Lúc Sở Vĩnh Du đi đến bên cạnh cô gái đang ngủ, Nhan Tử mới xem như phản ứng lại được, cả kinh nói.
"Thưa ngài! Ngài mau dừng tay lại, nếu không ngài sẽ không thể bước ra khỏi câu lạc bộ UVT được đâu, hơn nữa cô gái này là món quà tặng cho chủ tịch Lý của Tầm Long, ngài tuyệt đối không thể đụng vào."
Nhan Tử hoàn toàn không cần đi gọi ai cả, bởi vì hành lang đều lắp đặt camera giám sát nên chắc chắn cảnh tượng này đều bị nhìn thấy hết, bảo vệ rất nhanh sẽ thấy, trước lúc đó, cô ta nhất định phải ngăn cản Sở Vĩnh Du tiếp tục phạm sai lầm.
Ôm lấy cô gái, Sở Vĩnh Du nhìn thấy gương mặt kia, không phải Ngu Thư Di thì còn có thể là ai, có lẽ là bị tiêm loại thuốc nào đó nên mới hôn mê.
Không nói đến những thứ khác, có thể tìm được Ngu Thư Di là anh đã cảm thấy nhẹ nhõm rồi, dù sao cũng tha hương nơi đất khách quê người, nếu không tìm được ở đây thì xác suất tìm được ở chỗ khác thực sự cực kỳ nhỏ bé.
Sau khi mất đi một người anh em như Tỉnh Vu Dịch, Sở Vĩnh Du thật lòng không muốn lại mất đi bất kỳ người nào nữa, ít nhất là người quan trọng trong lòng anh.
"Cô cũng coi như là còn chút lương tri trong những kẻ tội ác tày trời này, tôi sẽ giữ lại cho cô một mạng, để cô phải chịu sự trừng phạt của pháp luật."
Quay người nhìn vẻ mặt thất kinh của Nhan Tử, Sở Vĩnh Du lạnh giọng nói ra một câu, rồi cất bước đi thẳng về phía trước.
Nhan Tử liên tiếp lui về phía sau, cả người mềm nhũn dựa vào chiếc lồng ở đối diện, chẳng biết tại sao, cô ta thật sự rất sợ hãi.
"Anh... Anh không biết gì về Tầm Long Hội? Anh..."
Còn muốn nói gì nữa nhưng lời nói của Nhan Tử lại bị một loạt tiếng bước chân dồn dập cắt ngang, chỉ thấy hai bên có khoảng mười người mặc trang phục võ sĩ cầm trường đao chạy tới, trên mặt đều là vẻ nghiêm trọng.
Cầm đầu chính là người thanh niên mặc âu phục màu đỏ tía trước đó đã để Sở Vĩnh Du ký tên trên thỏa thuận bảo mật.
Tất cả mọi người dừng lại, Sở Vĩnh Du cũng vừa ôm được Ngu Thư Di từ trong lồng đi ra, chỉ thấy thanh niên cầm thỏa thuận bảo mật ra, nhìn thoáng qua sau đó cười như không cười nói.
"Sở Vĩnh Du? Có thể bẻ gãy được lồng sắt cốt thép đã nói rõ anh là võ giả ở nước R, tôi khuyên anh một câu, đây là nước Nhật, các người có võ giả, võ sĩ của chúng tôi cũng không phải ăn chay, cho anh một cơ hội cuối cùng, buông cô gái kia xuống thì tôi có thể để anh bình an rời khỏi đây."
Khẽ lắc đầu, giọng Sở Vĩnh Du hơi trầm xuống.
"Tôi không quan tâm trước giờ các người đã làm hại bao nhiêu cô gái vô tội, tôi chỉ biết một điều, đêm nay, phàm những ai tham dự trong đó đều phải trả giá bằng máu."
"Vậy thì không cần thương lượng nữa rồi? Đúng là muốn chết!"
Trong mắt người thanh niên dâng lên sự lạnh lẽo, anh ta vung hai tay lên, mười người võ sĩ hai tay cầm đao chĩa vào Sở Vĩnh Du cùng nhau xông lên.
"Đừng làm tổn thương đến cô gái kia!"
Ngu Thư Di sẽ được đưa tới cho chủ tịch Lý, nếu chẳng may bị rách một chút da thì anh ta cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.
Mười người võ sĩ, ánh mắt bọn họ nhìn Sở Vĩnh Du chỉ có sự khinh thường, từ nhỏ bọn họ đã bị tẩy não bằng tinh thần võ sĩ đạo, những thứ khác đều là rác rưởi, đồ vật của nước khác lại càng là rác rưởi bên trong rác rưởi, cho nên làm sao có thể để một võ giả đến từ nước R như Sở Vĩnh Du này vào trong mắt.
Một võ sĩ ở bên phải có tốc độ nhanh nhất, giờ phút này đã chém ra một đao, đồng thời miệng la lên một tiếng hùng hậu, giống như muốn dùng một đao kia chẻ Sở Vĩnh Du ra thành hai. truyện tiên hiệp hay
Ngay sau đó, cả đám người đều cảm thấy mắt hoa lên, Sở Vĩnh Du đột nhiên giơ chân phải ra đá một cái.
Răng rắc!
Cây đao cứng rắn của tên võ sĩ gãy đôi, rõ ràng một cước không hề đá vào người tên võ sĩ nhưng anh ra lại bị bay ngược ra ngoài mấy mét.
Sau đó, chân phải của Sở Vĩnh Du chưa hề hạ xuống đất lại vung lên, vừa vặn đá vào một lưỡi đao đang chém xuống.
