Mặt trời mọc, Sở Vĩnh Du mở to mắt, nhìn thấy Đồng Ý Yên đang đứng bên cạnh.
"Vĩnh Du, thực xin lỗi, tối qua em hơi quá lời rồi."
Vẻ mặt Sở Vĩnh Du không thay đổi, nghiêm nghị nói.
“Mấy câu nói đó, không phải chỉ xin lỗi là xong đâu, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, em hiểu không?"
Đồng Ý Yên gật đầu, xoay người rời đi.
Sở Vĩnh Du đứng thẳng người, muốn gọi một tiếng, lại không biết nói gì, không biết vì sao, anh luôn cảm thấy bởi vì chuyện này mà quan hệ giữa hai vợ chồng dường như đã có thay đổi nho nhỏ, những nghĩ kỹ, lại không thể nói tại sao.
Ba ngày trôi qua, Sở Vĩnh Du lúc nào cũng ở bên cạnh con gái, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Hữu Hữu đã thực sự quên mất việc bị chó ngao Tây Tạng làm cho sợ hãi, nếu không, anh thực sự sợ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, dù sao trong tâm trí của Hữu Hữu, cũng bị Bạch Ông phong ấn một quả bom hẹn giờ, thứ này nếu như bị dẫn dụ ra ngoài, thì coi như xong.
Buổi trưa, Sở Vĩnh Du đi ra ngoài, đến một nhà hàng Tứ Xuyên, trong phòng riêng nhỏ đã có Phương Cao Hải và Ngu Thư Di, đương nhiên còn có Quan Phấn, bạn trai nhỏ của Ngu Thư Di.
"Vĩnh Du, không phiền nếu tôi mang Quan Phấn đi theo chứ, sau lần điều tra này, tôi đã có chút ý muốn đồng ý với lời cầu hôn của anh ấy."
Ngu Thư Di mỉm cười, nhưng Quan Phấn lại xấu hổ vô cùng.
"Đương nhiên không phiền, Cao Hải đến lúc nào thế?"
Phương Cao Hải cười.
Tôi đến đây vài ngày, là vì để điều tra chuyện của Biệt thự số 10, Ung Hạo bị giáng chức điều đi nơi khác rồi."
Nói đến đây, Phương Cao Hải trịnh trọng trả lời.
"Vĩnh Du, tôi biết anh không quan tâm chuyện đó, nhưng tôi vẫn phải nói, nếu anh có thể xử lý được nhà họ Ôn, tập đoàn Vân Vụ sẽ không truy cứu gì nữa, tôi ở đó cũng không phải ngày một ngày hai, làm việc thế nào tôi đều rõ, cho nên liên quan đến báo cáo điều tra lần nay, tôi muốn chờ đến khi mọi chuyện kết thúc rồi mới viết.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Ừm, phiền anh rồi.”
Anh ta đã gọi điện cho Phùng Đóa của Hải Môn muốn anh ta đi một chuyến đến nhà Ôn ở Kim Cảng, giải thích rõ ràng nguyên nhân trước sau và những cái khác, nếu là như vậy, nhà họ Ôn vẫn tìm anh ấy gây phiền phức, vậy đừng trách anh không khách sáo.
Dù gì Kim Cảng và Hải Môn cũng như hàng xóm, thường xuyên giao thiệp với nhau, nhà họ Phong là gia tộc đầu tiên của Hải Môn, đi nói chuyện cũng có chút trọng lượng.
Nếu là Sở Vĩnh Du của bình thường, anh sẽ không quan tâm đến những chuyện này, nhưng hiện tại, anh chỉ muốn yên lặng sống cùng vợ con, không muốn xảy ra những phiền phức không đáng có như vậy.
“Phải rồi, chỗ tôi sắp trang hoàng xong rồi, chờ đến lúc khởi nghiệp, nhất định phải đến đủ.”
Ăn cơm xong, nhìn Ngu Thư Di, Quan Phấn và Phương Cao Hải lên xe rời đi, Mã Trạch liền đi tới bên cạnh Sở Vĩnh Du.
"Đại nhân, có tin tức từ Thần Cổ Môn."
Hửm? Khóe mắt Vĩnh Du giật giật.
"Nói."
Cách một khoảng thời gian, anh ta sẽ cử người đến cơ quan có đặt Thần Cổ của Thần Cổ Môn để xem xét, mọi việc trước giờ vẫn như cũ, nhưng anh ta không ngờ lần này lại có tin tức.
“Đại điện sập rồi, cho nên…”
Sập rồi?
Sở Vĩnh Du nhíu mày, nhất thời không nói gì.
Tại sao nó đột nhiên sụp đổ? Lẽ nào Thần Cổ xảy ra chuyện gì? Hoặc có khả năng là Tỉnh Vu Dịch sắp ra ngoài rồi?
Nhưng dù sao, mọi thứ cũng chỉ là phỏng đoán của anh.
"Mã Trạch, đưa gương mặt Vu Dịch lên hệ thống Thiên Võng, có chút ít còn hơn không?
Anh trong lòng thở dài, bản thân cũng hiểu xác suất Tỉnh Vu Dịch còn sống là rất nhỏ, nếu như anh ta xuất hiện, cho dù không liên lạc với anh ngay lập tức, anh ta nhất định sẽ đến thăm ba mẹ, nhưng không có tin tức gì.
