Nghiêm Tuyết Nhi của lúc này, bịt miệng lùi lại mấy bước, ánh mắt không tin, người đàn ông trước mắt này, vẫn là người bạn trai nhỏ mà cô ta quen thuộc sao? Sao có thể đột nhiên biến thành vẻ mặt ma quỷ như vậy.
“Mẹ kiếp đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ông đây, ban đầu ở bên cô, tôi chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa, nhưng cô đã trúng xổ sổ powerball không những đã nói cho tôi, còn bằng lòng vì tôi mà tiêu nhiều khoản tiền, tôi muốn kiểm tra cô, nếu như thật sự vượt qua kiểm tra, bước vào cửa lớn của nhà họ Dương tôi cũng không phải chuyện không thể, tôi nói rõ rồi nhỉ, thực lực của nhà họ Dương tôi, cô trúng chút tiền xổ số đó, quá vặt vãnh rồi.”
Dương Miêu rất điềm tĩnh, đâu còn vẻ vâng vâng dạ dạ trước đây, thật sự giống như biến thành một người khác.
Nghiêm Tuyết Nhi nước mắt rơi lả chã, cứ như vậy mà nhìn Dương Miêu.
“Anh... anh có thể nói cho tôi biết, anh có thể cái gì cũng nói cho tôi, tôi ở trong mắt anh, vậy thì không đáng được tin tưởng như vậy sao? Dương Miêu, tôi hận anh!”
Bịt miệng chạy về phía quầy bar, bên đó Sở Vĩnh Du vẫn đang uống rượu, anh đến mượn rượu để quên đi vài thứ, đương nhiên sẽ không vì tên oắt Dương Miêu này làm phiền nhã hứng.
Chỉ thấy Nghiêm Tuyết Nhi điên cuồng cầm chai bia lên, bắt đầu dốc vào trong miệng, nước mắt từ khóe mi rơi không ngừng thì có thể biết, Nghiêm Tuyết Nhi đối với Dương Miêu tuyệt đối là yêu thật lòng, có điều thật sự không thể tưởng tượng được, cho dù Nghiêm Tuyết Nhi không có trúng xổ số, có thể ở nước ngoài học hết tiến sĩ, cũng tuyệt đối không phải là người bình thường, sao lại yêu phải cái loại như Dương Miêu chứ.
Lúc này, Dương Miêu không thấy chút gì không ổn, ngược lại ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Vĩnh Du.
Đợi đi, ông đây có lòng tốt cảnh cáo anh hai lần, mẹ kiếp anh vậy mà đều không nể mặt, nếu đã như vậy thì khiến anh xem thử một mặt khác của tôi.
Khoảng nửa tiếng, Sở Vĩnh Du nhìn thấy Nghiêm Tuyết Nhi vẫn đang uống không ngừng, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, đồng thời nói với Trương Nhí.
“Đừng cho cô ấy uống nữa.”
Trương Nhí lập tức gật đầu.
“Biết rồi anh Sở.”
Gần như là Sở Vĩnh Du vừa bước vào nhà vệ sinh thì một đại đội nhân mã xông vào trong quán bar Thanh Phong, đồng phục thống nhất, không phải là đội điều tra sự cố đặc biệt còn có thể là ai.
Trong đó Tường Vi nổi bật nhất, hết cách, vóc dáng và nhan sắc bày ở đó, lúc này khoác trên người bộ đồng phục màu trắng bó sát, còn đội chiếc mũ nồi, cũng may trong quán bar bây giờ không có ai, nếu không đoán chắc sẽ thu hút hàng loạt ánh mắt.
“Chú ba!”
Dương Miêu bị bắt trên ghế, sau khi nhìn thấy một người trung niên mặc trang phục giống vậy đứng ở bên cạnh Tường Vi thì lập tức vui mừng gọi to.
Sắc mặt của người trung niên xanh lè, khẽ phất tay đồng thời đi về phía Dương Miêu.
“Cởi trói!”
“Vâng!”
Tuy nhiên, thành viên của đội điều tra sự cố đặc biệt đang chuẩn bị hành động, giọng nói của Tường Vi lại truyền tới.
“Khoan đã!”
Tường Vi nhìn sang người trung niên, trầm giọng mở miệng.
“Dương Kỳ! Hành vi cởi trói của ông, là muốn dẫn phạm nhân trở về, hay là trực tiếp thả?”
Lý do cô ta hỏi như vậy, cũng là vì một tiếng chú ba vừa rồi, nhìn kiểu này, hai người có quan hệ họ hàng rồi, điểm này, cũng là điều cô ta không ngờ tới.
Dương Kỳ này là phó đội trưởng của đội điều tra sự cố đặc biệt của Tỉnh Thành, chức vị giống cô ta, nhưng lý lịch lại lâu hơn rất nhiều, đã làm ở vị trí này bốn năm năm rồi.
Nhìn thấy Tường Vi lên tiếng, mặt Dương Kỳ lộ vẻ không vui.
“Tường Vi, cô là đang dạy tôi làm việc như nào sao? Tôi bây giờ nghi ngờ cháu trai của tôi là bị người khác hãm hại, cái này không liên quan đến tình thân, mà là một loại trực giác, về sau tôi tự nhiên sẽ điều tra rõ ràng, thả người!”
Mấy đội viên lại hành động, Tường Vi ngăn cản, vậy mà cũng không nghe, địa vị của ai cao, tự nhiên rõ ràng.
