“Mấy người mau cút qua một bên!”
Lúc ba người bọn họ đang cực kỳ hài lòng khi thấy mọi người đều chấn động trước câu nói của Ngô Siêu, thì một giọng nói cộc cằn bỗng vang lên.
Mọi người đều nhìn qua đó, chỉ thấy một người đàn ông trung niên dẫn một thanh niên đi tới, mà người nói là thanh niên đó, trên mặt anh ta mang theo vẻ chế giễu nồng đậm.
“Ha ha, vẫn còn một tên không sợ chết, xem ra, anh Sa, hôm nay không để đám người này đổ máu thì bọn họ không hết hy vọng.”
Ngô Siêu vừa dứt lời, Lưu Nhất Chưởng đã lĩnh hội được sự lợi hại của Liên minh dị năng điên cuồng xua tay ngay.
“Không không! Ba người hiểu lầm rồi! Chúng tôi hoàn toàn không quen họ, chúng tôi không hề quen biết.”
Nếu Sở Vĩnh Du ở đây, sẽ nhận ra hai người này là Yêu Tà mà lần theo dõi cuối cùng trước đó anh đã cho họ cùng chạy thoát.
“Việc mấy người có quen hay không đã không còn quan trọng.”
Anh Sa nói, người phụ nữ đó liền nhìn về phía Tà Tính số 9, tia màu tím trong mắt lại xuất hiện.
Lúc bà ta cho rằng Cửu Tà đã trúng chiêu, thì đối phương bỗng lên tiếng.
“Chúng tôi không có ác ý, chỉ cần mấy người rời khỏi đây, thì muốn làm gì thì làm, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Cái gì?
Tia màu tím trong mắt người phụ nữ đã biến mất, mà thay vào đó là tia kinh hãi, không ngờ người đàn ông này có thể miễn dịch với dị năng của bà, thật hiếm thấy.
Địa Sát Số 36 đi bên cạnh nở nụ cười lạnh lùng, lười biếng nói.
“Nếu không phải ngài nhà tôi không muốn gây thêm rắc rối, thì các người đã sớm biến thành bộ xương khô rồi, có nghe thấy không? Mau nhường vị trí, cút ra ngoài đi!”
Giờ khắp nơi đều tĩnh lặng như tờ, dù là Ngô Siêu hay người phụ nữ kia đều trợn tròn mắt.
Anh Sa là người dị năng cấp 8, cũng mạnh nhất trong ba người bọn họ, vậy mà lại bại trong một chiêu, chuyện này... sao có thể?
Cục diện đảo ngược, mấy chưởng môn kia nhất thời trở nên phấn khích, Lưu Nhất Chưởng vốn xin tha lúc nãy lại bắt đầu vênh váo.
“Ha ha! Nếu ba người là người nước R thì phải biết câu, núi cao còn có núi cao hơn, giờ ba người đã biết sự lợi hại của võ giả nước R chúng tôi rồi chứ? Mau cút đi!”
Mấy chưởng môn khác cũng đỏ mặt, như thể những chuyện này đều do họ làm, lần lượt lên tiếng phụ hoa.
“Đúng vậy, ba người mau cút đi, đây không phải là nơi Liên minh dị năng các người có thể ngang ngược.”
“Giờ cậu đã bị thương, nếu tiếp tục ở lại sẽ bỏ mạng tại đây.”
Cửu Tà nhíu mày, từ lần trước bị Sở Vĩnh Du theo dõi, ngày nào ông cũng tới trang trại chăn nuôi một chuyến, sau khi phát hiện có người canh chừng trong bóng tối, ông đã dời đi, hết cách rồi, ở đây có thứ mà ông nhất định phải có được.
Nhưng hôm nay bỗng tụ tập nhiều người như vậy, hơn nữa mấy người âm thầm theo dõi kia cũng dời đi hết một cách lạ thường, dù thế nào thì đây cũng là cơ hội của ông.
Ông vốn không muốn gây thêm rắc rối, ai ngờ mấy con tép riu này cứ muốn nhảy vào.
“36, giết sạch bọn họ cho tôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 415: Còn lựu đạn không
Chương 415: Còn lựu đạn không