi điện cho Sở Vĩnh Du, Schliffin đã có thể chắc chắn rồi, phán đoán của em trai anh ta không sai, Đồng Hiểu Tiêm chính là mang máu thơm.
Một cái cắn của Novao với Đồng Hiểu Tiêm, máu của bản thân anh ta đã có một ít chui vào trong cơ thể của Đồng Hiểu Tiêm, xem như tạo một loại ký hiệu, đề phòng ngộ nhỡ bị tộc khác phát hiện, như thế có thể đại biểu một loại ký hiệu chiếm hữu.
Nếu như Novao còn sống, máu đương nhiên sẽ được anh ta khống chế, không có làm bẩn máu thơm trong cơ thể Đổng Hiểu Tiêm, nhưng Sở Vĩnh Du lại giết Novao rồi, tất cả mọi chuyện đều loạn rồi, cho nên mới dẫn đến chuyện Đồng Hiểu Tiêm xảy ra tình trạng này.
Khóe miệng của Schliffin treo nụ cười sâu.
“Máu thơm, em trai đáng thương của anh, công lao của em, sợ rằng phải rơi xuống đầu anh rồi.”
Anh ta rất nắm chắc, Sở Vĩnh Du cuối cùng chỉ có thể chính tay đưa Đồng Hiểu Tiêm đến đây, nếu không không có cách nào khác.Một đêm trôi qua, tiểu khu Đông Thành ở thành phố Ninh, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên sáng sớm đã đến bệnh viện, bọn họ vẫn chưa dám nói chuyện liên quan đến Đồng Hiểu Tiêm cho Đồng Thế Tân và Tư Phu, sợ đả kích quá lớn.
“Vĩnh Du, chuyện chuyển nhà chỉ đành hoãn lại một thời gian nữa, trước tiên xem Hiểu Tiêm bên này rốt cuộc như nào đã?”
Đồng Ý Yên ngồi ở ghế lái phụ, trên mặt đầy sự lo lắng.
“Ừm, chuyện nhà không vội, yên tâm đi, anh đã cho người đi đón Bạch Ông rồi, chắc có thể đến bệnh viện cùng lúc.”
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch, sau khi Sở Vĩnh Du trở về thì muốn chuyển đến Tỉnh Thành, dù sao Đồng Ý Yên ngay cả địa chỉ công ty gì đó bên phía Tỉnh Thành đều đã xử lý xong, ai ngờ lại xảy ra chuyện như này.
Đến bệnh viện, tình trạng của Đồng Hiểu Tiêm vẫn không có bất kỳ chuyển biến tốt, vẫn giống hệt hôm qua.
Gần như nối chân nhau, Mã Trạch cũng dẫn Bạch Ông đến rồi.
“Bạch Ông, làm phiền rồi.”
Sở Vĩnh Du nói xong, Bạch Ông không nói hai lời trực tiếp xua xua tay, lập tức ngồi ở bên cạnh Đồng Hiểu Tiêm, trực tiếp xem như chìm vào trạng thái.
Những người khác đều nín thở ngưng thần, thở mạnh cũng không dám.
Đặc biệt là Tân Tằng, thật sự đã cầu nguyện rồi, anh ta và Đồng Hiểu Tiêm phát triển đến một bước này, thật sự không dễ dàng, hơn nữa thời gian tổ chức đám cưới đều được lên lịch rồi, nhìn thấy người yêu khó chịu như này, anh ta thà rằng người chịu khổ đó là mình.
Trong cuộc gọi trước đó, Sở Vĩnh Du đã nói đơn giản tình hình, cho nên lúc này Bạch Ông cầm một cây kim dài châm vào, sau khi rút ra, có thể nhìn thấy rõ vết máu dính trên cây kim dài.
Sau đó Bạch Ông nhúng cây kim dài vào trong một chiếc lọ trong suốt cầm từ trông chiếc hộp nhỏ ra, rất nhanh chất lỏng vốn mang màu trong suốt trong chiếc lọ, biến thành máu tươi, điều càng quỷ dị hơn là ngay sau đó, màu đỏ tươi đó lần nữa thay đổi, trở thành màu đỏ sẫm, hơn nữa bằng mắt thường có thể thấy, màu đen trong đó cực kỳ đậm.
“Mọi người ra ngoài hết đi.”
Bạch Ông mở miệng, mặt mày không nhìn ra bất kỳ điều gì.
Sau khi đám người Đồng Ý Yên ra ngoài, Bạch Ông đứng dậy nhìn sang Sở Vĩnh Du, thở dài.
“Huyết tộc của nước ngoài, từng nghe nói qua chưa? Chính là những ma cà rồng trên phim ấy.”
Đồng tử của Sở Vĩnh Du hơi co rút lại.
