TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 616: Thuận lợi

Văn Tông Miểu, gia chủ nhà họ Văn nhìn thấy Lương Quảng đã tính trước, không nói lời nào nữa.

Thật ra thì ông ta rất vui mừng vì sự xuất hiện của Lương Quảng, mặc dù đã đồng ý cho con gái một vị trí nhưng mà cái người tên là Sở Vĩnh Du mà cô mang đến có thực lực bao nhiêu, thật ra ông ta vẫn muốn tìm hiểu một chút, đúng lúc đây là một cơ hội.

Nếu như ngay cả đề nghị quyết đấu của Lương Quảng mà cũng không đồng ý, vậy thì chỉ sợ là hàng dỏm rồi.

Là gia chủ của nhà họ Văn, đương nhiên ông ta biết trước kia Sở Vĩnh Du là chiến thần nước R, nhưng mà vậy thì sao chứ? Ngoại trừ địa vị cao ra, điều đó không đại biểu bạn là chiến thần của nước R thì thực lực của bạn nhất định phải xứng đôi với địa vị.

Có tiếng bước chân vang lên, bốn người Sở Vĩnh Du và Văn Khả Hân xuất hiện.

“Ba, mẹ, anh cả.”

Văn Trọng Châu và Văn Khả Hân chào hỏi, ngoại trừ đôi vợ chồng trung niên đang ngồi ở đó, còn có người thanh niên cao to ở bên cạnh cũng để bọn họ vô cùng kính nể.

Bởi vì người này chính là Văn Tại Thiên, là anh cả của bọn họ, là một kỳ tài võ học, tuổi còn trẻ mà đã đạt đến cảnh giới Võ Vương, ngay cả Văn Tông Miểu ba của anh ta mỗi lần nhắc tới đứa con trai cả của mình, trong mắt đều là sự tán thưởng sâu đậm.

“Ừm, Khả Hân, cậu này là Sở Vĩnh Du đó à?”

Văn Tông Miểu lên tiếng, Sở Vĩnh Du chấp tay.

“Kính chào gia chủ Văn.”

Gật gật đầu, Văn Tông Miểu cười nói.

“Anh Sở, người này là Lương Quảng, là con trai của Lương trưởng lão, một trưởng lão họ Lương, bây giờ cũng đã đạt đến cảnh giới Võ Vương. Vốn dĩ là một vị trí khác tham gia đại chiến Thiên Tuyển là dành cho đệ tử của trưởng lão họ khác, bây giờ ấy à, ha ha.”

Cái gọi là đến điểm thì dừng, mọi người đều là người thông minh, Văn Tông Miểu cũng không cần phải nói huỵch toẹt ra.

Lương Quảng ở cách đó không xa liền hiểu ý, chỉ vào Sở Vĩnh Du rồi nói.

“Sở Vĩnh Du, anh có dám đánh với tôi một trận, anh thắng tôi thì mới có tư cách tham gia đại chiến Thiên Tuyển.”

Văn Tại Thiên đứng ở trong đình vẫn luôn không mở miệng, anh ta luôn đánh giá Sở Vĩnh Du, trong đôi mắt không có sự khinh thường.

Mặc dù anh ta là thiên tài, từ nhỏ đã được những lời nói a dua nịnh hót bao quanh, nhưng mà lớn lên trong hoàn cảnh như thế này, anh ta là một người không kiêu ngạo, đối với bất cứ kẻ thù nào anh ta chẳng bao giờ chủ quan.

Cho nên phàm là người muốn tham gia vào đại chiến Thiên Tuyển đều chính là đối thủ của anh ta, có lẽ lần này anh ta có thể quan sát phương thức chiến đấu của Sở Vĩnh Du cho thật tốt, đương nhiên nếu như ngay cả Lương Quảng mà cũng đánh không thắng, vậy thì không cần phải nói.

“Vốn dĩ chính là vị trí của tôi, anh lại muốn tranh đoạt với tôi, tôi phải đồng ý à?”