Tường Vi rất tức giận, giọng nói lạnh hơn rất nhiều.
“Dương Kỳ, chẳng trách tôi vừa thông báo tới đội thì ông cũng theo tới, một phạm nhân bình thường, hai phó đội trưởng cùng ra mặt, ha ha, vậy ông chắc biết, là ai kêu chúng ta tới nhỉ.”
Lời này vừa dứt, ánh mắt của Dương Kỳ có hơi ngưng trọng, nhưng vẫn cứng miệng.
“Cho dù là vị đại nhân đó, cũng không thể tùy tiện đổ oan cho một người tốt, Dương Kỳ tôi cương chính cương trực, lòng có chính nghĩa, không sợ bất kỳ ai.”
“Hay cho câu lòng có chính nghĩa, không sợ bất kỳ ai!”
Một giọng nói vang lên, Sở Vĩnh Du từ nhà vệ sinh đi ra, từ từ đi về phía này, Dương Miêu ở trên chiếc ghế bên kia đã được mấy đội viên cởi trói kéo dậy.
Thấy vậy, Dương Miêu hoạt động cổ, chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Nhìn thấy rồi chứ? Còn cả tiện nhân Nghiêm Tuyết Nhi cô, bây giờ nhìn thấy thân phận thật sự của ông đây rồi chứ? Mẹ kiếp hai người tính là cái thá gì.”
Sắc mặt của Dương Kỳ khó coi, vội vàng quát mắng.
“Im miệng! Cút qua đây!”
Cháu trai không biết, ông ta sao lại không biết thân phận thật sự của Sở Vĩnh Du chứ, thật là bình thường bị người anh trai đó của ông ta chiều hư rồi, ai cũng dám mắng.
“Đại nhân.”
Tường Vi cúi chào, Sở Vĩnh Du móc móc tay với Dương Kỳ, ông ta do dự một lát, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Dương Miêu, vẫn đi tới trước.
Bốp!
Rất đột ngột, Sở Vĩnh Du đột nhiên tát vào mặt Dương Kỳ một cái.
“Sở Vĩnh Du tôi ở trước mặt, ông tại sao không cúi chào?”
Cái tát này, đội viện không biết thân phận thật sự của Sở Vĩnh Du đã sốc, Dương Miêu cũng sốc, cho dù là Nghiêm Tuyết Nhi đã sắp uống say, cũng ngây ngốc nhìn một màn này, kinh hãi trước hành vi của Sở Vĩnh Du.
Dương Kỳ của lúc này, trong mắt là sự phẫn nộ không thể hình dung, cứ như vậy mà nhìn Sở Vĩnh Du, nhưng vẫn phải cúi đầu nói.
“Xin lỗi đại nhân.”
Chuyện này...
Dương Miêu điên rồi, chú ba của anh ta, phó đội trưởng của đội điều tra sự cố đặc biệt của Tỉnh Thành, vậy mà bị Sở Vĩnh Du tát một cái không đánh trả không nói, còn phải xin lỗi? Đây là tình huống gì thế?
“Nói cho tôi, đây là thứ gì? Ông nếu đã là phó đội trưởng, sẽ không ngay cả thứ như này cũng không biết nhỉ?”
Tay phải Sở Vĩnh Du cầm vật phẩm màu đen, chỉ nhìn sơ, Dương Kỳ đã kinh hãi trong lòng, cuối cùng cũng đã hiểu, tại sao Sở Vĩnh Du muốn hưng sư động chúng kêu đội điều tra sự cố đặc biệt ra mặt.
“Thiết... thiết bị bắn carbon monoxide.”
Lắp bắp nói, Sở Vĩnh Du thuận tay quăng nhẹ, đồ vật bay vào trong tay của Tường Vi.
“Thiết bị bắt carbon monoxide, còn là mẫu chế tạo mới nhất, có thể nói cho tôi không? Vũ khí tiêu chuẩn như này, làm sao lọt vào trong tay cháu trai của ông?”
Cơ thể của Dương Kỳ cũng hơi run rẩy, chuyện này cho dù tính nhỏ nhất, cũng là tội lớn đủ tuyên án mười mấy hai mươi năm tù, nếu tính lớn, còn có thể ghép tội phản quốc, như thế thì cực kỳ phiền phức rồi.
Tường Vi và các đội viên khác cũng đều mang vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, thứ này, cho dù là đội điều tra sự cố đặc biệt của Tỉnh Thành bọn họ cũng mới chỉ được trang bị mười kiện mà thôi, người bình thường tên Dương Miêu này vậy mà có thể có được, thật sự sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Đột nhiên, Dương Miêu bước ra, chỉ vào Sở Vĩnh Du nói.
“Ồ! Tôi hiểu rồi, thì ra anh cũng là người của đội điều tra sự cố đặc biệt, xem ra địa vị còn không thấp, được! Tôi nói thật đây, thứ này là ba tôi Dương Thiên Đức cho tôi, anh trâu bò nữa thì đi điều tra ba tôi đi!”
Cái gì!
Tất cả đội viên, bao gồm cả đám người Tường Vi đều hít ngược một ngụm khí lạnh.
Vậy mà là Dương Thiên Đức sao? Đó chính là một nhân vật truyền kỳ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 548: Thân phận thật sự
Chương 548: Thân phận thật sự