“Ba về rồi nè! Ba về rồi nè!”
Đứa trẻ bé Quân này rất thông minh, cô bé phát hiện Lý Từ Nhiệm thường hay xem hình, nên sớm đã ghi nhớ dáng hìnlí của Diệp Quân Lâm.
Mặc dù Đoàn Lê Nguyện không đề cập người trong bức hình là ai.
Nhưng cô bé biết rằng đây là ba mình.
“Con àI”
Diệp Quân Lâm ôm chặt đứa trẻ vào lòng.
Anh bật khóc!
Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như anh cũng có một mặt dịu dàng…
“Này, cậu làm gì vậy? Sao cậu giành đứa nhỏ chứ? Mau giao đứa nhỏ cho tôi!”
Bà vú lo lắng và hét vào mặt Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm lễ phép nói: “Xin chào, tôi là ba của đứa trẻ!”
“Hừi Ba của đứa nhồ đã chết lâu rồi! Chuyện này ai cũng biết hết!”
Bà vú tỏ vẻ hoài nghị.
“Tôi thật sự là ba đứa bé đấy!”
Diệp Quân Lâm nhấn mạnh.
“Vậy cậu có biết tên đứa trẻ là gì không?”
Như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt.
Cao Khánh Dư và Lâm Phụng Tiên đi đến trước mặt Diệp Quân Lâm.
“Điêu này…
Diệp Quân Lâm đích thực không biết.
Thực ra, Bắc Phương đã phát hiện ra từ lâu, chỉ là cô ta không nói cho anh biết thôi.
Rõ ràng đứa trẻ không mang họ Diệp.
“Anh tới đây làm loạn à? Ở đây không có chỗ cho anh ngang ngược đâu!”
Vừa nói, Cao Khánh Dư đã đẩy Diệp Quân Lâm một cái.
“Phù!”
Chỉ thấy toàn thân Diệp Quân Lâm lảo đảo, máu trào ra khóe miệng.
Không ai ngờ Diệp Quân Lâm lại nôn ra máu.
Kể cả chính anh.
Diệp Quân Lâm lau-đi vết;máu trên khóe miệng, vẻ mặt không thể tin được.
Anh cảm thấy những thay đổi trong cơ thể.
Vô cùng yếu ớt, thậm trí trước mắt còn có cả bóng người chồng lên nhau.
Anh thực sự đã bị thương sao?
Không thể nào!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Trấn Quốc
Chương 1497
Chương 1497