Sở Vĩnh Du cau mày, lời nói nói ra làm Lương Quảng thay đổi sắc mặt hoàn toàn.

“Anh! Hừ! Ngay cả đánh nhau cũng không có dũng khí, cũng chỉ là hàng dỏm mà thôi.”

Sở Vĩnh Du không chấp nhận cuộc chiến làm cho tâm lý của những người ngồi ở đây có điểm thay đổi, cho dù là Văn Khả Hân cũng cảm thấy khó tin, dựa vào sự hiểu biết của cô ta, Sở Vĩnh Du là kiểu người vô cùng cuồng ngạo, Lương Quảng đều đã khiêu khích như vậy rồi thế mà anh lại dùng chiến thuật tránh né, thật sự có chút khó tin.

Lắc đầu, Sở Vĩnh Du nhìn Lương Quảng rồi lại nói.

“Vốn dĩ chính là vị trí của tôi, anh đánh với tôi, chẳng phải là chiếm tiện nghi quá rồi à? Nếu như anh thua thì để lại một trăm hạt Long Mễ.”

Lại lên tiếng một lần nữa, biểu cảm của mấy người bọn họ cổ quái, Võ Vương thiếu Long Mễ như vậy hả?

Lương Quảng trợn tròn mắt, anh ta ra ngoài lịch luyện tham gia các cuộc chiến trên toàn thế giới, làm gì có thời gian thu thập Long Mễ.

Bộp!

Đột nhiên có âm thanh xé gió vang lên, Lương Quảng đưa tay bắt lấy một cái túi, đồng thời còn có một giọng nói thoang thoảng truyền đến.

“Quảng, ở đây có một trăm hạt Long Mễ.”

Chỉ có âm thanh vang lên, nhưng mà người thì không thấy đâu, nhưng mà chỉ có điều nghe thôi thì cũng biết người nói chắc hẳn đã đạt cảnh giới Võ Vương.

Văn Tông Miểu hơi nhếch môi, có thể đưa một trăm hạt Long Mễ trân quý như thế cho Lương Quảng, đương nhiên là Lương trưởng lão, ba của anh ta.

Bất cứ một gia tộc nào ở Cửu Long Thành, ý của gia chủ tuyệt đối là thánh chỉ, bình thường có thể sẽ tổ chức cuộc họp biểu quyết cái gì đó, nhưng mà gia chủ đã đưa ra quyết định thì không có người nào dám phản đối.

Lương trưởng lão cũng là như thế, ông ta chỉ có thể để con trai tranh giành lợi ích cho mình, ông ta tuyệt đối không dám xuất hiện.

Thấy Long Mễ của ba cho mình, khí thế của Lương Quảng tăng lên rất nhiều, hai tay cung kính đưa cho Văn Tại Thiên.

“Cậu cả, mong anh hỗ trợ giữ Long Mễ giúp tôi, một vài người muốn có được, tuyệt đối không thể nào!”

Mở túi vải ra kiểm tra một lúc, Văn Tại Thiên nói với Sở Vĩnh Du.

“Có tổng cộng một trăm hạt Long Mễ, không giả.”

Sở Vĩnh Du nở một nụ cười.

“Được, vậy thì có thể bắt đầu.”

Nói dứt lời, Văn Khả Hân và Văn Trọng Châu lôi kéo Vưu Hân Diễm đi vào trong đình, ở đây có ba của cô ta, đương nhiên sẽ không bị dư uy của hai đại Võ Vương đánh nhau làm cho bị thương.

Làm cho Sở Vĩnh Du cảm thấy bất ngờ đó chính là chẳng biết từ lúc nào tay phải của Văn Tông Miểu lại xuất hiện một cái điều khiển từ xa, ông ta bấm nút, hoa cỏ trong vườn hoa này lại bắt đầu chậm rãi chìm xuống, chưa đầy một lát, vườn hoa vốn dĩ xinh đẹp lại xuất hiện một vùng đất trống vô cùng to lớn.

