Trong nhà hàng ở tỉnh thành, Sở Vĩnh Du và Văn Khả Hân uống sạch bốn chai rượu vang, mặt Văn Khả Hân có hơi ửng hồng, làm cho người đẹp có khí chất chỉ có thể nhìn từ xa không thể chạm vào như Văn Khả Hân có thêm một ít sắc thái khác thường.
“Sở Vĩnh Du, anh ba của tôi vô cùng kiêu ngạo, anh ấy còn là thiên tài học võ, đến cả ba tôi và mấy ông già trong nhà đều khen ngợi hết lời, hoàn toàn không ngờ trong chốn thành phố này lại thua anh, mấy ngày nay mỗi khi tôi nhớ lại, vừa khiếp sợ lại vừa thấy thú vị.”
Sở Vĩnh Du cười cười.
“Anh ba của cô thật sự có thực lực rất mạnh, là người mạnh nhất trong số những tiên thiên võ giả tôi từng thấy từ trước đến giờ.”
Những lời này làm Văn Khả Hân cười đến run người, Sở Vĩnh Du không hiểu gì cả, lời anh nói rất buồn cười sao?
“Xin lỗi ha ha, anh càng nói như thế thì tôi lại càng cảm thấy anh ba của tôi quá tủi thân rồi, ha ha.”
Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, anh nói thật, Vănn Trọng Châu rất mạnh, ở cái tuổi đó lại mạnh như vậy, chắc chắn không thể thiếu thiên phú của bản thân, tài nguyên vân vân.
Đến đây, Văn Khả Hân lại uống cạn ly rượu, đột nhiên trịnh trọng nói.
“Sở Vĩnh Du, anh có biết nơi tôi sinh ra và lớn lên sao? Nơi đó…”
Sở Vĩnh Du đột nhiên nâng tay, ngắt lời Văn Khả Hân.
“Tôi không muốn biết, nước R rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có, càng có vô số chuyện không thể giải thích được, tôi không có khả năng lớn đến thế, cũng không có quá nhiều lòng tò mò, bây giờ chỉ muốn bình bình an an sống cùng vợ con, cho nên cô không cần nói.”
Văn Khả Hân lắc đầu, nhưng cũng không nói tiếp về đề tài này nữa, nhưng trong lòng lại cảm thán, thủy triều thời đại thường sẽ thúc đẩy mọi người tiến tới, Sở Vĩnh Du, có nhiều lúc không phải anh muốn làm gì là có thể làm được đó, một ngày nào đó, tôi tin chắc anh cũng sẽ tiếp xúc đến chỗ của chúng tôi.
Khi ra khỏi nhà hàng đã là ba giờ chiều, Sở Vĩnh Du đang định về nhà, đột nhiên lại nhận được tin nhắn thoại của điện thoại của Hồ Hân Hân.
Anh cũng đang tự hỏi, làm sao mới có thể thật sự biến sát khí của Bạch Khởi thành của anh đây? Lúc này, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên bóng người sư phụ Vô Phong Tử, người đã dẫn anh bước vào hàng ngũ võ đạo, đã lâu lắm rồi chưa gặp lại.
Bây giờ ngẫm lại, Sở Vĩnh Du cảm thấy may mà đã đánh tan võ hồn của Bạch Khởi, nếu không không biết chính anh sẽ bị kéo sâu vào đến mức nào, đúng là một ẩn số chưa biết được.
Cứ ngồi tự hỏi như thế, mãi đến khi Hồ Hân Hân gửi tin nhắn messeger đến, mới kéo suy nghĩ của anh quay về với hiện thực.
Lúc này mới phát hiện ra, không ngờ đã sắp bảy giờ rồi, không khỏi cười khổ, có đôi khi, vào những lúc lơ đãng, thời gian lại trôi qua rất nhanh.
Trước cánh cửa đủ loại màu sắc chớp nháy của KTV, Sở Vĩnh Du bước xuống xe taxi, Hồ Hân Hân đang đứng chờ.
“Anh Sở, anh chậm quá, tôi chờ anh lâu lắm.”
“Kẹt xe.”
Hồ Hân Hân bĩu môi nói.
“Anh Sở, nhiệm vụ của anh ngày hôm nay là giả làm bạn trai của tôi, hơn nữa còn là bạn trai có bối cảnh cực kỳ ghê gớm, làm mấy người dám tơ tưởng đến tôi phải bỏ cuộc hết.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 419: Giả vờ
Chương 419: Giả vờ