Đồng Ý Yên từ từ hạ hai tay xuống, dường như đã hiểu ra điều gì đó, tuy rằng trong lòng vẫn có chút không hiểu, nhưng cô bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Sở Vĩnh Du.
"Vĩnh Du, nếu xuất phát điểm là tốt, vậy thì kết cục cuối cùng, không phải thứ con người kiểm soát được, cũng không có gì để hối hận."
Nói đến đây, Đồng Ý Yên ngẩng đầu, cười với Sở Vĩnh Du.
"Ví dụ như lúc đầu anh nhập ngũ, em đồng ý. Nếu anh đi lính bốn năm trở về vẫn không có gì thay đổi, em cũng không hối hận."
Sở Vĩnh Du thấy khá hơn, hôn lên má Đồng Ý Yên, nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn."
Đêm hôm đó, Sở Vĩnh Du không ngủ, chỉ nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nhưng rốt cuộc cũng có thể bỏ xuống được.
Nửa đêm tiếng còi cảnh sát xuất hiện, thôn dân náo động vang trời, Sở Vĩnh Du sợ Đồng Ý Yên bị đánh thức, sớm bịt tai cô lại.
Đồng Ý Yên sáng sớm tỉnh lại, Sở Vĩnh Du đã không còn ở đó, cô cũng không kinh ngạc, liền bắt đầu tắm rửa, trước giữa trưa liền rời đi.
Vẫn là bãi đất trống đêm qua, nhưng chỉ khác là tất cả hoa héo úa đều biến mất, chỉ còn lại một mảnh tro đen, từ từ trôi đi theo làn gió.
Sở Vĩnh Du vừa xuất hiện, Cửu Tà cũng xuất hiện.
"Anh Sở."
Thấy Cửu Tà, Sở Vĩnh Du nói không kinh ngạc tuyệt đối không có khả năng, ngày hôm qua là không có công phu và tâm trạng kia, một số vấn đề, đương nhiên hôm nay nhất định phải hỏi.
"Nói đi."
Cửu Tà gật đầu, đương nhiên ông ta cũng biết Sở Vĩnh Du đang hỏi cái gì, hơn nữa cách nói, nhất định phải hợp lý, nếu không sẽ cho rằng ông ta và Tam Đại Tà Tính khác đều đến đây để giết Sở Vĩnh Du, kết quả chỉ là lâm trận trở mặt mà thôi.
"Không sợ anh Sở chê cười, trên ngọn đồi phía nam thôn Cát, còn có một thôn tên là thôn Trương, tuy rằng chỉ có một ngọn đồi, nhưng bởi vì độ dốc của ngọn đồi, sự liên lạc giữa hai thôn, hoàn toàn bằng không. "
Nói đến đây, trong mắt Cửu Tà như rời vào hồi ức.
"Có lần, tôi ra ngoài đi làm nhiệm vụ, trên núi bị thương nặng suýt chết, nếu không có đôi vợ chồng thôn Trương lên núi hái thuốc cứu tôi, tôi cũng không thể sống đến ngày hôm nay. Lần đó, thật sự làm cho tôi cảm thấy giữa người với người, thì ra không có lục đục với nhau, chỉ có chân tâm thành ý. "
"Kể từ đó, tôi lấy hết tiền tiết kiệm ra, bắt đầu từng bước giúp đỡ thôn Trương, từ việc học hành cho con cái, xây dựng thôn xóm đến việc đồng áng, v.v. tôi chợt phát hiện ra rằng, đã tìm thấy niềm vui sống chân chính. "
Khi tỉnh lại, thấy ánh mắt Sở Vĩnh Du nhìn mình vẫn bình tĩnh như vậy, Cửu Tà cười tỏ vẻ thành thật.
"Lý do tại sao lúc đó lại yêu cầu anh cho tôi một tháng, là để từ biệt người dân thôn Trương. Mấy đứa nhỏ rất dính tôi, ba tháng mà không thấy tôi là sầu khổ không thôi. "
Vẻ mặt Sở Vĩnh Du không thay đổi, mở miệng hỏi.
"Làm sao ông biết Yêu Tà tối hôm qua có kế hoạch ám sát tôi?"
Cười cười, Cửu Tà chỉ vào chính mình.
" Anh Sở quên rồi sao? Tôi cũng là một trong Yêu Tà Thập Đại Tà Tính, hành tung của bọn họ sao có thể giấu được tôi? Từ lâu tôi đã lén quan sát kẻ tên là Tỉnh Vu Dịch, nếu không hắn chôn bom như thế nào, sao tôi có thể biết rõ ràng được chứ? Tôi biết anh là bị loại chuyện này trói buộc. Yêu Tà đối với tôi có ơn, tôi cũng không thể ra tay với đồng bọn, cho nên tôi chỉ có thể dùng phương thức này, để báo ân không giết lúc trước của anh. "
"Đi, tôi cùng ông đến thôn Trương."