Chỉ có thể nói là công nghệ cao vẫn có thể được ứng dụng ở Cửu Long Thành.

Đến đây, tất cả hào quang trên người của Lương Quảng đều được thu lại, hoàn toàn tiến vào trạng thái Võ Vương.

Chân phải đạp mạnh xuống đất, cả người bay về phía Sở Vĩnh Du.

Sau khi hoa cỏ trên mặt đất chìm xuống thì xuất hiện một phiến đá màu đen, không biết được làm từ vật liệu gì, Võ Vương giẫm mạnh một cái thế mà lại không bị nứt ra, thật sự rất kỳ quái.

Sở Vĩnh Du đang suy nghĩ vấn đề này, anh căn bản không thèm để ý đến sự tấn công của Lương Quảng.

“Vô ảnh chưởng.”

Hét lên một tiếng, hai tay của Lương Quảng cùng nhau tung bay, trong lúc nhất thời hình bóng bàn tay xuất hiện đầy trời, uy thế đạt đến đỉnh phong.

Bởi vì Lương Quảng là Võ Vương, cho nên hai vị tiên thiên võ giả là Văn Trọng Châu và Văn Khả Hân đều không nhìn thấy rõ động tác, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của những đòn tấn công liên tục không ngừng, không cần phải nhắc tới Vưu Hân Diễm đang trợn mắt há hốc mồm.

Mặc dù ông nội của cô ta là Võ Vương, nhưng mà cho đến bây giờ cô ta cũng chưa từng nhìn thấy ông nội của mình chiến đấu, thật sự mà nói đây là lần đầu tiên mà cô ta nhìn thấy cuộc chiến giữa cấp bậc tối cao như Võ Vương.

“Thật lợi hại.”

Ánh sáng lóe lên trong mắt của Văn Tại Thiên rồi liền biến mất, cho dù là anh ta cũng chỉ có thể đánh trả chiêu vô ảnh chưởng của Lương Quảng, không có khả năng né tránh toàn bộ. Nhưng mà bây giờ Sở Vĩnh Du lại làm được, thân thể di chuyển với một biên độ nhỏ, né tránh tất cả đòn tấn công.

Anh ta có thể nhìn ra, làm sao mà người trong cuộc là Lương Quảng lại không thể nhận ra được chứ, trong lòng vô cùng kinh ngạc, đồng thời, thân thể đảo ngược trên không trung, hai tay đánh về phía lồng ngực của Sở Vĩnh Du.

“Phiên thiên chưởng."

Một chưởng này, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, so với vô ảnh chưởng lúc nãy còn mạnh hơn rất nhiều.

“Ồ, tuyệt kỹ như vậy lại lấy ra?”

Trên mặt của Văn Tông Miểu mang theo nụ cười, loại chiến đấu này đối với ông ta mà nói cũng chỉ có thể nói là góp thêm người xem. Dù sao thì ông ta đã tiến vào Võ Vương quá nhiều năm, thực lực đã đạt đến một mức độ không thể diễn tả được.

Rầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, biểu cảm của những người ở trong đình cũng thay đổi, bởi vì hai tay của Lương Quảng lại in trên ngực của Sở Vĩnh Du. Là trốn không thoát, hay là không tránh?

Ong!

Một làn sóng xung kích chấn động mà mắt thường có thể nhìn thấy lại tản ra bên ngoài, tay phải của Văn Tông Miểu đưa lên một chút, làn sóng xung kích này đến đình nghỉ mát thì liền biến mất.

Lúc Lương Quảng đang vui mừng vì tuyệt chiêu của mình đã đánh trúng mục tiêu, lúc ngẩng đầu lên, lại không nhìn thấy biểu cảm của Sở Vĩnh Du có bất cứ điểm nào thay đổi, đồng thời còn mở miệng nói.

“Còn có cần đánh nữa không?”

| Tải iWin