Ngay khi Mã Trạch vừa đi, điện thoại di động của Sở Vĩnh Du vang lên, là người được Phá Thiên mời đến khám phá di sản của Bạch Khởi, cũng coi như ngoại trừ anh ra thì chỉ còn một người duy nhất, Hồng Ngải, gọi đến
Anh Sở, tôi ở tỉnh thành, tôi muốn gặp anh, được không?
Trong mắt Sở Vĩnh Du lóe lên một tia kỳ lạ.
“Được, gửi cho tôi địa chỉ.”
Một giờ sau, Sở Vĩnh Du xuất hiện trước cửa một phòng bida ngầm bỏ hoang trong một con hẻm của tỉnh thành.
Nhìn cánh cổng sắt bị che khuất, Sở Vĩnh Du đẩy cửa bước vào.
Đi xuống cầu thang, đèn đuốc sáng trưng, bảy tám bàn bi-a bụi bặm, mỗi bàn đều đặt một bức tranh lớn.
Nhìn kỹ, đó là bức ảnh của Quang Thập Bát đã chết trong huyệt động.
Còn Hồng Ngải, đang đứng bên cạnh chiếc ghế sô pha cũ kỹ ở giữa, trông có phần ảm đạm.
"Anh Sở."
Hai chữ thốt ra, Hồng Ngải trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
"Đúng... bọn chúng nhất định muốn tôi liên lạc với anh, tôi hết cách rồi."
Phải biết, Hồng Ngải là chiến binh tiên thiên, đường đường là Tiên Thiên võ giả, lại giống như một đứa trẻ trói gà không chặt, quả thực có chút kỳ quái.
"Gia tộc Quảng Thứ?"
Sở Vĩnh Du thì thào nói, thấy không có động tĩnh gì, chân phải hung hăng giơ lên, một cái dùi cui màu đen trên bàn bi a bên cạnh đột nhiên bay về một hướng nào đó.
Bang!
Đồng thời đập vỡ một tấm gương, bên cạnh Hồng Ngải xuất hiện hai người, cả hai đều đầu trọc, cùng là dáng vẻ thanh niên, có mấy phần giống với Quang Thập Bát.
“Anh là Sở Vĩnh Du? Có thể đoán ra được vị trí của chúng tôi, xem ra anh không phải Tiên Thiên võ giả bình thường."
Một người trong đó nói, người kia cũng nói theo.
"Quang Thập Bát sư huynh của tôi, anh ấy chết như thế nào? Phá Thiên đâu?"
Sở Vĩnh Du nhìn hai thanh niên đầu trọc bóng loáng, suýt nữa không nhịn được cười, Gia tộc Quang Thứ này thật đúng là xứng danh.
Chẳng qua rất rõ ràng, thực lựa cũng không tệ, chẳng trách Phá Thiên cũng kiêng dè, hai người trẻ tuổi này không chỉ là Tiên Thiên võ giả, mà còn rất lợi hại, đặc biệt là đối với việc che giấu hơi thở và bày ra thân phận quái dị vừa rồi, thực sự đi ám sát, quả thực sẽ khiến rất nhiều người đau đầu.
"Quang Thập Bát thực lực không đủ, muốn hấp thu đồ vật gì ở nơi đó, tự mình tìm chết, còn về phần Phá Thiên, hình như tôi cũng không cần trả lời câu hỏi này."
Nghe được lời của Sở Vĩnh Du, hai người đầu trọc đều cau mày, nhìn nhau, một người trong đó lên tiếng.
"Hồng Ngải nói giống như lời anh nói, nhưng còn chưa đủ khiến chúng tôi thực sự tin tưởng, cho nên, hai người cần phải ký hợp đồng với Gia tộc Quang Thứ chúng tôi, phục vụ chúng tôi mười năm, mười năm sau các người sẽ được tự do.”
Sở Vĩnh Du cười lắc đầu, hai người đến đây, e rằng không phải là đồ ngu.
"Anh Sở, bọn họ thật sự không đùa, Gia tộc Quảng Thứ không hề xuất chiêu như bình thường, bây giờ họ quy cái chết của Quang Thập Bát cho chúng ta, nếu không ký hợp đồng với họ, chúng ta sẽ ….”
Vẻ mặt Hồng Ngải vô cùng lo lắng, Sở Vĩnh Du tuy rằng sức mạnh nghịch thiên, đến Phá Thiên cũng không có chút hy vọng chống trả nào, nhưng…
"Chúng sẽ không ngừng thực hiện những vụ ám sát đối với chúng tôi, sau ba lần thất bại, chúng sẽ chuyển quan gia đình và bạn bè và người có liên hệ với chúng tôi."
Sở Vĩnh Du vốn nghĩ có chút buồn cười, biểu tình trên mặt nhanh chóng thu lại, bước đi ra ngoài, giống như một vị vua đứng trên thiên hạ, âm thanh bao trùm toàn bộ phòng bi-a.
“Người nhà? Vậy thì Gia tộc Quang Thứ, vẫn là nên biến mất thôi."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 312: Sát thủ thực sự
Chương 312: Sát thủ thực sự