Cảnh tượng đó giống như Địa Ngục, nếu không nhập ma thì sẽ thành Phật, chỉ tiếc là, hôm nay Đức phật lại không độ người.
Rầm!
Một nửa lưỡi đao bắn ra, chợt nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt bên tai không dứt, trong mắt Nhan Tử đủ loại máu bắn tung tóe, mười người võ sĩ lần lượt ngã xuống, giống như bắt đầu một khúc nhạc dạo nào đó.
Sau khi lưỡi đao đâm vào cơ thể tên võ sĩ cuối cùng thì không còn bay ra nữa, đến tận đây, toàn bộ mười sáu tên võ sĩ bỏ mình tại chỗ, trong mắt là sự chấn động, đồng thời cũng tràn đầy vẻ không cam lòng.
Nhan Tử run rẩy đưa hai tay lên liều mạng bịt miệng lại, còn người thanh niên mặc âu phục màu đỏ tía kia đã trực tiếp ngồi phệt trên mặt đất, bờ môi tái đi, anh ta đã thật sự bị dọa sợ.
Hơn mười người võ sĩ có thực lực cao cường, thế mà cứ như vậy chết rồi, còn có cảm giác chết không được rõ ràng.
"Giết hay lắm!"
Đột nhiên vang lên một tiếng hét, là của một cô gái bị giam trong lồng ở cách đó không xa, hai tay cô ta nắm chặt vào song sắt trước mặt, nghĩ lại những gì bị ngược đãi, mắt mắt cô ta lại càng đỏ hơn.
"Giết hết bọn chúng đi! Đều giết hết đi! Bọn họ đáng phải chết, rất đáng chết!"
"Không sai, giết hết bọn chúng đi!"
"Xin anh hãy báo thù cho chúng tôi!"
"Cứu tôi với!"
Xung quanh vang lên hoàng loạt âm thanh nhưng Sở Vĩnh Du không hề đáp lại, đêm nay những người này đều sẽ được cứu vớt, trong lòng anh đã đưa ra quyết định, mặc dù trên thế giới còn có rất rất nhiều nơi tương tự như thế này mà anh không làm được thánh nhân chân chính nên không thể nào cứu vớt được tất cả mọi bất hạnh, nhưng đêm nay, ít nhất anh có thể đảm bảo.
"Anh... Anh đừng làm loạn! Câu lạc bộ UVT là của Tầm Long Hội, anh không chạy thoát khỏi đây được đâu, anh không thể chạy thoát được! Chủ tịch Lý sẽ nhanh chóng tới đây, anh nhất định phải chết!"
Người thanh niên hơi tỉnh táo lại, lại còn dám đe dọa anh nên bị Sở Vĩnh Du đá một cước tiễn đi Tây Thiên.
Còn về phần Nhan Tử đã bị dọa cho mềm nhũn kia, Sở Vĩnh Du không thèm để ý đến cô ta nữa mà quay người đi về phía lối ra.
Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cho dù bây giờ anh có thả tất cả những cô gái này ra thì cũng không thể bảo đảm rằng, anh sẽ đưa được bọn họ an toàn rời đi, cho nên có một số việc, vẫn phải chờ người cầm đầu thực sự xuất hiện.
Giờ phút này, xe của Sở Vĩnh Du đang đỗ ở bãi đỗ xe đối diện câu lạc bộ UVT.
Trong một chiếc xe Lexus 570 ở đó, Eguchi Fukuna và Nakato đang ngồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào câu lạc bộ UVT ở đối diện.
"Nakato, chúng ta thật sự không cần đi vào à?"
Nghe Eguchi Fukuna nói vậy, Nakato hơi không vui.
"Đi vào làm gì? Tốt xấu gì thì bây giờ anh cũng đang là trụ cột của công ty Sonoda mà hệ thống tình báo cũng quá tệ rồi đấy, câu lạc bộ UVT này là của Tầm Long Hội, bên trong đó có một đàn anh của tôi trấn giữ, đương nhiên có thể đi vào đó nhưng muốn giết chết một vị khách ở trong đó thì chắc chắn không được."
Tầm Long Hội?
Sắc mặt Eguchi Fukuna thay đổi, khó trách, lúc bọn họ vừa mới chạy đến đây thì đúng lúc nhìn thấy Sở Vĩnh Du đi vào câu lạc bộ UVT, nhưng bọn họ lại chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Nakato cũng hơi mất kiên nhẫn, đàn ông đi vào câu lạc bộ UVT đã chơi là chơi hết đêm, muốn một ninja chí cao vô thượng như anh ta chờ ở đây cả một đêm? Làm gì có chuyện đó!
"Đi thôi, chúng ta cũng đi vào đó, tôi sẽ đánh tiếng với người đàn anh kia để anh ta theo dõi người nước R Sở Vĩnh Du kia một chút, như vậy lúc nào anh ta đi ra ngoài chúng ta sẽ biết ngay."
Hàm ý chính là nếu anh chơi thì chúng tôi cũng đi vào chơi, nếu không phải đợi tới khi nào.
Eguchi Fukuna chỉ có thể gật đầu đi xuống xe, vẻ tàn nhẫn trong mắt càng thêm nồng đậm.
Mẹ nó, giết một người thích xen vào chuyện của người khác đúng là phiền phức, nhất định ông đây sẽ không để cho anh được chết một cách dễ dàng đâu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 596: Hôm nay đức phật cũng không cứu được các người
Chương 596: Hôm nay đức phật cũng không cứu được các người