Cửu Tà dường như đã biết chuyện này từ sớm, gật gật đầu.
Ngọn đồi đó quả thật là dốc, nhưng đối với võ giả cũng không khó lắm, đối với Sở Vĩnh Du và Cửu Tà thì càng dễ dàng hơn.
Quả nhiên, vượt qua rồi có thể thấy một thôn, Sở Vĩnh Du trong nháy mắt lộ ra một chút kinh ngạc.
So với thôn Cát, thôn Trương giàu có hơn rất nhiều, thôn đều giống như mới xây, bên ngoài lợp ngói, mỗi hộ gia đình đều là màu trắng, nối liền nhau trở thành đại dương trắng xóa, thậm chí có thể nhìn thấy, một số trong đó có lầu hai kiểu Tây ở trên.
Vào trong thôn, đi chưa được vài bước, bọn trẻ vừa hay đang đá bóng, nhìn thấy Cửu Tà xuất hiện, tất cả lập tức chạy tới.
"Chú Lâm, chơi với chúng con đi."
"Chú Lâm, chú Lâm, buổi trưa mẹ sẽ hầm gà cho chú, chú không thể không qua."
Từng đứa nhỏ mồm năm miệng mười, Cửu Tà đều nghiêm túc trả lời, trên mặt mang theo ý cười, không có chút mất kiên nhẫn nào.
Nhìn cảnh tượng này, Sở Vĩnh Du tin tưởng, là thực sự tin tưởng, bởi vì biểu cảm trong ánh mắt của những đứa trẻ này, tình cảm mà Cửu Tà truyền đến, giống như những đứa trẻ thôn Cát nhìn thấy Lý Thanh Mai vậy, sự thân thiết phát ra từ trong lòng, cái này bất kỳ mối đe dọa vũ lực hay uy hiếp nào khác cũng không thể làm được.
"Nhớ kỹ thời hạn một tháng của ông."
Nghe được những lời này, Cửu Tà quay đầu nhìn lại, Sở Vĩnh Du đã biến mất, chỉnh lý lại tâm trạng, cười cười nhìn mấy đứa nhỏ.
"Được rồi, chú tới chơi đá bóng với các con."
Trở về thôn Cát, nhà của lão trưởng thôn vừa hay đang làm mì còn có luộc trứng, bữa sáng thế này đã rất phong phú rồi.
"Lão trưởng thôn, phía sau ngọn núi kia có một cái thôn sao?"
Đột nhiên nghe được câu hỏi của Sở Vĩnh Du, lão trưởng thôn cười nói.
"Ừ, có một thôn Trương ở bên kia. Nói mới nhớ, thôn Trương là thôn đầu tiên được trợ cấp, bây giờ trong thập lí bát hương chúng tôi là thôn giàu nhất, hộ nào cũng được ở nhà mới, thôn Cát chúng tôi giờ cũng được chủ tịch Đồng tài trợ, bữa nào còn phải qua bên lão trưởng thôn ở thôn Trương để lấy kinh nghiệm, đồng thời, cũng để thôn Cát chúng tôi đi đúng hướng, không để lãng phí nguồn vốn do chủ tịch Đồng cung cấp đúng không?
Vừa dứt lời, một người dân trong làng vừa thở hồng hộc chạy đến.
"Lão trưởng thôn! Ngươi... nhanh lên xem đi, hôm nay bọn nhỏ tự học, cô Lý không có đi, tôi vừa hay đi giao đồ, nhưng gõ hồi lâu cũng không có ai mở cửa, cô Lý sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? "
Lão trưởng thôn hừ lạnh một tiếng.
"Nói bậy! Nói bậy bạ gì đó, cô Lý làm sao có chuyện được? Đi, để tôi đi xem."
Lúc này, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên cũng đứng lên.
"Tôi ăn mì xong rồi, cùng đi qua xem một chút. Chúng tôi cũng nên cáo từ với cô Lý."
Đồng Ý Yên nói xong, lão trưởng thôn cảm kích gật đầu, sau đó nói với người chạy tới bẩm báo.
"Không phải sáng mai bệnh viện quận có xe cấp cứu đến đo huyết áp cho người già trong thôn miễn phí sao? Đi gọi bác sĩ phụ trách đi, đề phòng."
"Vâng, vâng."
Không thể không nói, chuyện này Đường Xung đã làm rất tốt, xe cấp cứu được bố trí đến là hợp tình hợp lý.
Sau khi đến trường học, lão trưởng thôn gõ cửa hồi lâu cũng không có động tĩnh, quyết định không do dự nữa, trực tiếp bảo mấy người cường tráng trong thôn tông cửa xông vào.
Khi nhìn thấy Lý Thanh Mai lẳng lặng nằm trên giường bất động, mọi người trong thôn ai nấy đều ngẩn ra.
Đây... Không phải là thật sự xảy ra chuyện rồi chứ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 503: Niềm vui sống
Chương 503: Niềm vui sống