“Ý của ông... từng nghe, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phim, TV.”
Bây giờ nghĩ lại, Novao đó bị anh vặn gãy cổ vẫn sống, dường như có thể giải thích rồi.
“Nếu như năm đó không phải là có người bắt một huyết tộc đến cho sư phụ tôi nghiên cứu, tôi cũng sẽ không biết rõ như vậy. Vĩnh Du, cậu phải biết, với những cái giới thiệu trong phim kia, vẫn có rất nhiều cái khác nhau. Huyết tộc thật sự, không phải nói cắn ai một cái thì sẽ khiến người đó biến thành đồng loại, điều kiện cần thiết rất hà khắc, nếu đòi hỏi thực lực của huyết tộc thì bắt buộc phải truyền vào tinh huyết, cuối cùng còn phải bảo vệ mười bảy ngày, ngược lại không có đơn giản như vậy.”
Những điều này, Sở Vĩnh Du đều không có chút hứng thú nào.
“Gia tộc Gran mà tôi nói cho ông, bây giờ xem ra chắc chính là một tộc của huyết tộc, lẽ nào là vì vết thương bị cắn trên tay Hiểu Tiêm sao?”
Bạch Ông gật đầu.
“Không sai, có điều máu của Đồng Hiểu Tiêm cũng có chút đặc biệt, tôi trong một chốc một lát không có đầu mối gì, có điều một điểm có thể chắc chắn, gia tộc Gran kêu cậu đưa Đồng Hiểu Tiêm đến, bọn họ ngoài đem Đồng Hiểu Tiêm chuyển hóa thành huyết tộc mới có thể khiến cô ta sống thì sẽ không có cách thứ hai.”
Khẽ lắc đầu, Sở Vĩnh Du nhìn Đồng Hiểu Tiêm đang mê man.
“Em ấy sẽ không muốn trở thành loại quái vật đó, huống chi tôi cũng không có cách gì để ăn nói với Ý Yên, Bạch Ông, còn có cách khác không?”
“Khó!”
Nhả ra một từ, Bạch Ông đi đến trước người Sở Vĩnh Du.
“Hiện nay máu của Đồng Hiểu Tiêm bị nhiễm bẩn, cách duy nhất chính là thanh lọc máu bị nhiễm bẩn đó ra ngoài, đổi máu của y học hiện nay, không làm được, vị cao thủ năm đó bắt huyết tộc đến cho sư phụ tôi nghiên cứu từng thể hiện một lần.”
“Đó chính là sát khí cường đại, máu của huyết tộc đều giống như có sinh mệnh vậy, sát khí cực kỳ cường đại sẽ khiến chúng cảm thấy sợ hãi, như thế có thể gom tất cả lại, sau đó lợi dụng sát khí từng chút từng chút ép ra ngoài cơ thể.”
Vừa dứt lời, Sở Vĩnh Du vụt qua một tia bất ngờ.
“Sát khí tôi có, sư phụ tôi lúc đầu đặc biệt dạy cho tôi, sát khí trên người tôi bây giờ đều có thể mặc tôi sử dụng, cũng có thể tụ khí thành tia.”
Tuy nhiên Bạch Ông lại lắc đầu.
“Vĩnh Du, sát khí của cậu tôi từng cảm nhận được, không bằng một phần mười sát khi mà người kia năm đó thi triển ra, hiểu ý của tôi chứ?”
Một phần mười! Sở Vĩnh Du mặt mày kinh hãi, sát khí này của anh đều đã mạnh đến mức cao thủ cửu phẩm đều sẽ bị ảnh hưởng, một phần mười đó lại là khái niệm gì, cái đó phải giết bao nhiêu người!
“Vậy... thì hết cách rồi sao?”
Nhìn vẻ mặt thất vọng của Sở Vĩnh Du, Bạch Ông nói ra một câu khiến anh đều rất bất lực.
“Có! Tôi có thể canh chừng ở đây, mỗi ngày tiến hành chữa trị, có thể kéo dài mạng sống của Đồng Hiểu Tiêm được mười năm ngày, cậu nghĩ cách tăng cường sát khí của cậu, chỉ có một cách này rồi.”
Tăng cường sát khí? Sở Vĩnh Du cười khổ, điều này đâu có dễ dàng, lẽ nào ra ngoài tùy tiện đại khai sát giới? Đây căn bản chính là chuyện cực kỳ không thực tế.
“Ha ha, tôi có cách.”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, chỉ thấy ở bệ cửa sổ thủy tinh bên ngoài, đột nhiên nhiều thêm một ông lão không có mấy cọng tóc, đang cười he he nói.
“Phá Thiên!”
Hai từ này, lại cùng lúc phát ra từ Sở Vĩnh Du và Bạch Ông.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 291: Tôi có cách
Chương 291: Tôi có cách